Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 473: Vô cùng khiếp sợ




Liễu Kình Vũ đã trở lại, Nghiêm Vệ Đông bị khởi tố. Tôn Ngọc Long bị Bí thư Tỉnh ủy trực tiếp phê bình, Bí thư Thành ủy Liêu Nguyên Lý Vạn Quân bị điểm danh phê bình.

Những tin tức này gần như trong một đêm truyền khắp Đông Giang. Cũng theo tin tức này thì quyền uy của Liễu Kình Vũ ở Đông Giang cũng tăng lên một bậc.

Trước kia, những kẻ vênh váo kiêu ngạo từ Ủy ban Kỷ luật Đông Giang đem tài liệu cướp đi nghe thấy tin tức của Liễu Kình Vũ thì vô cùng lo lắng. Bọn chúng lập tức mang tài liệu hỏa tốc gửi về Long Tường nhưng Long Tường lại từ chối, lạnh lùng nói:

– Rất xin lỗi, hiện tại tôi không nhận được chỉ thị thu nhận lại tài liệu trình báo lần hai của các vị từ Chủ nhiệm Liễu, tất cả vẫn là đợi chỉ thị của Chủ nhiệm Liễu rồi nói sau.

Những cán bộ đó chán nản trở về, có ít người còn muốn dùng quan hệ hy vọng Long Tường đem tài liệu thu rồi gửi lên nhưng Long Tường cực kỳ kiên định. Những người này cơ bản không tìm thấy chút cơ hội nào nữa.

Nhưng mà việc khiến mọi người sợ nhất đã xuất hiện.

Ngay trong đêm đó, Liễu Kình Vũ sau khi trở về Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang lập tức triển khai hành động sấm sét, đem ba gã tham quan đi đầu gây rối ra khởi tố. Chỗ ở cũng như gia đình của ba người đó đều bị điều tra kê biên tài sản. Ít nhất tài sản bị kê biên đều đến mấy chục triệu. Ba người đó nhất định sẽ bị pháp luật trừng trị nghiêm khắc.

Hành động lần này của Ủy ban Kỷ luật Đông Giang là bán công khai cho nên sau khi Liễu Kình Vũ khởi tố ba gã cán bộ này, rất nhiều người ở Đông Giang đều biết đến động thái tối nay của bọn họ.

Đêm nay có thật nhiều quan tham không thể yên giấc.

Nhất là đám quan tham đã tham gia vào việc cướp lại tài liệu tất cả đều rất sợ hãi.

Tuy rằng Liễu Kình Vũ cũng không có nói rõ nhưng Ủy ban Kỷ luật thị xã đã ra một thông báo cho quan chức Đông Giang. Đó là Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang là một bộ phận có sức chiến đấu mạnh, tuyệt đối sẽ không khoan nhượng.

Sáng ngày thứ hai, giới quan lại Đông Giang sôi sục, Ủy ban Kỷ luật Đông Giang trở nên náo nhiệt

Bên ngoài phòng làm việc của Ủy ban Kỷ luật Đông Giang là một hàng ngũ cán bộ xếp hàng chờ nộp tài liệu khai báo về tình hình bản thân. Những người không phải đám tham quan trên, mặt hiện lên vẻ ung dung, xếp hàng là chuyện quá dễ dàng với họ bởi vì bọn họ không có áp lực tâm lý. Bọn họ không tham không chiếm của ai, cũng không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, càng không sợ Ủy ban Kỷ luật điều tra.

Mà biểu hiện của đám quan tham thì ác liệt hơn, tuy rằng ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng sớm đã nổi sóng.

Cho nên trong đội ngũ quan tham xếp hàng phần lớn đều kinh hồn bạt vía. Nhưng điều làm cho bọn họ vui mừng chính là hôm nay Liễu Kình Vũ ra lệnh tiếp nhận tài liệu khai báo cá nhân quy mô lớn. Liễu Kình Vũ đích thân ra chỉ thị là vì muốn cho đám quan chức đó cơ hội hối lỗi sửa sai, lại công bố một tài khoản trong sạch hóa bộ máy chính trị. Chỉ cần tham quan nhanh chóng chuyển số tiền tham ô vào tài khoản đó thì sau này sẽ suy xét xử lý khoan dung.

Không thể không nói, cách làm của Ủy ban Kỷ luật Đông Giang đã có những hiệu quả nhất định. Gần như trong ngày hôm đó tài khoản trong sạch hóa bộ máy chính trị đã thu được hơn tám triệu, có tới vài chục người đã giao nộp số tiền tham ô.

Tối hôm đó, tại phòng hội nghị thị xã Đông Giang.

Bí thư Thị ủy Đông giang Tôn Ngọc Long, Phó Chủ tịch thường trực Quản Nhữ Bình, Trưởng ban thư ký Thị ủy Ngô Hoàn Vũ, Trưởng ban Tổ chức Thị ủy Liêu Kính Đông, Bí thư Đảng ủy thị trấn Hắc Môi Vu Khánh Sinh, năm người đều đang ở đó.

Vu Khánh Sinh sắc mặt bình tĩnh nói:

– Bí thư Tôn, Liễu Kình Vũ lần này làm lớn chuyện, nếu cứ tiếp tục chỉ e là lúc đó uy quyền của hắn ở Đông Giang sẽ vượt qua ngài mất.

Sắc mặt của Tôn Ngọc Long có vẻ cực kỳ khó coi, nhưng cũng không nói lời nào.

Liêu Kính Đông nói:

– Bí thư Tôn, tôi cũng lo lắng điều này. Liễu Kình Vũ sau khi trở về thì đem tài liệu thân báo làm rầm rộ lên khiến cho tổ chức của ta cực kỳ bị động.

Sắc mặt của Tôn Ngọc Long lại càng thêm khó coi

Quản Nhữ Bình nói:

– Bí thư Tôn, tôi cho rằng việc trước mắt chỉ là tạm thời. Điều tôi lo lắng nhất là Liễu Kình Vũ tiếp theo còn có động thái lớn nào nữa. Phải biết rằng lúc này thực lực của hắn thể hiện vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn. Nghe đâu hắn có thể được Ủy ban Kỷ luật thành phố Liêu Nguyên thả ra là vì Bí thư Tỉnh ủy Tăng đến hiện trường cứu hắn ra. Hiện nay tin tức này ở Đông Giang truyền đi xôn xao, lay động lòng người. Rất nhiều người muốn ôm chân hắn đấy. Chúng ta phải chuẩn bị kế sách đối phó thôi.

Nghe xong những lời Quản Nhữ Bình nói, Tôn Ngọc Long lấy điện thoại ra gọi cho Chủ tịch UBND Đường Thiệu Cương:

– Lão Đường à, bây giờ ông có thể đến quán trà Hồng Vận không, tôi có chuyện muốn nói.

Đường Thiệu Cương cười khổ nói:

– Bí thư Tôn, tôi vừa hay có chút chuyện không tiện qua đó. Có gì ông cứ nói qua điện thoại đi, tôi đang ở bên ngoài.

Kỳ thực Đường Thiệu Cương đang ở nhà cũng chẳng có việc gì. Sở dĩ ông ta không muốn đi gặp Tôn Ngọc Long là bởi vì ông ta biết quán trà Hồng Vận là nơi Tôn Ngọc Long và đám người của y hay tụ tập. Ông ta không muốn một mình qua đó, dù sao trên quan trường anh lừa tôi gạt. Chẳng may trúng kế của Tôn Ngọc Long thì sẽ rất phiền phức.

Tôn Ngọc Long thấy Đường Thiệu Cương nói như vậy, cũng không miễn cưỡng, nói thẳng:

– Lão Đường à, ông có cảm thấy sau khi Liễu Kình Vũ trở về thì không giống như trước kia không?

Đường Thiệu Cương thở dài một tiếng nói:

– Đúng vậy đó, tôi cũng cảm thấy thế. Liễu Kình Vũ này sau khi trở về, dường như so với trước kia càng thêm hùng mạnh. Lần này vừa về đến liền đem việc tài liệu báo cáo cá nhân làm triệt để khiến lòng người chốn quan trường Đông Giang bàng hoàng. Thằng nhãi này rất thủ đoạn đấy.

Tôn Ngọc Long gật gật đầu nói:

– Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy vậy. Lão Đường à, tôi gọi cho ông là muốn bàn một việc, chúng ta phải liên kết lại cho Liễu Kình Vũ thấy sự lợi hại của chúng ta, nhất định phải cho hắn biết ở Đông Giang chưa tới phiên hắn khoa chân múa tay. Hắn tốt nhất nên biết điều một chút.

Đường Thiệu Cương hơi trầm ngâm một chút, rồi mới lên tiếng:

– Bí thư Tôn, ông định làm gì?

Tôn Ngọc Long nói

– Tôi nghĩ chúng ta có thể triệu tập một cuộc họp thường vụ. Trong cuộc họp chúng ta lấy lý do tăng cường sự giám sát với Ủy ban kỷ luật, đề xuất Ủy ban kỷ luật cũng phải nâng cao học tập tu dưỡng. Tôi tính đến lúc đó có thể thành lập Tổ hợp tác học tập, sau đó mượn danh nghĩa của tổ này đồng thời tổ chức cho Thị ủy, Ủy ban nhân dân thị xã Đông Giang phối hợp với lãnh đạo của Ủy ban Kỷ luật, từ đó có thể hạn chế quyền lực của Liễu Kình Vũ. Hơn nữa vì Nghiêm Vệ Đông bị khởi tố mà vị trí Phó chủ nhiệm thường trực Ủy ban Kỷ luật của vẫn còn bỏ ngỏ. Chúng ta tuyệt đối không thể để vị trí này rơi vào tay Liễu Kình Vũ. Tốt nhất phải hành động, thông qua thay đổi nhân sự, thay đổi bố cục của Ủy ban Kỷ luật, làm cho Tổ trưởng của Ba tổ tuần tra của Liễu Kình Vũ rơi đi một người, sau đó thay người của chúng ta vào.

Đường Thiệu Cương trầm giọng nói:

– Ừ, chủ ý này cũng không tồi, chỉ có điều vẫn còn điểm chưa ổn. Mọi người hãy suy nghĩ kỹ, chu toàn một chút, đợi qua vài ngày nữa lại bàn tiếp. Dù sao Liễu Kình Vũ mới vừa từ thành phố Liêu Nguyên trở về, vừa lúc lại bộc lộ tài năng. Lãnh đạo tỉnh bây giờ rất xem trọng hắn. Lúc này chúng ta đi tìm điểm yếu của hắn là không khôn ngoan. Chúng ta để cho hắn làm ầm ĩ lên rồi đợi lúc hắn sơ sẩy mới ra tay. Lúc ấy ra tay thật tàn độc, vừa khiến lãnh đạo Tỉnh ủy không để ý mà chúng ta cũng có thể đạt được mục đích.

Tôn Ngọc Long vừa nghe cảm thấy cũng có lý liền gật đầu nói:

– Ừ, vậy trước hết cứ chờ vài ngày xem sao.

Sau khi cúp điện thoại, Quản Nhữ Bình đột nhiên nói:

– Bí thư Tôn, gần đây tôi nghe được một tin quan trọng muốn báo cáo với ngài.

Tôn Ngọc Long gật gật đầu:

– Việc gì?

Quản Nhữ Bình nói:

– Bí thư Tôn, chuyện là thế này, dạo trước tập đoàn Tân Nguyên cùng với người của đoàn khảo sát đến thị xã Đông Giang. Sau khi qua các quy trình có liên quan, tập đoàn Tân Nguyên và đoàn khảo sát liên kết triển khai thăm dò tài nguyên, bọn họ lựa chọn một địa điểm ở thị trấn Phủ Viễn ngay bên cạnh thị trấn Hắc Môi. Lúc ấy tôi cũng không để ý, chỉ phái một nhân viên công tác đi theo họ để phối hợp làm việc.

Nhưng mà ngay chiều hôm đó, theo tin nhân viên công tác này báo về nói là gần đây tập đoàn Tân Nguyên và đoàn khảo sát địa chất đột nhiên điều rất nhiều bảo vệ đến, phong tỏa toàn bộ khu vực thăm dò. Dường như bọn hon có phát hiện trọng đại. Hơn nữa chủ tịch thị trấn Phủ Viễn là Tào Thiên Hữu nói cho tôi biết, ở chỗ bọn họ dạo gần đây xuất hiện rất nhiều người lạ, có rất nhiều xe việt dã đi đến đó, còn có người mang theo cả máy thăm dò, trong đó còn có cả người nước ngoài hoặc là nhân viên của các công ty khoáng sản nước ngoài

Tôn Ngọc Long nghe xong liền thất kinh. Y là một cán bộ có độ mẫn cảm chính trị cao. Vừa nghe Quản Nhữ Bình nói như vậy y ngay lập tức ý thức được, với thực lực của tập đoàn Tân Nguyên, trong hoàn cảnh bình thường họ sẽ không có cách tiếp cận thận trọng như vậy. Nhưng họ bất ngờ hết sức thận trọng cộng thêm sự có mặt đột ngột của người nước ngoài, điều này rõ ràng là tập đoàn Tân Nguyên và đoàn khảo sát đã có một phát hiện trọng đại ở Đông Giang.

Nghĩ đến đây, Tôn Ngọc Long nhìn về phía Quản Nhữ Bình hỏi:

– Lão Quản à, anh có biết vì sao tình hình ở Phủ Viễn lại khẩn trương như thế không?

Quản Nhữ Bình trầm giọng nói:

– Căn cứ lời nhân viên công tác kia phân tích, rất có thể tập đoàn Tân Nguyên phát hiện ra ở Đông Giang chúng ta một trữ lượng lớn metan hydrat (còn gọi là băng cháy hoặc nước đá cháy). Anh ta cũng biết tiếng Anh nên có lúc cũng quanh quẩn bên đám ngoại quốc, lúc bọn họ nói chuyện linh tinh anh ta cũng nghe được tên của metan hydrat.

– Cái gì, metan hydrat?

Nghe thấy cái tên này, Tôn Ngọc Long chấn động. Bởi vì y biết rõ một khi có địa phương phát hiện ra metan hydrat, điều đó có nghĩa là địa phương này sẽ dễ dàng làm ra chiến tích.​