Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 456: Mua dây buộc mình




Trước đây Ngô Hoàn Vũ chưa bao giờ hoài nghi về năng lực và sự quyết đoán của Tôn Ngọc Long. Nhưng thời gian gần đây, niềm tin của gã với Tôn Ngọc Long ngày càng bị lung lay. Tuy Tôn Ngọc Long luôn cho rằng thế cục cả thị xã Đông Giang đều trong tay y, nhưng Ngô Hoàn Vũ vì tính đặc thù của chức vị Trưởng ban thư ký thị ủy, có thể tiếp xúc tới cán bộ cấp trung, thậm chí là cấp dưới của thị xã Đông Giang. Vậy nên gã cực kỳ nhạy cảm với sự thay đổi về thái độ của các quan chức Đông Giang.

Đặc biệt là từ khi Liễu Kình Vũ ngày càng nắm quyền lực quan trọng trong Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang, vị trí trong ủy ban của hắn càng làm càng nổi đình nổi đám, không ngừng đưa ra diệu kế, độc chiêu. Cuối cùng, hắn đã buộc Tôn Ngọc Long phải liên tiếp lui bước. Đặc biệt là lần này, chiêu thức mà Tôn Ngọc Long dùng, Ngô Hoàn Vũ cho rằng đó là một kế tồi. Tuy khi ấy trước mặt Tôn Ngọc Long, gã có đề đạt một số câu hỏi, nhưng Tôn Ngọc Long đều đã giải thích một cách tự tin và đầy đủ. Theo hiểu biết của Ngô Hoàn Vũ về Tôn Ngọc Long, gã tin rằng Tôn Ngọc Long hẳn đã có suy tính riêng. Nhưng không hiểu sao, Ngô Hoàn Vũ cứ có cảm giác không chắc chắn.

Còn lần này, Tôn Ngọc Long dùng tài liệu báo cáo về tình hình gia đình cán bộ để xuất chiêu với Liễu Kình Vũ, đây cũng là điều gã vô cùng quan tâm. Bởi gã hiểu, nếu ở vào vị trí của Liễu Kình Vũ, gã đã chẳng thể nghĩ ra cách nào có ích để ổn định vụ này. Dù sao phép vua thua lệ làng, chuyện này muốn tiếp tục tiến hành e rằng khó khăn bội phần.

Vả lại, những chuyện thế này quan trường Đông Giang trước nay có nhiều rồi. Trên cơ bản chỉ cần là những chuyện Tôn Ngọc Long không muốn động vào, cho dù văn kiện có lý, có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa, thị xã Đông Giang đều có thể qua quýt cho xong chuyện, cùng lắm là kiếm ra mấy kẻ chịu tội thay. Mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của Tôn Ngọc Long.

Lần này, Ngô Hoàn Vũ muốn thông qua biểu hiện của Liễu Kình Vũ trong sự việc lần này để tìm hiểu rõ hơn, trực quan hơn nữa về Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật trẻ tuổi Liễu Kình Vũ này.

Trong phòng hội nghị ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang.

Liễu Kình Vũ đang ứng phó với lần xuất chiêu này của Tôn Ngọc Long.

Sau khi Liễu Kình Vũ đưa ra những vấn đề nghiêm trọng mà Ủy ban kỷ luật thị xã đang gặp phải, cả hội trường tĩnh lặng không một tiếng động.

Mỗi người đều đang có những toan tính.

Liễu Kình Vũ cũng không vội, chỉ lặng lẽ chờ.

Sau khi chờ khoảng hai phút, cuối cùng, ánh mắt Liễu Kình Vũ dừng lại tại nơi Phó chủ nhiệm thường trực Nghiêm Vệ Đông.

- Đồng chí Nghiêm Vệ Đông. Đồng chí là nhân vật thứ hai của Ủy ban kỷ luật, đồng chí cho mọi người biết ý kiến đi. Đồng chí thấy ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang chúng ta phải làm sao mới có thể duy trì được uy quyền của mình?

Nghiêm Vệ Đông lập tức thấy nhức đầu. Y hiện tại đã quyết định tỏ ra khiêm nhường, y thực không muốn đối đầu với Liễu Kình Vũ thêm nữa. Nhưng điều này không có nghĩa y đồng ý giúp Liễu Kình Vũ bày mưu tính kế, nhưng điều y phải làm bây giờ lại chính là bày mưu tính kế.

Nghiêm Vệ Đông cũng là dạng cáo già, y trầm tư suy nghĩ một lát, rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt nói một tràng:

- Chủ nhiệm Liễu, các đồng chí, theo tôi thấy chuyện này chúng ta phải xem xét một cách cẩn thận, yêu cầu nghiêm khắc. Chúng ta cần kiên trì tiến hành việc này theo kế hoạch đã định, tuyệt đối không thể vì chút trở ngại mà dừng bước. Chúng ta cần phải kiên định niềm tin…

Nghiêm Vệ Đông cứ thế nói liền năm phút. Trong năm phút ấy. Nghiêm Vệ Đông thao thao bất tuyệt nói rất nhiều, nghe có vẻ như ông anh này coi trọng sự việc này lắm lắm. Nhưng thực tế, những lời y nói chẳng câu nào có được chút ý kiến thực tế, chẳng qua cũng hót như khướu mà thôi. Mỗi lời y nói nghe như đều có lý, nhưng thực ra chỉ là lời vô nghĩa.

Đây là tác phong điển hình của một vị quan chức, cũng là một bí quyết để không ít người trà trộn trong chốn quan trường.

Nghe xong, Liễu Kình Vũ chỉ gật đầu:

- Ừ, lập trường của đồng chí Nghiêm Vệ Đông rất kiên định. Đồng chí rất ủng hộ Ủy ban kỷ luật chúng ta kiên quyết thực hiện báo cáo tình hình gia đình các cán bộ. Đồng chí cũng rất căm giận với tình hình quan liêu. Điều này đã thể hiện rõ nét tinh thần chí công vô tư của đồng chí Nghiêm Vệ Đông. Điều này cũng thể hiện đầy đủ tính giai cấp và tính giác ngộ của đồng chí Nghiêm Vệ Đông trên cương bị Phó chủ nhiệm ủy ban kỷ luật. Tốt, rất tốt. Hi vọng mọi người có thể học tập lập trường kiên định của đồng chí Nghiêm Vệ Đông đây.

Lúc này, Liễu Kình Vũ không ngại ngần mà tâng bốc Nghiêm Vệ Đông, câu nào câu ấy đều là tán tụng. Điều này khiến mọi người khác trong Ủy ban kỷ luật nhìn Nghiêm Vệ Đông bằng ánh mặt lạ hơn mọi ngày.

Nghiêm Vệ Đông thấy Liễu Kình Vũ tâng bốc mình thì cảm thấy tình hình có vẻ không ổn.

Quả nhiên sau khi Liễu Kình Vũ tâng bốc xong, Trịnh Bác Phương liền nói:

- Những lời Phó chủ nhiệm Nghiêm nói đây thật khiến người khác cảm thấy như được giác ngộ, đột nhiên hiểu ra nhiều điều. Tôi bắt đầu tự cảm thấy xấu hổ rồi. Trước đây trong lòng tôi luôn tự hỏi phải có lập trường như thế nào với chuyện này. Dù sao sự việc lần này nếu Ủy ban kỷ luật chúng ta làm kiên quyết quá, chắc chắn sẽ đắc tội rất nhiều người. Nhưng lời Phó chủ nhiệm Nghiêm đã khiến tôi nhận ra rằng: Đã là người Cộng sản thì phải có giác ngộ và nguyên tắc. Tôi quyết định sẽ kiên trì học tập Phó chủ nhiệm Nghiêm.

Nói đến đây, Trịnh Bác Phương nói lớn:

- Chủ nhiệm Liễu, tôi kiến nghị lần này, đối với những cán bộ không giao nộp tài liệu báo cáo thì lập tức đăng danh sách công khai, chỉ rõ việc họ từ chối tiến hành báo cáo một cách không thương tiếc. Họ lại chẳng phải nhượng bộ hay sao? Họ không lo chuyện quan tham của mình bị lộ tẩy, vậy chúng ta phải giúp họ một tay lôi chuyện ấy ra, thậm chí để tất cả các vị lãnh đạo trong thị xã đều biết được tên của họ.

Tăng cường việc báo cáo tình hình gia đình cũng như tài sản cá nhân của cán bộ không chỉ là tinh thần chỉ đạo của Trung ương Đảng, mà còn là công tác mà trong văn kiện của Tỉnh quy định rõ ràng là phải kiên quyết tiến hành. Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang chúng ta kiên quyết làm theo văn kiện của nhà nước và của tỉnh, đừng lo sợ sẽ đắc tội với người khác. Chúng ta phải chỉ ra những quan chức từ chối không thi hành tinh thần của nhà nước và của tỉnh. Đồng thời tôi kiến nghị, đối với những quan chức chưa giao tài liệu báo cáo, tất cả đều ghi lại sổ tại Ủy ban kỷ luật chúng ta. Phàm khi sau này họ cần được đề bạt hoặc điều chỉnh công tác, chúng ta cần tăng cường giám sát công tác của họ, khống chế một cách nghiêm khắc.

Những lời của Trịnh Bác Phương nói ra, cả hội trường đều kinh ngạc, đặc biệt là Nghiêm Vệ Đông. Y không ngờ Trịnh Bác Phương lại vin vào những lời mình nói để đẩy mạnh tiến hành. Đây hoàn toàn là bẻ cong ý của y. Nhưng điều khiến y buồn bực hơn là, nhưng điều y nói khi nãy dài dòng văn tự thế, lại được Liễu Kình Vũ tâng bốc tận mây xanh, giờ thì chẳng thể phản bác những lời của Trịnh Bác Phương nữa. Nếu không, chẳng khác gì y phản bác chính những lời y vừa nói. Lần này đúng là y đã mua dây buộc mình rồi.

Vừa lúc ấy, lại một cảnh tượng xảy ra khiến Nghiêm Vệ Đông không thể ngờ tới.

Trịnh Bác Phương vừa nói xong, Diêu Kiếm Phong vội tiếp lời:

- Vâng, tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của đồng chí Trịnh Bác Phương. Hơn nữa tôi cho rằng, chỉ công khai đăng báo danh sách những người đó vẫn chưa đủ. Chúng ta còn cần phải làm phóng sự báo cáo điểm danh trên đài truyền hình Đông Giang. Tốt nhất là lên sóng cả trên đài truyền hình thành phố Liêu Nguyên nữa. Chúng ra cần kiên quyết đả kích những kẻ coi thường tinh thần văn kiện của tỉnh và nhà nước, từ bỏ việc thi hành hoặc có hành vi bằng mặt không bằng lòng.

Chúng ta phải dùng phương thức mạnh mẽ cứng rắn nhất để gìn giữ việc thi hành phương châm chính sách của nhà nước. Chúng ta cần phải để cho các lãnh đạo cao cấp thị xã Đông Giang hiểu rằng, đây chính là quy định pháp luật của nhà nước ta, không chỉ dành cho dân chúng mà còn dành cho mỗi người chúng ta. Mỗi người sống trên đất Hoa Hạ này của chúng ta đều phải tuân thủ quy định của pháp luật, đều phải kiên quyết quán triệt thi hành. Tất cả các quy định pháp luật do Đảng ta đề ra đều phải được quán triệt chấp hành nghiêm túc. Không chấp hành với bất kỳ lý do hay nguyên cớ nào đều phải trả giá.

Chúng ta phải để cho tất cả mọi người, đặc biệt là các quan chức của chúng ta hiểu rõ rằng: trước pháp luật, tất cả mọi người đều bình đẳng. Nếu có kẻ nào muốn vin vào cái lý pháp luật không thắng nổi số đông, vậy chúng ta cần xóa bỏ ngay cái lý lẽ ấy.

Nếu những lời Trịnh Bác Phương nói đầy cứng rắn thì Diêu Kiếm Phong lại vô cùng mạnh mẽ thủ đoạn, gần như không để lại cho mọi người chút lối nhỏ thương tình nào.

Nghe hết những lời này, Nghiêm Vệ Đông thấy lạnh ngắt sống lưng. Y hiểu rất rõ nếu những lời Trịnh Bác Phương và Diêu Kiếm Phong thực sự được tiến hành, cả thị xã Đông Giang này sẽ chấn động lớn đến mức nào. Nhưng lúc này y chẳng thể kiếm nổi một ý kiến sáng suốt nào để phản bác, nên chỉ có thể đưa mắt sang nhìn Ủy viên thường trực Mao Lực Cường. Hai người này trong rất nhiều việc đều duy trì quan điểm nhất quán.

Lúc ấy, Mao Lực Cường cũng cảm thấy áp lực chưa từng có.

Thực tế mà nói, lúc này, y không bao giờ muốn xuất đầu lộ diện. Nhưng khi nãy y đã thấy Nghiêm Vệ Đông mua dây buộc mình, biết rằng nếu bản thân không lên tiếng, một khi ý kiến hai người kia được Liễu Kình Vũ thông qua, bản thân y sau này e cũng sẽ bị phiền phức.

Nghĩ vậy, Mao Lực Cường trầm ngâm một lát rồi đứng dậy:

- Chủ nhiệm Liễu, Phó chủ nhiệm Diêu, Phó chủ nhiệm Trịnh, tôi rất tán đồng ý kiến rằng chúng ta cần có một số biện pháp với những người không trình báo tài liệu. Nhưng đối với phương pháp công bố danh sách những người này mà hai đồng chí Diêu Kiếm Phong và đồng chí Trịnh Bác Phương vừa đưa ra, tôi nghĩ vậy là hơi quá. Dù sao họ cũng chỉ là không giao nộp đúng hạn mà thôi, chứ không phải họ không giao nộp. Một khi chúng ta thực sự dùng những biện pháp kia thì sẽ rất bất lợi cho tinh thần đoàn kết cán bộ thị xã Đông Giang chúng ta, dễ gây nên tâm lý phản đối trong cán bộ các cấp.

Liễu Kình Vũ hướng ánh mắt về phía Mao Lực Cường:

- Đồng chí Mao Lực Cường, vậy theo đồng chí, đối với sự việc này, Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang chúng ta cần phải làm gì để giữ gìn sự tôn nghiêm của mình? Phải nói sao biết vậy hay đầu hàng?

Khi nói, ánh mắt Liễu Kình Vũ chiếu thẳng vào Mao Lực Cường, không để y có cơ hội được do dự. Hắn cứ vậy mà nhìn y, chờ đợi.

Điều này đã tạo cho Mao Lực Cường một áp lực rất lớn.

Mao Lực Cường bị Liễu Kình Vũ nhìn một lúc thì bắt đầu luống cuống. Vì khi nãy y suy nghĩ vấn đề và cả lời lẽ phát biểu, tất cả đều đứng trên lập trường của những quan chức chưa giao nộp tài liệu báo cáo ở thị xã Đông Giang này. Y căn bản chẳng hề nghĩ Ủy ban kỷ luật này cần phải làm gì, nên bị Liễu Kình Vũ hỏi vậy, y đã toát mồ hôi hột.