Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 450: Lý Vân Bằng xuất chiêu




Chuyện trong quan trường luôn hư hư thực thực, thật thật giả giả, không phải người bên trong thì rất khó biết rõ. Mà người bên trong cũng chưa chắc đã rõ, vì nhiều lúc, những thứ anh nhìn thấy, nghe thấy, đều là những thứ người khác muốn anh nhìn thấy, nghe thấy. Mà những thứ người ta không hy vọng anh nghe thấy, nhìn thấy, người bình thường tuyệt đối sẽ không nghe thấy nhìn thấy.

Liễu Kình Vũ đang tự hỏi, về mặt bố cục, đám Tôn Ngọc Long cũng không rảnh, thế lực khắp nơi đều đang khua chiêng gõ trống rùm beng mưu tính cách bảo vệ lợi ích của mình.

Mà đúng vào buổi tối hôm đó, một sự việc trực tiếp ảnh hưởng đến đại cục toàn bộ thị xã Đông Giang đã đột ngột xảy ra không có điềm báo nào.

Nguyên nhân của sự việc là do Bí thư đảng ủy công an, Quyền trưởng phòng công an thị xã Đông Giang Lý Vân Bằng mở cuộc họp mở rộng toàn nhân viên cấp Phó phòng trở lên, lần này còn có cả các Đồn trưởng, Đồn phó đồn công an các thị trấn toàn thị xã Đông Giang.

Trên hội nghị lần này, Lý Vân Bằng tuyên bố một tin khiến tất cả mọi người tham dự đều khiếp sợ:

- Các đồng chí, hiện tại tôi mới nhận được chỉ thị của Sở công an tỉnh, muốn tôi dẫn 1/3 nhân lực của thị xã Đông Giang chúng ta tới huyện Phủ Viễn thành phố Thương Sơn hiệp trợ họ tiến hành diệt ác trừ tà. Cho nên, lát nữa sau khi tan họp, các vị lập tức gọi điện cho những người phụ trách cơ quan mình, bảo họ lập tức dẫn theo các đơn vị, khoảng một phần ba nhân viên và xe, trong vòng nửa tiếng nhanh chóng tập trung ở lối vào cao tốc Đông Liêu, chuẩn bị tốt cho đoạn đường hành quân dài.

Các đồng chí, lần này là thời điểm phía cảnh sát thị xã Đông Giang chúng ta có thể thể hiện đầy đủ năng lực. Tôi có thể nói rõ ràng cho mọi người biết, nếu đơn vị, phòng ban nào có biểu hiện xuất sắc trong hành động diệt gian trừ ác liên thành phố lần này, Cục công an thành phố không chỉ sẽ thưởng công họ, còn có thể xét tới việc thăng chức, đây tuyệt đối không phải ngân phiếu khống. Tôi tin tất cả mọi người đều biết, lúc trước, sau khi Trần Chí Hoành bị khởi tố, tuy ứng cử viên cho một vài vị trí lãnh đạo quan trọng đã được xác định, nhưng ứng cử viên cho chức lãnh đạo một số cơ quan chức năng và chủ nhiệm phòng ban quan trọng thì chưa quyết định. Mặc dù có người phụ trách cũng chỉ là tạm thời thay thế, cho nên, có thể nói mọi người đều có rất nhiều cơ hội. Có thể nắm được cơ hội lần này hay không thì phải xem mọi người có niềm tin hay không.

- Có!

Lúc này, rất nhiều người đồng thanh trả lời, trong ánh mắt nhiều người đã lộ ra vẻ chờ mong hy vọng.

Vì mọi người đều biết, lần này chẳng qua là một hành động giệt ác liên thành phố, sẽ không dính líu tới ván cờ của thị xã Đông Giang, không tồn tại vấn đề đắc tội ai. Hơn thế nữa làm tốt còn có thể thăng quan tiến chức, chẳng ai không muốn đánh bạc một trận. Mà những người có thể làm tới chức vụ này, làm gì có ai không có năng lực trải qua cả trăm trận chiến.

Cho nên, sau khi tan họp, hầu như mọi người đều gọi điện cho cấp dưới tin cẩn nhất, bảo họ dẫn theo tinh anh tới tập hợp ở địa điểm đã được chỉ định.

Đối với lần điều động lực lượng cảnh sát ở quy mô lớn lần này của Phòng Công an thị xã Đông Giang, đương nhiên Tôn Ngọc Long nắm được tin tức. Khi đó y nhướn mày, lập tức gọi điện cho Lý Vân Bằng:

- Đồng chí Lý Vân Bằng, tôi nghe nói Phòng Công an thị xã các anh có hành động điều động lực lượng quan trọng, việc này sao không thấy anh nhắc qua?

Lý Vân Bằng lập tức trầm giọng nói:

- Bí thư Tôn, tôi không biết tin này ngài lấy từ đâu ra, nhưng tôi tin ngài cũng biết, phía cảnh sát chúng tôi có kỷ luật hành động của cảnh sát, đặc biệt là lúc chấp hành một số nhiệm vụ quan trọng. Chúng tôi đều phải chấp hành nghiêm túc chỉ thị của cấp trên, tôi có thể nói cho ngài một cách rất có trách nhiệm rằng, tất cả hành động của Phòng Công an thị xã chúng tôi đều dựa theo điều lệ chế độ làm việc, tuyệt đối sẽ không làm chuyện vi phạm luật lệ.

Về phần tin tức mà ngài có được, tôi có thể xác nhận, chuyện này là thật. Nhưng chuyện này tôi đã trực tiếp nhận được chỉ thị của lãnh đạo sở Công an tỉnh và các lãnh đạo liên quan, hơn nữa tiến hành sau khi đã báo cáo với lãnh đạo quan trọng của chính quyền thành phố. Điểm này ngài có thể chứng thực với những người phụ trách có liên quan. Nhưng tôi muốn hỏi ngài một câu, rút cục ai đã tiết lộ chuyện này với ngài. Vì trước hành động lần này, tôi đã nhắc đi nhắc lại tầm quan trọng và tính bảo mật của hoạt động lần này, tôi nhất định phải điều tra ra nhân viên tiết lộ bí mật, nghiêm khắc trừng phạt răn đe.

Lúc Tôn Ngọc Long nghe thấy lời này của Lý Vân Bằng thì sửng sốt, y không thể ngờ, mình vốn định hỏi tội Lý Vân Bằng, lại bị Lý Vân Bằng phản quân, đòi điều tra tới cùng là ai tiết lộ tin tức, y đảo mắt, lập tức cười nói:

- Ồ, thật sự không có ai tiết lộ cho tôi, tôi chỉ tình cờ nghe một vài người âm thầm bàn luận chuyện này, cho nên gọi điện thoại tìm hiểu một chút. Nếu chuyện này cần giữ bí mật, tôi sẽ không hỏi thêm nữa, hy vọng Phòng Công an các anh có thể hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao phó. Đương nhiên, lúc nên báo cáo, nhất định phải báo cáo kịp thời.

Sau khi cúp máy, Lý Vân Bằng cười lạnh một tiếng:

- Hừ, lão hồ ly Tôn Ngọc Long này, lần này mình nhất định phải làm cho ông ta ngạc nhiên một phen, chỉ số thông minh của thằng nhóc Liễu Kình Vũ này tuyệt đối cao, hy vọng sau tối nay, cục diện của thị xã Đông Giang sẽ xảy ra một chuyển biến quy mô lớn. Liễu Kình Vũ à, hiện tại xem lần này kế sách tỉ mỉ của cậu có thành công không.

Nửa tiếng sau, Lý Vân Bằng dẫn theo gần mấy trăm cảnh sát rầm rộ tiến lên đường cao tốc, hướng về huyện Phủ Viễn.

Cùng lúc đó, dưới sự che đậy của bóng đêm, lực lượng gần 200 cảnh sát của huyện Cảnh Lâm và quận Tân Hoa thành phố Thương Sơn, cũng đang men theo con đường cao tốc lặng lẽ hướng về phía thị xã Đông Giang.

Trong phòng karaoke Thất tinh thị xã Đông Giang, Thẩm lão cửu vẫn mơ mơ màng màng cùng đám thủ hạ trong đó.

Việc Trần Chí Hoành bị khởi tố mặc dù là do Thẩm lão cửu, nhưng sau khi Trần Chí Hoành bị khởi tố, vì bộ máy lãnh đạo Phòng Công an thành phố bị thay đổi, cho nên gã lại không bị sao cả. Mà gã cho rằng, cho dù vận mệnh của thị xã Đông Giang có thay đổi như nào, cũng sẽ không có người dám động vào Phòng karaoke Thất Tinh và tập đoàn Thất tinh này. Vì toàn bộ người của tập đoàn Đông Tinh đều biết, bối cảnh của Thất Tinh rất sâu, thậm chí còn có thể tác động vấn đề ứng cử viên vị trí then chốt trong Phòng Công an. Mà nội bộ Phòng Công an không chỉ có đám nhân viên họ trực tiếp chuyển tới, chiếm cứ một vài vị trí rất mẫn cảm, mà rất nhiều lãnh đạo phòng ban nắm trong tay quyền lớn cũng có quan hệ rất gần với họ, thường được hưởng đủ loại lợi ích từ họ.

Cho nên, dù toàn bộ lãnh đạo cao cấp của Phòng Công an thay đổi, bọn họ cũng có thể vô tư, vì phía Phòng Công an thị xã chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay, bọn họ đã có thể lập tức biết được.

Mà không lâu trước đây, Thẩm lão cửu vừa có được rất nhiều thông tin ngầm từ Phòng Công an, nói rằng bộ phận chủ lực của Phòng Công an thị xã Đông Giang đã tới Thương Sơn tham gia hoạt động phối hợp liên thành phố, tin này khiến gã càng đắc ý và thoải mái.

Thẩm lão cửu rất đắc ý, thậm chí còn gọi điện cho Thất ca, cũng chính là ông chủ lớn của tập đoàn Thất Tinh, lão đại của toàn bộ thị xã Đông Giang, gọi ông ta tới cùng vui đùa, còn nói đã chuẩn bị hai cô gái Nga ông ta thích nhất.

Thẩm lão thất từ chối, nói là gần đây mình khá bận. Trong điện thoại, Thẩm lão thất còn có ý nhắc nhở Thẩm lão cửu, bảo gã thời gian này kiềm chế một chút, dù sao chuyện Trần Chí Hoành hạ đài cũng có liên quan tới gã.

Sau khi nghe xong, Thẩm lão cửu ngoài mặt ra vẻ hiểu, trên thực tế sau khi cúp máy lại tiếp tục ăn chơi đàn đúm. Đối với gã mà nói, gã đã chán ghét cuộc sống chém chém giết giết lâu rồi. Hơn nữa cuộc sống như vậy lúc nào cũng có thể bị rủi ro đe dọa tính mạng. Hiện tại tập đoàn Thất Tinh đã lớn mạnh, gần như không ai có thể lay động, gã không sầu lo gì. Về việc kinh doanh thì đã có đại ca Thẩm lão Thất đang quản, không cần gã. Gã cũng rất biết điều, không tranh giành quyền lực gì với lão đại, vì gã thừa biết thủ đoạn tàn nhẫn của lão đại.

Trên giang hồ, đã có tiểu đệ bên dưới che chở, gã chỉ cần ra lệnh là được. Một người đã không còn mục tiêu phấn đấu như gã, hiện tại đặt toàn bộ tinh lực vào đàn bà và rượu. Đối với gã mà nói, chỉ có mỗi ngày đều đắm chìm trong những thứ như vậy mới cảm nhận được mình đang tồn tại. Hơn nữa mỗi lần gã đều gọi một đám anh em tới chơi, vì khi chỉ có một mình, gã sẽ cảm thấy cô độc vô cùng vô tận. Hiện tại gã đã bắt đâu có chút sợ cảm giác cô độc tịch mịch. Tuy gã từng là một đại ca tung hoành giang hồ.

Bóng đêm càng sâu, lúc này, đã là 2h sáng.

Ngõ lớn ngõ nhỏ của thị xã Đông Giang rất ít người qua lại, thỉnh thoảng vài tiếng chó sủa trong khu nhà dân truyền tới, thỉnh thoảng có vài tiếng cãi nhau, đèn đường mờ vàng chiếu xiên trên thân cây, bóng cây lắc lư, cành liễu cô độc lay theo gió.

Đã cuối thu, người đi trên đường tan ca lái xe đạp điện thỉnh thoảng qua lại trên đường, tất cả đều ghì chặt quần áo, chống đỡ lại cảm giác lạnh tận xương.

Đúng lúc này, đầu đường cao tốc thị xã Đông Giang, mấy chiếc xe cảnh sát khiêm tốn lái tới, sau đó, mấy chục cảnh sát xuống xe. Nhanh chóng khống chế mấy nhân viên đang trong phiên trực, để tránh họ truyền tin ra ngoài. Sau đó, những xe cảnh sát khác lần lượt xuất hiện ở đầu đường cao tốc, chạy nhanh như bay về phía nội thành. Lập tức, mọi người xông về phía những mục tiêu đã được hệ thống định vị và phương án hành động xác định vô cùng chuẩn xác.

Gần như đồng thời, tất cả công ty thành viên, toàn bộ các câu lạc bộ ăn chơi của tập đoàn Thất Tinh thị xã Đông Giang đều bị đám thần binh từ trên trời rơi xuống này nhanh chóng chiếm cứ, và nhanh chóng mang đi các tài liệu quan trọng.

Trong hành động bất ngờ lần này, toàn bộ nhân viên cấp cao lên tới 90 người của tập đoàn Thất Tinh sa lưới, Thẩm lão cửu và tiểu đệ tất cả đều bị bắt.

Bốn giờ sáng, Tôn Ngọc Long bị tiếng điện thoại rung làm bừng tỉnh, mơ mơ màng màng cầm di động hỏi:

- Ai đấy?

Đầu bên kia truyền tới một giọng nói vô cùng tức giận:

- Bí thư Tôn, là tôi Thẩm lão thất, tập đoàn Thất Tinh chúng tôi bị cảnh sát diệt hoàn toàn rồi, đây rút cục là xảy ra chuyện gì? Lẽ nào bình thường Thẩm lão thất tôi chưa đủ hiếu kính với các ngài. Vì sao hành động quan trọng như vậy mà không thông báo trước cho tôi một tiếng?



ine]>