Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 441: Điện thoại của Mộ Dung Thiện Tuyết




Sau khi Mai Nguyệt Thiền và Liễu Mị Yên đi ra ngoài, ánh mắt Tào Thục Tuệ dừng ở trên mặt của Tần Duệ Tiệp và Tôn Khởi Mộng.

Tần Duệ Tiệp liếc nhìn Tào Thục Tuệ một cái, trực tiếp xoay người đi ra ngoài, Tôn Khởi Mộng thấy vậy, cũng chỉ có thể lựa chọn đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Tào Thục Tuệ và Liễu Kình Vũ.

Tào Thục Tuệ trực tiếp đi đến bên giường, nhéo lỗ tai của Liễu Kình Vũ một cái thật mạnh, kéo hắn tỉnh khỏi thế giới của mình. Hắn mở to mắt vừa thấy, chính là hình ảnh Tào Thục Tuệ đang nhéo lỗ tai của mình, mắt hạnh trợn lên, căm tức nhìn hắn.

Liễu Kình Vũ lập tức nhận ra, chỉ sợ mình gặp phiền phức rồi, tuy nhiên mặt hắn cũng làm từ da trâu, siêu dày đấy, hắn lập tức mỉm cười nhìn Tào Thục Tuệ nói:

- Em Thục Tuệ, em có thể đừng nhéo lỗ tai anh nữa được không, anh là người bệnh đấy.

- Người bệnh cái đầu anh, tôi xem anh chính là trái ôm phải ấp, có phải rất thích hay không?

Tào Thục Tuệ nổi giận, lập tức lấy tay chỉ Liễu Kình Vũ, nũng nịu nói:

- Liễu Kình Vũ, anh thật đúng là một kẻ háo sắc, mới bao lâu không gặp, chưa kể đến Tần Duệ Tiệp, giờ lại còn thêm một Tôn Khởi Mộng, có phải anh muốn xây cả một cái hậu cung không?

Liễu Kình Vũ chỉ có thể cười khổ, không nói gì. Về Tôn Khởi Mộng, hắn quả thực vô cùng oan uổng, hắn thực sự không hề có tình cảm gì với Tôn Khởi Mộng, nhưng đối với Mộ Dung Thiện Tuyết, hắn thực sự có chút động tâm, loại cảm tình này chỉ có thể dựa vào cảm tính, hắn không thể nói rõ ràng đây là cảm giác gì, nhưng tận sâu trong lòng hắn lại cảm giác được, mình thích Mộ Dung Thiện Tuyết.

Mà vừa rồi, Tào Thục Tuệ tuy rằng có nhắc đến Tần Duệ Tiệp và Tôn Khởi Mộng, nhưng lại không hề nhắc đến tâm của Mộ Dung Thiện Tuyết. Cô tựa hồ vô cùng bất mãn với Mộ Dung Thiên Tuyết, đương nhiên, còn có ý khác, bởi vì cô vẫn còn khá hiểu lòng người, nhất là những người giống Liễu Kình Vũ, hắn là một người vô cùng cao ngạo, cứng rắn, mạnh mẽ, một khi quá đà, hắn sẽ sinh ra tâm lý nghịch phản, nhưng càng là như thế, Tào Thục Tuệ lại càng kiên định phải chia rẽ Liễu Kình Vũ và Mộ Dung Thiện Tuyết.

Tào Thục Tuệ là một người dám yêu dám hận, khi cô đã yêu thích thứ gì đó, sẽ không chút lựa chọn trả giá, không chút lựa chọn ra tay, cũng giống như đối với Liễu Kình Vũ, từ khi hai người còn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, khi cô phát hiện mình yêu hắn, cô không chút lựa chọn biểu đạt tình cảm của mình với hắn, vẫn luôn lựa chọn không do dự trả giá, chờ đợi, theo đuổi. Tào Thục Tuệ luôn tin tưởng, mình có thể mang hạnh phúc đến cho Liễu Kình Vũ.

Liễu Kình Vũ là người vô cùng thông minh, hắn đương nhiên biết trong lòng Tào Thục Tuệ nghĩ gì, hắn có chút áy náy với cô, hắn cho rằng mình khiến cô bị thiệt thòi, cho nên khi cô chỉ trích hắn, hắn cũng chỉ có thể buồn bực không nói.

Trong phòng, không khí lập tức vô cùng quỷ dị.

Vừa lúc đó, điện thoại di động của Liễu Kình Vũ đột nhiên vang lên.

Liễu Kình Vũ cầm lấy di động, thấy người gọi đến là Mộ Dung Thiện Tuyết, hắn vô cùng kích động vội vàng nhận điện thoại. Hắn còn tưởng Mộ Dung Thiện Tuyết sau vài ngày không gặp chợt nhớ đến mình.

Mặc kệ là người đàn ông tài giỏi cỡ nào, trên phương diện nam nữ, chỉ cần gặp một ánh mắt, một cử chỉ của người mình thích, đều sẽ khiến hắn miên man bất định, Liễu Kình Vũ mặc dù là người vô cùng mạnh mẽ, nhưng cũng không ngoại lệ.

Nhưng mà, sau khi hắn nhận điện thoại xong, thanh âm vô cùng vội vàng của Mộ Dung Thiện Tuyết lại truyền tới:

- Liễu Kình Vũ, bây giờ tôi đang ở quán karaoke Thất Tinh ở thị xã Đông Giang các anh, đang bị bọn họ truy đuổi. Tôi vừa mới trốn đi, hiện tại một số bạn học của tôi đang bị người của một gã tên là Cửu ca ép buộc bên trong phòng. Liễu Kình Vũ, tôi van cầu anh, anh mau tới đây cứu chúng tôi đi, càng nhanh càng tốt, nếu không bạn học của tôi đều…

Nói tới đây, thanh âm của Mộ Dung Thiện Tuyết đã mang theo một tia nức nở.

Nghe đến đó, Liễu Kình Vũ không nói hai lời ngay lập tức ngồi dậy, lớn tiếng nói:

- Được, Mộ Dung Thiện Tuyết, cô đừng sợ, trốn thật kĩ, tôi lập tức tới bây giờ.

Từ đầu đến cuối, Tào Thục Tuệ vẫn luôn đứng ở bên cạnh đã nghe rõ tất cả, cô lập tức trừng mắt lên, căm tức nhìn Liễu Kình Vũ nói:

- Liễu Kình Vũ, anh lại muốn làm cái gì, anh hiện tại là người bệnh, nên ở bệnh viện. Tôi lập tức dẫn người đi cứu cô ta.

Liễu Kình Vũ lắc đầu nói:

- Không được, anh phải đến, cô ấy đang gặp nguy hiểm.

Tào Thục Tuệ tức giận nói:

- Tôi đi thì có gì khác, tôi cam đoan mang được Mộ Dung Thiện Tuyết lành lặn về cho anh.

Liễu Kình Vũ kiên định lắc đầu:

- Không được, anh phải đi.

Trong lúc nói chuyện, giọng hai người đều không tự giác vút cao lên, nhất là Tào Thục Tuệ.

Vừa lúc đó, cửa phòng mở ra, Liễu Mị Yên và Mai Nguyệt Thiền cùng với hai cô gái còn lại từ bên ngoài đi vào.

Bọn họ ngồi ngay ở ngoài cửa, sau khi hai người to tiếng, Mai Nguyệt Thiền và Liễu Mị Yên lo lắng hai người xảy ra mâu thuẫn, cho nên lập tức đẩy cửa bước vào.

Liễu Mị Yên nhìn thấy hai người đều là bộ dạng mặt đỏ tai hồng, lập tức đi tới:

- Kình Vũ, sao con lại ăn hiếp em Thục Tuệ, có phải còn muốn bị đánh nữa hay không?

Liễu Kình Vũ vội vàng tường thuật lại chuyện Mộ Dung Thiện Tuyết gọi điện đến, sau đó lập tức nói:

- Bà nội, mẹ, chuyện này con nhất định phải đi, gấp lắm rồi.

Nói xong, Liễu Kình Vũ cất bước đi ra ngoài.

Lúc này, Tào Thục Tuệ vẫn còn muốn ngăn cản, Mai Nguyệt Thiền đã vỗ nhẹ lên vai cô, nói:

- Thục Tuệ, bà hiểu ý của cháu, biết cháu lo lắng cho vết thương của Liễu Kình Vũ, kì thật bà cũng lo lắng, nhưng nam nhân Lưu gia, không một ai ẻo lả cả, không phải tính cách của nó như vậy nên mới được cháu xem trọng đấy sao, để nó đi đi.

Tào Thục Tuệ nghe Mai Nguyệt Thiền nói vậy, lập tức đã tỉnh táo, gật gật đầu nói:

- Bà nội, cháu hiểu, cháu đi cùng với anh ấy.

Nói xong, Tào Thục Tuệ vội vàng đi theo Liễu Kình Vũ.

Nhìn thấy tình cảnh này, Tần Duệ Tiệp và Tôn Khởi Mộng cũng không hề do dự lựa chọn đi theo Tào Thục Tuệ. Ba người ai cũng không muốn tụt lại phía sau, các cô đều vô cùng buồn bực, cũng hết sức tò mò, các cô muốn biết Mộ Dung Thiện Tuyết rốt cuộc là người như thế nào lại có thể khiến cho Liễu Kình Vũ bất chấp như thế. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà.

Liễu Kình Vũ vừa mới lao ra ngoài, đã gặp ngay một chiếc xe chạy tới, trên xe là Lưu Hằng ( biệt hiệu Lưu Tiểu Bàn), Hắc Tiểu Nhị, Hàn Hương Di cùng với bốn an hem Hoàng Đức Quảng, Lương Gia Nguyên, Lục Chiêu, Lâm Vân.

Bảy người ngồi trên hai chiếc xe thể thao, đang định chạy tới bệnh viện, khi bọn họ nhìn thấy Liễu Kình Vũ đầu vai còn quấn băng vải chạy ra, tất cả đều vô cùng sửng sốt.

Lưu Hằng vội vàng đi lên nói với Liễu Kình Vũ:

- Đại ca, anh muốn đi đâu, sao lại không ở bệnh viện dưỡng thương?

Liễu Kình Vũ nhìn thấy đám người Lưu Hằng đến đây, lập tức vô cùng vui vẻ, lớn tiếng nói:

- Tốt, các cậu đến rất đúng lúc, lập tức lái xe cùng tôi tới chỗ này, chuẩn bị đánh nhau đi. Mộ Dung Thiện Tuyết có khả năng gặp nguy hiểm rồi.

Vài người vừa nghe Mộ Dung Thiện Tuyết gặp nguy hiểm, đều vô cùng lo lắng. Bọn họ đều là anh em tốt của Liễu Kình Vũ, bọn họ đương nhiên biết Liễu Kình Vũ gần đây đang vô cùng vất vả lấy tin tức của Mộ Dung Thiện Tuyết.

Lưu Hằng không nói hai lời ngay lập tức mở cửa xe để Liễu Kình Vũ ngồi vào, rồi chuyển tay lái cho Lục Chiêu, bởi vì anh ta là tinh anh trong giới bộ đội, kỹ thuật lái xe phải ở mức số 1, số 2.

Lục Chiêu cũng không khách khí, sau khi mọi người lên xe, ngay lập tức giẫm chân ga, dựa theo phương hướng Liễu Kình Vũ chỉ, nhanh như chớp lái về hướng quán karakeo Thất Tinh.

Trên đường đi, Lưu Hằng nói với Liễu Kình Vũ:

- Đại ca, sao anh không gọi cho Trưởng phòng Phòng công an thị xã, chuyện này bọn họ ra mặt có lẽ tốt hơn.

Liễu Kình Vũ cười khổ nói

- Nếu như có thể gọi, tôi sao lại không làm chứ. Nhưng điều làm tôi lo lắng, gọi cú điện thoại này xong, chỉ sợ lại phản tác dụng. Căn cứ vào tình hình tôi biết hiện nay, tất cả sản nghiệp của Thất Tinh đều thuộc về Tập đoàn Thất Tinh thị xã Đông Giang, mà ông chủ tập đoàn này tên Thẩm Đông Bằng, tên hiệu là Thẩm lão thất, là lão đại của thế lực ngầm ở thị xã Đông Giang, mà ô dù sau lưng gã, chính là Trần Chí Hoành.

Hiện tại Thẩm lão thất đã tẩy trắng, còn làm tới ủy viên chính ủy, Trần Chí Hoành đứng sau hỗ trợ. Mà bọn họ sở dĩ quan hệ chặt chẽ như vậy, bởi vì ở thị trấn Hắc Môi thị xã Đông Giang, có rất nhiều mỏ than, dựa trên nguồn lợi khổng lồ này, bọn họ vô cùng nhất trí đồng lòng đấy.

Cho nên, nếu tôi gọi điện cho Trần Chí Hoành, chỉ sợ Mộ Dung Thiện Tuyết và bạn cô ấy còn gặp nguy hiểm hơn nữa.

Nói tới đây, Liễu Kình Vũ không khỏi nhướn mày nói:

- Thật sự là kì quái, Mộ Dung Thiện Tuyết và bạn cô ấy sao lại chạy đến thị xã Đông Giang? Tôi trước đó không nhận được tin tức gì cả.

Lúc này, Hàn Hương Di đột nhiên nói:

- Cái này em biết, em có một người chị học cùng trường với Mộ Dung Thiện Tuyết, gần đây trường bọn họ tổ chức một đoàn xã hội học đi thực tiễn. Đoàn này thực chất là một tổ chức kết hợp đi du lịch với điều tra nghiên cứu, Mộ Dung Thiện Tuyết đã được tuyển vào Đoàn này, em đoán cô ấy theo Đoàn này đến thị xã Đông Giang. Chị bạn của em còn đang oán giận không vào được đoàn này đây.

Nghe Hàn Dương Di nói xong, Liễu Kình Vũ mới bừng tỉnh, lập tức thúc giục Lục Chiêu:

- Lục Chiêu, nhanh lên, nhanh lên chút nữa.