Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 416: Người anh em tốt Lưu Tiểu Bàn




Tập đoàn Hoa An nằm ở tầng 16 của cao ốc thương mại cao cấp, bên ngoài khu trung tâm thương mại, thuê cả một tầng làm nơi làm việc.

Liễu Kình Vũ sau khi lên lầu, lập tức liền nhìn thấy nơi cách ngoài thang máy không xa có một bàn làm việc hình quả bí đỏ. Sau bàn làm việc, có hai người đẹp dáng người cao gầy dung mạo thanh tú đang ngồi.

Nhìn thấy Liễu Kình Vũ đi đến, một người đẹp trong đó lập tức mỉm cười nói:

- Chào ngài! Xin hỏi ngài tìm ai?

Liễu Kình Vũ cười nói:

- Lưu Tiểu Bàn có ở đây không?

Người đẹp sửng sốt:

- Lưu Tiểu Bàn, Lưu Tiểu Bàn là ai?

Liễu Kình Vũ lập tức vỗ vỗ trán nói:

- Xem trí nhớ của tôi này, tôi nói Lưu Tiểu Bàn chính là Lưu Phong - Chủ tịch hội đồng quản trị của các cô, cậu ấy có ở đây không?

Người đẹp mỉm cười nói:

- Chủ tịch hội đồng quản trị có ở đây, nhưng ngài có hẹn trước chưa? Theo quy định của công ty chúng tôi, không có hẹn trước, Chủ tịch Lưu chúng tôi sẽ không ra mặt tiếp đón.

Liễu Kình Vũ cười nói:

- Ồ, như vậy sao, vậy tôi trực tiếp gọi điện cho cậu ta.

Nói xong, Liễu Kình Vũ trực tiếp lấy điện thoại di động ra bấm số của Lưu Tiểu Bàn:

- Bàn Tử, ra cửa công ty đón tôi.

Lưu Tiểu Bàn nghe thấy giọng của Đại ca, nhất thời sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, tức khắc như làn khói từ trong phòng làm việc chạy ra, nhìn thấy Liễu Kình Vũ đứng trước bàn làm việc, lập tức xông lên ôm chầm lấy Liễu Kình Vũ nói:

- Đại ca, anh vẫn còn biết trở về công ty sao, anh cũng quá là không đủ thành ý đi. Sau khi thành lập công ty, anh phủi mông chạy mất, để lại mình em ở đây đau khổ. Anh nhìn xem, những năm này em đều bị gầy đi ba, bốn cân.

Lưu Tiểu Bàn bên này nói xong, hai người đẹp trước bàn làm việc che miệng cười, bởi vì dựa vào con mắt đánh giá của các cô ấy, trong một năm các cô ấy vào đây làm thì cân nặng của Lưu Tổng rõ ràng tăng lên vài cân.

Liễu Kình Vũ đẩy Lưu Tiểu Bàn ra nói:

- Cậu thôi đi, Bàn Tử, Tôi vừa nhìn thấy tên nhóc cậu liền thấy so với trước kia nặng hơn. Có trà ngon không, đã lâu không được uống qua trà cậu pha.

Bàn Tử lập tức nói:

- Không thành vấn đề, không thành vấn đề, tiểu đệ em nguyện lấy thân trâu bò phục vụ anh, đợi em nhé!

Nói xong, Bàn Tử lập tức quay đầu nói với hai người đẹp trước bàn làm việc:

- Hai người đẹp, các em nhớ nhé, vị trước mặt anh đây mới là đại cổ đông chân chính của tập đoàn chúng ta, cũng là Đại ca của anh. Về sau nếu anh ấy đến đây, các em không cần phải thông báo, trực tiếp để anh ấy vào trong là được rồi, anh ấy mới là người sáng lập thực sự của công ty chúng ta. Về sau các em gọi anh ấy là Tổng giám đốc Liễu là được rồi.

Nghe thấy Bàn Tử nói như vậy, hai người đẹp lập tức vô cùng nhu thuận khẽ khom lưng vẻ mặt cung kính nói với Liễu Kình Vũ:

- Xin chào Tổng giám đốc Liễu, xin ngài lượng thứ!

Liễu Kình Vũ cười khoát tay nói:

- Không cần khách sáo, công việc của các cô làm rất tốt.

Nói xong, Liễu Kình Vũ cùng Bàn Tử đi vào bên trong khu làm việc.

Vừa đi, Liễu Kình Vũ vừa nhìn hai bên khu vực làm việc rộng mở, trên mặt hiện lên chút hưng phấn. Hắn không nghĩ đến, lúc đầu bản thân chỉ mang năm triệu đầu tư vào công ty này, Lưu Tiểu Bàn vậy mà dùng thời gian mấy năm này đem công ty đưa đến quy mô như thế này. Chỉ riêng nhân viên làm việc ở tầng văn phòng làm việc này đã là hơn 200 người, hơn nữa Liễu Kình Vũ đối với toàn bộ trình tự vận hành của công ty hiểu rất rõ, tầng văn phòng làm việc của công ty này chỉ là tổng bộ mà thôi, ở Đông Bắc, Nam Phương, Hoa Trung, vùng Trung Nguyên còn có rất nhiều công ty sản xuất, đóng gói. Trước mắt, quy mô của công ty, phát triển tương đối tốt.

Vừa đi, Liễu Kình Vũ vừa cười nói:

- Bàn Tử, doanh thu của công ty năm nay là bao nhiêu?

Bàn Tử cười ha hả:

- Đại ca, anh đoán xem.

Liễu Kình Vũ cười nói:

- 50 triệu.

Bàn Tử cười đắc ý nói:

- Sai rồi, là 200 triệu.

- 200 triệu, nhiều như vậy?

Liễu Kình Vũ lần này thật sự có chút chấn kinh.

Lưu Tiểu Bàn cười gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, chính là 200 triệu, tuy nhiên bởi vì do anh lúc đầu đề ra chính sách kinh doanh, yêu cầu sản phẩm công ty chúng ta sản xuất ra nhất định phải là lương thực không đột biến gen và thực phẩm không chất bảo quản, vì vậy, mặc dù doanh thu của công ty chúng ta không ít, song lợi nhuận ròng mỗi năm lại không quá nhiều, chính là khoảng 20 triệu. Đại ca, nếu không anh xem một chút sổ sách đi.

Lúc Lưu Tiểu Bàn nói chuyện, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc.

Liễu Kình Vũ trực tiếp một cước đạp tới:

- Mẹ nó, cậu thế nào lại dông dài như vậy, tôi bất quá chỉ hỏi một chút vậy thôi. Anh em chúng ta còn phải làm bộ thế sao. Tôi sớm đã nói qua, công ty này chính là anh mày đầu tư cho cậu chơi. Chơi thành dạng gì đều là bản thân cậu, cùng tôi một chút quan hệ cũng không có.

Lưu Tiểu Bàn lập tức cười ha hả:

- Biết rồi, biết rồi, em chẳng qua là nói đùa với anh một chút thôi.

Kỳ thật, Lưu Tiểu Bàn không hẳn là nói đùa, bởi vì gã là một người chân chính, mặc dù công ty này có quy mô như ngày hôm nay, gã có công lao vô cùng lớn, nhưng gã hiểu rõ, sách lược phát triển, tư duy chiến lược, thậm chí mở rộng nguồn vốn thật sự của công ty đều là Đại ca đích thân đề ra. Bản thân bất quá là một người thực hiện mà thôi. Nếu thật phải tính toán, công ty này Liễu Đại ca ít nhất phải chiếm 60% cổ phần của công ty.

Gã vừa rồi nói như vậy, chẳng qua là thử một chút phản ứng của Đại ca, suy cho cùng mặc dù hai người đều là anh em tốt, nhưng gã cũng không muốn vì chuyện tiền bạc mà làm cho quan hệ với Liễu Đại ca trở nên cứng nhắc. Trong mắt của gã, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, mà cùng với Liễu Đại ca từ nhỏ đã tạo dựng lên quan hệ anh em, lại hơn hết thảy.

Hơn nữa gã cũng hiểu rõ, Liễu Đại ca thật sự không thiếu tiền, dù sao tương lai tất cả tài sản của gia tộc Liễu thị đều là của Liễu Đại ca, giá trị của toàn bộ công ty này sợ rằng đều không được Liễu Đại ca cho vào trong mắt. Hiện tại nhìn thấy phản ứng này của Liễu Đại ca, gã cũng yên tâm rồi.

Tiền bạc dễ kiếm được, anh em khó tìm, có Đại ca như thế này, bản thân quá hạnh phúc rồi.

Sau khi bị Liễu Kình Vũ đạp cho một cái, Lưu Tiểu Bàn không những không tức giận, ngược lại cùng Liễu Kình Vũ cùng nhau ôm bả vai đi vào trong phòng làm việc của gã.

Sau khi ngồi xuống, Lưu Tiểu Bàn đích thân vì Liễu Kình Vũ thể hiện tuyệt kỹ pha trà. Nếu chưa nhìn thấy Lưu Tiểu Bàn biểu diễn trước đó, bất kì ai cũng không thể nghĩ được rằng, Lưu Tiểu Bàn người này mập như vậy mà có thể biểu diễn ra kỹ thuật pha trà lưu loát như vậy, có đủ cảm giác nghệ thuật như vậy. Mặc dù người này rất béo, nhưng đến lúc chính thức pha trà, gã từng chiêu từng thức lại tràn đầy cảm giác nghệ thuật khác. Đợi sau khi nước trà được pha ra, Liễu Kình Vũ ra sức tán thưởng, vô cùng say mê nói:

- Bàn Tử, cậu gần đây có phải hay không lại bắt đầu tán gái, hơn nữa khẩu vị của cô gái này rất cao, có thể khiến cậu đem nghệ thuật pha trà nâng cao đến trình độ như vậy. Cô gái này thật lợi hại, nói chút xem, đó là cô gái như thế nào?

Lưu Tiểu Bàn cười ha hả:

- Đại ca, vẫn là anh hiểu rõ em, Đại ca, lần này chỉ sợ em của anh sắp thất bại nặng nề rồi. Em gần đây tán cô gái này quả thực quá ghê gớm. Người ta xuất thân từ gia đình trà đạo, nhiều thế hệ kinh doanh, muốn tiền không thiếu tiền, muốn tài có tài, muốn tướng mạo có tướng mạo, em anh lần này e rằng thật sự sắp rơi vào tay giặc rồi. Em đã quyết tâm, đời này trừ cô ấy ra không lấy ai cả.

Liễu Kình Vũ sửng sốt, đối với tính cách của Lưu Tiểu Bàn người này Liễu Kình Vũ vô cùng hiểu rõ. Mặc dù thằng nhãi này béo, nhưng có cái miệng rất dẻo, hơn nữa cực kì giỏi giao tiếp, thêm vào đó ra tay hào phóng, tính tình cởi mở, tỉ lệ tán gái thành công trên cơ bản đạt trên 95%, hãn hữu mới có lúc thất bại, là tình thánh mập mạp được công nhận trong hội. Hơn nữa Lưu Tiểu Bàn sớm đã lập lời thề, nói là muốn chơi đến 30 tuổi, tuyệt đối không sớm bước vào tường thành hôn nhân.

Nhưng mà, hiện tại Lưu Tiểu Bàn lại nói muốn cưới cô gái này, điều này khiến cho Liễu Kình Vũ kinh hãi, hỏi:

- Có ảnh cô gái này không, Đại ca giúp cậu làm chủ.

Lưu Tiểu Bàn trực tiếp mở máy tính lên, từ trong hiện ra một loạt bức ảnh thông qua hình thức trình chiếu cho Liễu Kình Vũ xem.

Sau khi Liễu Kình Vũ xem xong, lại lần nữa ngây ngẩn cả người, bởi vì cô gái Lưu Tiểu Bàn lần này xem trọng không phải là tuyệt đỉnh xinh đẹp, song nhìn khí chất của cô gái này lại là vô cùng độc đáo. Chiều cao của cô gái phải khoảng 1m72, đùi ngọc thon dài, ngực to mông nở, tóc dài đen, mắt sáng răng trắng thuộc loại nhân vật cấp nữ thần. Tuy nhiên so sánh với dáng người như nữ thần này, ánh mắt của cô ấy lại phi thường độc đáo, đó là ngạo khí, giơ tay nhấc chân, đem cổ cuồng ngạo độc đáo không chút trói buộc ấy, khí chất tinh tế sâu sắc giống như nữ vương bày ra.

Mà Lưu Tiểu Bàn chỉ cao khoảng 1m70. Lưu Tiểu Bàn mặc dù rất đẹp trai, nhưng dáng người mập mạp lại trực tiếp kéo điểm số của gã xuống thấp.

Sau khi Liễu Kình Vũ xem hết ảnh chụp của cô gái, nhẹ nhàng gật đầu:

- Ừ, ánh mắt của cậu đúng là không tồi, cô gái này tuy khí chất tương đối cuồng ngạo, nhưng theo như tôi phân tích, nếu cậu thật sự có thể động đến trái tim của cô ấy, cô ấy tương lai tuyệt đối là một người vợ tốt. Chỉ có điều cô gái này cùng với những cô gái mà cậu tán trước đây không giống nhau. Cô gái như cô ấy nhất định là từ nhỏ sống trong gia đình giàu có, điểm này, từ phong vị quần áo và bản thân quần áo của cô ấy mặc có thể nhìn ra được, tài sản nhà cô ấy ít nhất cũng trên mấy chục triệu trở lên.

Lưu Tiểu Bàn cười khổ nói:

- Đại ca anh nói không sai, tài sản nhà cô ấy không phải là mấy chục triệu mà là vài trăm triệu, mà bản thân cô ấy cũng cực kì có cá tính. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy tự mình đến thành phố Yến Kinh lập nghiệp. Không chỉ không theo nghề kinh doanh lá trà của gia tộc, ngược lại dựa vào bản lĩnh của mình, tại thành phố Yến Kinh mở ra một công ty thiết kế thời trang, hiện tại chỉ riêng doanh thu của công ty thiết kế thời trang của cô ấy đã đạt đến hơn 5 triệu. Mặc dù quy mô vẫn còn rất nhỏ nhưng lại rất có triển vọng.

Tuy nhiên, Đại ca, cô gái này cũng quá kiêu ngạo. Em mỗi ngày đều tặng hoa cho cô ấy, cô ấy ngay cả nhìn đều không nhìn trực tiếp ném vào trong thùng rác trong hành lang. Em mời cô ấy uống trà em pha, kết quả người ta ngay trước mặt em thể hiện tài nghệ, kết quả ngược lại làm em bị ép xuống. Trình độ pha trà của em cùng người ta căn bản không phải là cùng trên một cấp. Đại ca à, anh giúp em nghĩ cách đi, em phải làm như thế nào mới có thể theo đuổi được cô ấy? Em phát hiện, em thật sự là yêu cô ấy hết thuốc chữa rồi, cô ấy chính là nữ thần của em.

Liễu Kình Vũ nhìn biểu tình của người anh em tốt, biết rằng người anh em tốt lần này thật đã bị rơi vào tay giặc rồi, nhẹ nhàng khoác vai gã nói:

- Người anh em, nhớ lấy một câu, con gái tốt sợ bị làm phiền, đi đi, ngày ngày quấn lấy cô ấy, ngày ngày tặng hoa cho cô ấy, ngày ngày nghĩ biện pháp xuất hiện trước mặt cô ấy, cho dù cô ấy ngày ngày mắng chửi cậu cũng không sao cả.

- Bước tiếp theo thì sao, em nên làm thế nào để tiến thêm một bước với cô ấy?

Lưu Tiểu Bàn hỏi.

- Bước tiếp theo? Cậu trước nên quấn lấy cô ấy trên một năm rồi nói sau. Nếu cậu thật sự có thể quấn lấy cô ấy trên một năm, tôi sẽ dạy cậu một chiêu, bảo đảm cậu ôm được mỹ nữ vào trong ngực.

Liễu Kình Vũ cười nói.

- Được, Đại ca, vậy em đây sẽ làm bất cứ giá nào.

Nói xong, Lưu Tiểu Bàn lắc lắc đầu, làm ra bộ dạng vô cùng bi tráng.

Sau đó, hai anh em lại vô cùng thoải mái nói đến vấn đề khác.

Đến khoảng 6h chiều, điện thoại của Lưu Tiểu Bàn vang lên:

- Lưu ca, Đàm Kiệt đã lên đường, nhìn phương hướng thì là đi đến quán bar kia.

Lưu Tiểu Bàn vội vàng đứng dậy nhìn Liễu Kình Vũ nói:

- Đại ca, đi thôi, chúng ta xuất phát, buổi tối hôm nay cùng Đàm Kiệt tính toán chút, dám bắt nạt anh em chúng ta, thật là làm phản rồi.