Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 414: Để cho anh biết tôi là ai




Liễu Kình Vũ lười cùng nữ nhân viên bán hàng này so đo, nói thẳng:

- Gọi giám đốc các cô đến đây, tôi muốn cùng ông ta nói chuyện.

Nữ nhân viên bán hàng vốn dĩ còn muốn cự tuyệt, nhưng lúc này, Liễu Kình Vũ đột nhiên dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn cô ta một cái, dọa cô ta hoảng sợ. Ánh mắt của Liễu Kình Vũ quả thực là quá sắc bén, quá đáng sợ. Mới vừa rồi bị Liễu Kình Vũ nhìn chăm chú trong một chốc, cô ta cảm thấy giống như bản thân bị đưa vào hầm băng, cả người rét lạnh. Cô ta không dám cự tuyệt, trực tiếp đi vào trong một căn phòng bên trong cửa hàng gõ cửa đi vào, một lát sau, một người đàn ông nước ngoài hơn 30 tuổi tóc vàng mắt xanh cao khoảng 1m90 đi ra, trực tiếp nhìn đến Liễu Kình Vũ nói:

- Cậu tìm tôi?

Người nước ngoài nói tiếng Pháp, trong lời nói tràn đầy sự khinh miệt đối với Liễu kình Vũ.

Liễu Kình Vũ nghe hiểu tiếng Pháp, nhưng lúc trả lời đối phương lại dùng tiếng Trung:

- Đúng vậy, tôi tìm anh.

Sau đó Liễu Kình Vũ đem những lời của nữ nhân viên bán hàng kia thuật lại đơn giản một lượt, lạnh lùng nói:

- Ngài giám đốc, tôi muốn hỏi ngài, lẽ nào đây là thái độ phục vụ của nhãn hiệu quốc tế các ngài? Ngài có biết hay không, các ngài đây là bị nghi có dính líu đến việc kỳ thị người tiêu dùng?

Tên người nước ngoài đương nhiên là nghe hiểu được tiếng Trung, có điều người Pháp trong xương đầy sự kiêu ngạo, vẫn như cũ dùng tiếng Pháp nói:

- Đúng vậy, đây chính là thái độ phục vụ của chúng tôi, nếu cậu không thích, cậu có thể không mua ở cửa hàng chúng tôi. Người tiêu dùng có quyền chọn lựa chúng tôi, chúng tôi cũng có quyền lựa chọn người tiêu dùng. Nhãn hiệu PELE chúng tôi là nhãn hiệu quốc tế, không phải là nhãn hiệu mà người nghèo các người mua được. Mời các người lập tức rời đi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ.

Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong, ánh mắt càng trở nên âm u lạnh lẽo, nói:

- Theo tôi dược biết, ở nước Pháp các người, nếu nghi có dính líu đến việc phân biệt khách hàng là phải chịu trách nhiệm pháp luật, thậm chí phải chịu phạt.

Người nước ngoài lập tức nói:

- Xin lỗi, đây là Trung Quốc, không phải nước Pháp chúng tôi. Trung Quốc các người không có luật pháp đó, chúng tôi đây là nhập gia tùy tục.

Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong mỉm cười, gật gật đầu nói:

- Được, vậy tôi liền để cho ngươi biết thế nào mới là phong tục thật sự của người dân Trung Quốc chúng tôi.

Nói xong, Liễu Kình Vũ trực tiếp lấy điện thoại di động ra chụp lại hết các mẫu quần áo cũng như bảng giá làm chứng cứ, cả cuộc đối thoại vừa rồi giữa hắn với nữ nhân viên bán hàng và giám đốc người nước ngoài của cửa hàng, trực tiếp dùng wechat gửi cho người anh em tốt Lưu Tiểu Bàn. Ngay sau đó Liễu Kình Vũ trực tiếp bấm số điện thoại của Lưu Tiểu Bàn:

- Lưu Tiểu Bàn, giao cho cậu hai nhiệm vụ. Một là lập tức điều tra giá cả tiêu thụ thực tế ở các quốc gia như Mỹ, Châu Âu và nước Pháp của nhãn hiệu trang phục PELE Pháp, tất cả mọi thứ tôi gửi cho cậu là của cửa hàng nằm ở lầu 5 cao ốc Long Thiên, và so sánh những thứ tôi vừa chụp với giá cả tiêu thụ của Trung Quốc chúng ta. Tính toán một chút sau khi khấu trừ các lại thuế có liên quan, giá cả chênh lệch bao nhiêu. Trong vòng mười phút, tôi muốn nhìn thấy kết quả, cậu có thể làm việc này trước.

Việc thứ hai, lập tức thông báo cho gia tộc Liễu thị chúng tôi, Tập đoàn Hoa Hằng, Tập đoàn Cường Giả (tập đoàn do Tiếu Cường và Từ Triết sáng lập), tập đoàn Tân Nguyên cùng với tất cả các trung tâm thương mại có quan hệ tương đối tốt với chúng ta, viết tên lầu, đề nghị bọn họ toàn bộ lập tức gỡ xuống tất cả các sản phẩm của nhãn hiệu PELE nước Pháp, lập tức xóa bỏ hiệp ước với họ. Tất cả mọi tổn thất do tôi chịu.

- Được, đại ca, anh yên tâm, em sẽ lập tức đi xử lí.

Lưu Tiểu Bàn và Liễu Kình Vũ chơi với nhau từ nhỏ, anh ta vô cùng hiểu tính cách của đại ca. Anh ta biết, bản thân vị đại ca này bình thường làm người làm việc đều rất khiêm tốn, rất ít khi đi làm những hành động điên cuồng vượt qua lý trí, càng không làm ra việc lấy thế ức hiếp người.

Nhưng mà, sau khi nghe xong những chỉ thị của Liễu Kình Vũ, anh ta cũng đã đoán ra, nhất định là Liễu đại ca bị nhãn hiệu PELE nước Pháp đắc tội, hơn nữa Liễu đại ca vô cùng tức giận, bằng không mà nói, Liễu đại ca tuyệt đối sẽ không làm ra hành động trực tiếp ép đối phương vào con đường chết.

Lưu Tiểu Bàn tuy rằng rất béo, nhưng anh ta lại vô cùng thông minh. Hiệu quả làm việc rất cao, hơn nữa phía sau Lưu Tiểu Ban còn có một đoàn đội vô cùng có thực lực. Chưa đến bảy phút, Lưu Tiểu Bàn liền làm xong việc này, trực tiếp bấm số điện thoại của Liễu Kình Vũ:

- Đại ca, việc thứ nhất em điều tra ra rồi, bên trong công ty PELE của Pháp này rất đen tối, so với cây táo còn đen hơn. Thương hiệu PELE này của họ ở Pháp chỉ có thể coi là một thương hiệu hạng trung, trong đó kiểu dáng quần áo giống trong những tấm ảnh anh gửi cho em, giá ở nước Pháp chỉ bằng một phần mười ở cao ốc Long Thiên, ở Mỹ chỉ bằng một phần tám ở cao ốc Long Thiên, ở Anh là bằng một phần chín, ở Nhật Bản là một phần năm, ở Hàn Quốc là một phần tư. Có thể nói, thương hiệu nước Pháp này nghi có liên quan đến việc thực hiện phân biệt giá cả nghiêm trọng đối với người tiêu dùng Trung Quốc chúng ta.

Liễu Kình Vũ gật gật đầu:

- Tốt, cậu tiếp tục làm việc thứ hai đi.

Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ lại một lần nữa bấm số điện thoại của người anh em tốt Hoàng Đức Quảng.

Giờ phút này, Hoàng Đức Quảng đang ngồi trong công ty xem tài liệu. Sau khi giải quyết xong tài liệu, gã liền trực tiếp cầm ra cái gương đầy thô kệch và chiếc lược hình súng lục của mình để chải tóc, vừa chải vuốt tóc vừa gật gật đầu nói:

- Ừ, không tệ, không tệ, anh gần đây lại đẹp trai ra rất nhiều rồi.

Lúc này, điện thoại di động của Hoàng Đức Quảng đột nhiên vang lên.

Nghe được giọng nói quen thuộc, Hoàng Đức Quảng vội vàng buông gương và lược xuống, nhận điện thoại:

- Đại ca, anh như thế nào lại nhớ đến em? Anh bên đó còn chưa cua được cô bé Mộ Dung Thiện Tuyết sao?

Giọng nói của Hoàng Đức Quảng rất lớn, Mộ Dung Thiện Tuyết lại đứng bên cạnh Liễu Kình Vũ, sau khi Mộ Dung Thiện Tuyết nghe được âm thanh từ trong điện thoại của Liễu Kình Vũ truyền đến, mày liễu liền hướng lên trên nhíu nhíu, nhàn nhạt liếc Liễu Kình Vũ một cái.

Trong lòng Liễu Kình Vũ rất xấu hổ, tự nói trong lòng Hoàng Đức Quảng cậu thật sự là gài bẫy tôi, không biết là hiện tại Mộ Dung Thiện Tuyết đang ở bên cạnh tôi sao. Hắn vội vàng dùng lời nói ngăn chặn chủ đề của Hoàng Đức Quảng:

- Hoàng Đức Quảng, cậu đúng là miệng chó không phun được ngà voi, đừng có làu bàu với tôi nữa. Giao cho cậu một nhiệm vụ, tôi hoài nghi tập đoàn thời trang PELE của nước Pháp ở tầng 5 tòa cao ốc Long Thiên trong việc tiêu thụ sản phẩm ở Trung Quốc có dính líu đến việc phân biệt giá cả nghiêm trọng. Tài liệu chi tiết cậu có thể lấy ở chỗ Lưu Tiểu Bàn, trong tay cậu ta có. Nhiệm vụ chủ yếu của cậu là liên hệ với một số văn phòng luật sư cao cấp tiến hành khởi tố tập đoàn này, báo cho Bộ thương mại biết về sự việc của bọn họ, đồng thời cùng với bọn họ mở một vụ kiện.

Đồng thời, liên hệ với tất cả giới truyền thông mà cậu biết, đưa tin về vụ việc này cho mọi người đều biết, phải nhanh chóng tạo nên hiệu ứng dư luận thật lớn. Mục tiêu của tôi rất đơn giản, chính là phải làm cho nhãn hiệu nước Pháp này biến mất khỏi thành phố Yến Kinh, thậm chí là biến mất khỏi Trung Quốc. Tôi sẽ không để cho bọn chúng kiêu ngạo.

Sau khi Liễu Kình Vũ nói xong, nguyên bản trên mặt vẫn là một bộ dạng bất cần đời, Hoàng Đức Quảng lúc này liền trở nên nghiêm túc, vô cùng dứt khoát nói:

- Được rồi, đại ca, em sẽ lập tức đi làm việc này.

Không thể không nói, năng lực làm việc của Lưu Tiểu Bàn và Hoàng Đức Quảng vô cùng mạnh.

Liễu Kình Vũ bên này vừa mới cúp điện thoại, không đến năm phút, Liễu Kình Vũ liền lần lượt nhận được tin nhắn, Liễu Kình Vũ lập tức lên các trang mạng xem tin tức.

Liễu Kình Vũ lấy điện thoại di động ra vừa nhìn thấy tin tức, trên mặt lập tức nở nụ cười đắc ý, ngay sau đó trực tiếp đưa điện thoại Mộ Dung Thiện Tuyết ở bên cạnh nói:

- Cô cũng xem một chút đi.

Mộ Dung Thiện Tuyết nhận điện thoại di động, vừa nhìn thấy, lập tức mở to hai mắt. Cô mặc dù biết thân phận của Liễu Kình Vũ, biết bối cảnh nhà hắn không tầm thường, năng lực rất lớn, nhưng lại không nghĩ rằng, hắn chỉ mới gọi có hai cuộc điện thoại cho một vài người anh em, tất cả các trang mạng lớn đã trực tiếp đem tin tức tập đoàn PELE nước Pháp liên quan đến việc kỳ thị giá cả truyền ra ngoài. Đồng thời tập hợp tin tức còn có bốn văn phòng luật sư lớn đứng đầu thành phố Yến Kinh liên hợp tuyên bố sẽ kiện hành vi kỳ thị giá cả của tập đoàn PELE nước Pháp.

Theo sau đó là một loạt các trung tâm thương mại lớn của thành phố Yến Kinh lần lượt tuyên bố, xét thấy tập đoàn PELE nước Pháp có dính líu đến việc kỳ thị giá cả nghiêm trọng, thậm chí là kỳ thị chủng tộc, những trung tâm thương mại này lần lượt tuyên bố xóa bỏ tất cả các hợp đồng thuê cửa hàng với tập đoàn PELE nước Pháp, cũng dựa theo hợp đồng trả tiền vi phạm hợp đồng.

Sau khi xem xong, Mộ Dung Thiện Tuyết hết sức kinh hãi, sắc mặt lại lần nữa nhu hòa đi một chút.

Tuy rằng cô là một người không thích tranh cãi, không thích tức giận, nhưng Bồ tát còn có ba phần tức giận, huống chi Mộ Dung Thiện Tuyết lại là con gái cưng của trời. Mà cô sở dĩ không tranh giành không tức giận là bởi vì cô biết rõ, lấy bối cảnh thân thế của mình ra tranh, vội vàng, tức giận là không có tác dụng, bởi vì bản thân là thẻ bài duy nhất của gia tộc có thể đưa ra.

Vừa rồi cửa hàng trang phục này liên tiếp châm biếm mình và Liễu Kình Vũ, trong lòng Mộ Dung Thiện Tuyết vẫn là vô cùng khó chịu. Mà Liễu Kình Vũ lại vì mình hoặc là thể diện của hắn mà tức giận như thế, xem ra người đàn ông Liễu Kình Vũ này rất có trách nhiệm, có quyết đoán. Chẳng trách Tào Thục Tuệ và Tần Duệ Tiệp đều đang theo đuổi hắn ta.

Nghĩ đến đây, trong đầu của Mộ Dung Thiện Tuyết đột nhiên xuất hiện hình ảnh của Tào Thục Tuệ và Tần Duệ Tiệp. Là một cô gái có thể liên hôn với Lưu gia, Mộ Dung Thiện Tuyết kỳ thực là một cô gái vô cùng thông minh, lúc biết được gia tộc có ý muốn liên hôn với Lưu gia, cô liền bắt đầu chú ý thu thập những tư liệu có liên quan đến Liễu Kình Vũ. Hơn nữa rất nhanh biết được tin tức Tào Thục Tuệ và Tần Duệ Tiệp đang theo đuổi Liễu Kình Vũ.

Ánh mắt của Mộ Dung Thiện Tuyết nhàn nhạt quét qua nữ nhân viên bán hàng kia, nữ nhân viên bán hàng kia sớm đã rời khỏi Liễu Kình Vũ bọn họ, đi tìm khách hàng khác. Về phần tên giám đốc tóc vàng mắt xanh người pháp kia, gã ta cũng đã sớm trở về phòng làm việc rồi, trực tiếp bỏ lại Liễu Kình Vũ bọn họ ở đây.

Vừa lúc đó, cửa phòng của tên giám đốc kia bỗng nhiên bị mở ra, tên nước ngoài tóc vàng mắt xanh đột nhiên xông ra với vẻ mặt đầy tức giận, đến trước mặt Liễu Kình Vũ , dùng tiếng Pháp nói:

- Cậu rốt cuộc muốn làm loạn cái gì? Vì sao trên mạng lại xuất hiện nhiều tin tức như vậy, lẽ nào đây đều là cậu làm?

Liễu Kình Vũ cười ôm bả vai nói:

- Thật xin lỗi, đây là Trung Quốc, tôi chỉ hiểu tiếng Trung, chỉ có thể dùng tiếng Trung nói chuyện. Tôi không hiểu anh đang nói cái gì.

Tên nước ngoài kia sắc mặt lập tức tái xanh, hai tay run rẩy, cuối cùng chỉ có thể dùng tiếng Trung để hỏi lại.