Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 406: Vây Nguỵ cứu Triệu




Suy nghĩ hơn hai mươi phút, Vu Khánh Sinh lúc này mới vô cùng tự tin ngẩng đầu lên, trên mặt lộ vẻ bình tĩnh.

Cầm điện thoại lên, Vu Khánh Sinh trực tiếp bấm máy thẳng cho Phó chủ nhiệm ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang - Nghiêm Vệ Đông:

- Lão Nghiêm, gần đây trong Ủy ban kỷ luật các anh có yên tĩnh không?

Nghiêm Vệ Đông gật gật đầu nói:

- An tĩnh, vô cùng an tĩnh. Từ sau khi Liễu Kình Vũ rời đi, cả Ủy ban kỷ luật gần như tìm không thấy mấy người, phần lớn mọi người đều đi điều tra án, muốn náo nhiệt cũng không được.

Vu Khánh Sinh cười nói:

- Lão Nghiêm à, cái này không thể được, anh không thể để Liễu Kình Vũ xỏ mũi dắt đi, nếu không, chỉ sợ hắn sẽ khống chế Ủy ban kỷ luật càng ngày càng lớn, uy tín của anh trong Ủy ban kỷ luật càng ngày càng kém.

Nghiêm Vệ Đông có chút động lòng. Y biết rằng, Vu Khánh Sinh mặc dù chỉ là Bí thư Đảng ủy thị trấn, nhưng ông ta vẫn là Ủy viên thường vụ thị ủy, quan hệ vô cùng mật thiết với Tôn Ngọc Long, ông ta tuyệt đối không vô duyên vô cớ gọi điện cho mình đâu, liền cười nói:

- Bí thư Vu, không biết ngài có chỉ thị gì không?

Vu Khánh Sinh cười nói:

- Chỉ thị thì không nói tới, nhưng đề nghị thì có một, tôi cho rằng anh nên cân nhắc một chút trước khi làm chuyện gì ở trong Ủy ban kỷ luật, tuyệt đối không thể làm việc theo kế hoạch của Liễu Kình Vũ. Tôi nhớ Thị ủy và Ủy ban nhân dân thị xã còn thành lập một Tổ điều tra xử lý mà, anh vẫn là Phó chủ nhiệm văn phòng thường trực của Tổ này. Tôi thấy trong chuyện này anh có thể lấy cớ, liên lạc một chút với Phó Bí thư Ngô, Tổ này nên hoạt động rồi. Tốt nhất là kêu các Trưởng, Phó phòng giám sát quay trở về, không thể để nguồn nhân lực tất cả đều đặt ở tổ tuần tra của Liễu Kình Vũ được.

Mặt khác, công tác nhân sự của các anh bên đó mặc dù chủ yếu là do Liễu Kình Vũ phụ trách, nhưng trong lúc hắn không làm, anh là Phó chủ nhiệm thường trực vẫn có quyền hạn, anh cũng nên xem xét một chút.

Nghiêm Vệ Đông không chút do dự nói:

- Được, Bí thư Vu, tôi sẽ liên lạc với Phó bí thư Ngô, lập tức cho tổ điều tra xử lý hoạt động.

Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Vu Khánh Sinh lộ chút mỉm cười đắc ý:

- Liễu Kình Vũ à Liễu Kình Vũ, tôi thấy cậu rất bình tĩnh, tôi cũng muốn xem một chút, đợi sau khi bên Nghiêm Vệ Đông triển khai, cậu có thể bình tĩnh được bao lâu. Tôi cũng không tin chiêu vây Ngụy cứu Triệu này vẫn không thể gọi cậu về.

Nhưng, Vu Khánh Sinh vừa mới cúp điện thoại chưa đầy một tiếng, Chủ tịch thị trấn Chu Đông Hoa liền đẩy cửa vào, mang trên mặt vẻ vô cùng hưng phấn:

- Bí thư Vu, Liễu Kình Vũ đi rồi, Liễu Kình Vũ cuối cùng đã đi rồi.

Sau khi nghe Chu Đông Hoa nói xong, Vu Khánh Sinh vô cùng sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ: “Liễu Kình Vũ đi rồi, lẽ nào kế sách của mình hiệu nghiệm như vậy, điều này cũng quá khoa trương rồi”.

Mang theo một chút nghi vấn, Vu Khánh Sinh hỏi:

- Liễu Kình Vũ có nói vì sao rời đi không?

Chu Đông Hoa lắc đầu nói:

- Không, hắn chỉ nhận được một cuộc điện thoại, không lâu sau thì rời đi.

- Một cú điện thoại, rốt cuộc là điện thoại gì?

Trên mặt Vu Khánh Sinh lập tức lộ vẻ khó hiểu. Nhưng sau một phút suy nghĩ, ông ta phát hiện căn bản mình không rõ Liễu Kình Vũ nhận được điện thoại gì, hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ, mà cười nói:

- Được, chỉ cần Liễu Kình Vũ rời khỏi là tốt rồi. Liễu Kình Vũ này đúng là một con cáo già, nếu hắn ở lại thị trấn Hắc Môi chúng ta, e rằng thị trấn Hắc Môi chúng ta sẽ gặp nhiều phiền phức.

Nói tới đây, Vu Khánh Sinh đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi:

- Ôn Hữu Sơn và người của Phòng giám sát cũng đi rồi sao?

Chu Đông Hoa gật đầu nói:

- Bọn họ cũng đi rồi. Thật kỳ quái, Bí thư Vu, theo lý thuyết Liễu Kình Vũ ở thị trấn Hắc Môi chúng ta vẫn chưa thu được thành quả gì, vì sao lúc này đã rời đi? Cái này cũng không đúng với tác phong của Liễu Kình Vũ trước đây, hắn chưa từng làm việc bỏ dở nửa chừng.

Vu Khánh Sinh gật đầu:

- Ừ, đúng như vậy. Ồ, đúng rồi, những người của tổ tuần tra kia cũng đi rồi chứ?

Chu Đông Hoa nghe được Vu Khánh Sinh hỏi chuyện này, đột nhiên vỗ trán nói:

- Trời ơi, Bí thư Vu, xem trí nhớ của tôi này, thiếu chút nữa bị Liễu Kình Vũ lừa dối rồi. Mặc dù hắn và Ôn Hữu Sơn nhóm người họ đã rời đi, nhưng Trịnh Bác Phương mang theo tổ tuần tra không rời đi, bọn họ vẫn đang đi bộ khắp nơi đấy.

- Mức độ điều tra của bọn họ như thế nào?

Vu Khánh Sinh hỏi.

Chu Đông Hoa nói:

- Về cơ bản chưa chuyên sâu, bọn họ chỉ nói chuyện với những người dân trình văn kiện kháng án, ghi chép lại. Đối với cán bộ có liên quan cũng không tiến hành điều tra, tiến độ điều tra rất chậm. Xem ra quan hệ giữa Trịnh bác Phương và Nghiêm Vệ Đông cũng không tệ, căn bản là làm theo chỉ thị của Nghiêm Vệ Đông đấy.

Vu Khánh Sinh gật gật đầu nói:

- Ừ, như vậy tốt nhất, chỉ cần Trịnh Bác Phương là người của chúng ta bên này, chúng ta không có gì quá lo lắng. Nhưng đối với Trịnh Bác Phương vẫn phải tăng cường theo dõi, anh ta dù sao cũng mới tới không bao lâu, còn chưa có gì gây mâu thuẫn xung đột nghiêm trọng với Liễu Kình Vũ.

Chu Đông Hoa gật gật đầu nói:

- Ừ, được, tôi lập tức sắp xếp.

Chu Đông Hoa đi rồi, Vu Khánh Sinh nhíu mày:

- Liễu Kình Vũ à Liễu Kình Vũ, thằng nhóc này rốt cuộc đang giở trò gì. Nếu hành động rời đi của hắn là giương đông kích tây, như vậy quân mai phục của hắn phải là ai đó. Ban đầu mình cho rằng là đám người Ôn Hữu Sơn, nhưng Ôn Hữu Sơn bọn họ lại cố ý quay về, hắn đang làm chúng ta bị mê muội.

Nếu bọn họ không phải là phục binh của hắn, vậy khả năng duy nhất phục binh của hắn chỉ có thể là Trịnh Bác Phương và Mao Lập Cường, hai ủy viên thường vụ đứng đầu tổ điều tra. Mao Lập Cường thì không cần nói, tuyệt đối là người của mình, còn Trịnh Bác Phương theo lý thuyết cũng có thể dựa hơi của Nghiêm Vệ Đông, hơn nữa từ biểu hiện của Trịnh Bác Phương có thể thấy, cũng hẳn không phải là phục binh của Liễu Kình Vũ.

Nhưng, nếu Liễu Kình Vũ không cho người mai phục ở thị trấn Hắc Môi, vậy thì tại sao hắn lại rời đi.

Trong khoảng thời gian ngắn, Vu Khánh Sinh thật sự có chút mơ hồ.

Vu Khánh Sinh không biết, ngay khi ông ta đang ở đây suy đoán động cơ hành động của Liễu Kình Vũ, hắn ở bên này đã lên ô tô hướng về thị xã Đông Giang.

Trên xe, Liễu Kình Vũ xem hai tin nhắn trên điện thoại, cảm giác đầu chợt to ra, hai tay nắm chặt.

Bởi vì nội dung tin nhắn thật sự làm cho hắn phẫn nộ.

Tin nhắn thứ nhất mẹ hắn đã nói rất rõ ràng, muốn hắn dành chút thời gian khẩn trương quay lại thành phố Yến Kinh một chuyến, mẹ đã sắp xếp cho hắn một cuộc hẹn gặp.

Khi đọc được tin nhắn này, lúc đầu Liễu Kình Vũ cho rằng mẹ đang nói đùa, nhưng sau đó cha hắn gửi tới tin nhắn thứ hai khiến hắn ý thức được mẹ quả thực không phải đang trêu mình, mà muốn mình tới cuộc hẹn thật.

Nhưng, Liễu Kình Vũ cũng nhớ rõ, lần trước khi mình quay về Yến Kinh gặp mặt con gái của bạn thân mẹ, mẹ cũng từng đồng ý sau này sẽ không tự mình sắp xếp cuộc hẹn nữa. Mẹ lần này sao có thể lật lọng, cái này cũng hơi quá đáng rồi.

Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ liếc mắt nhìn người lái xe ngồi phía trước Trần Đông Cường, thoáng chút do dự, cuối cùng ngay trước mặt Trần Đông Cường trực tiếp bấm điện thoại cho mẹ:

- Mẹ, mẹ và cha rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, hai người không phải đã từng đồng ý sau này sẽ không can thiệp vào chuyện hôn nhân của con nữa sao. Sao lần này lại sắp xếp cuộc hẹn cho con, hai người căn bản là nói một đằng làm một nẻo, nói chuyện không tính toán gì hết.

Ở đầu dây bên kia, mẹ của Liễu Kình Vũ – Liễu Mị Yên cười khổ nói:

- Kình Vũ à, chuyện này ta và cha con phải xin lỗi con. Con nói không sai, chúng ta đã đồng ý không can thiệp vào chuyện hôn nhân của con, nhưng lần này không thể không nhúng tay, vì chuyện này ngay cả cha con cũng không biết làm sao.

Liễu Kình Vũ sửng sốt:

- Không thể nào, với vị trí của cha con, còn có chuyện gì mà ông ấy đành chịu vậy?

Liễu Mị Yên cười khổ nói:

- Cha con sở dĩ đành chịu là vì ước hẹn này cha con lúc trước cũng không nắm rõ tình hình, cho nên lúc đầu chúng ta mới đồng ý để con lo liệu hôn nhân của mình. Nhưng chúng ta cũng thật không ngờ, mười mấy năm trước, khi con mới 3,4 tuổi, ông nội con đã định cho con một cuộc hôn nhân rồi. Chuyện này, cha con cũng không được ông nội con báo cho biết.

Mãi tới hai ngày trước, Nhạc Phi Yến của gia tộc Mộ Dung ở Yến Kinh mang theo hai phong thư tới tìm ta. Một bức gửi cho lão gia Mộ Dung Long, tỏ ý hy vọng cùng gia tộc Mộ Dung tác thành cuộc hôn nhân này. Dĩ nhiên, quan trọng là muốn chờ con trưởng thành rồi xem thái độ của con, con đồng ý thì cuộc hôn nhân này thành, con không đồng ý thì hôn sự hủy bỏ.

Một bức thư khác gửi cho cha con. Trong thư, ông nội nói cho cha biết, cuộc hôn nhân này là vì con đường quan lộ của cha con. Ông nội nói gia tộc Mộ Dung mặc dù trước kia luôn có lập trường trung lập, trong một thời gian không thể phát triển, nhưng trong lòng gia tộc Mộ Dung quang minh chính đại, vả lại gia phong tương đối khá, hơn nữa ông cho rằng con gái của người con cả gia tộc Mộ Dung - Mộ Dung Trung là Mộ Dung Thiện Tuyết lúc nhỏ biểu hiện thiên phú rất cao, ông cho rằng tương lai Mộ Dung Thiện Tuyết chắc chắn là một cô gái phi thường, cho nên ông hy vọng tương lai con có thể cưới Mộ Dung Thiện Tuyết.

Dĩ nhiên, trong thư, ông nội cũng dặn dò cha con, chuyện chung thân của con chỉ có thể do con quyết định, bất luận ai cũng không thể can thiệp. Nhưng nhất định phải sắp xếp cho con và Mộ Dung Thiện Tuyết gặp mặt một lần. Cho nên, Kình Vũ à, cuộc hẹn của con lần này mặc dù ta và cha con cũng không coi trọng, nhưng dù sao đây cũng do ông nội con nhọc lòng bố trí, cho nên ta và cha con cũng chỉ có thể để con ấm ức một chút, trở lại Yến Kinh một chuyến để gặp mặt.

Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong, chỉ có thể cười khổ không thôi. Hắn biết rằng, mẹ tuyệt đối không lừa hắn, hơn nữa bởi vì ông nội từ bé yêu thương mình, hắn cũng tin tưởng ông nội tuyệt đối sẽ không làm khó và hại mình, hắn không còn lựa chọn nói:

- Được rồi, mẹ, vừa hay sắp Quốc Khánh được nghỉ dài ngày, con cũng muốn nhân cơ hội về thăm nhà, thăm cha và mẹ một chút, nhân tiện đi gặp mặt. Nhưng chúng ta phải thống nhất với nhau, chỉ một lần này, không có lần sau. Sau này dù thế nào cũng không được sắp xếp cuộc hẹn nữa.

----------oOo----------