Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 376: Oan sai án giả




Sau khi bước vào sân của Khu nhà Tỉnh ủy, Liễu Kình Vũ đi loanh quanh, cuối cùng đến nhà số 6 của Hàn Nho Siêu.

Đây là một biệt thự hai tầng, đối diện cửa nhà là một giàn nho, hai bên nhà là vườn rau, trồng một ít dưa chuột và cà chua.

Liễu Kình Vũ đi vào sân, định gõ cửa thì cửa đã bật mở, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hàn Nho Siêu mở cửa ra, cười nhìn Liễu Kình Vũ:

- Kình Vũ, vào đi, vừa lúc cô của cháu mới làm cơm tối, chúng ta vào uống vài chén rượu.

Liễu Kình Vũ đặt hoa quả lên bàn, thay dép rồi cùng Hàn Nho Siêu đi vào nhà.

Vào lúc này, một người phụ nữ tầm hơn 50 tuổi bê một mâm thức ăn nóng hôi hổi ra, nhìn thấy Liễu Kình Vũ, lập tức cười nói:

- Kình Vũ, lâu lắm không gặp, dạo này sao cháu gầy vậy? Hôm nay ăn nhiều một chút.

Liễu Kình Vũ lập tức cười nói:

- Cô Điền, cháu thích nhất là đồ ăn của cô, cô yên tâm, cháu cam đoan, hôm nay sẽ ăn hết tất cả.

Liễu Kình Vũ nói xong, cả ba người đều mỉm cười.

Đối với Liễu Kình Vũ, Hàn Nho Siêu là một người vô cùng quen thuộc, bởi vì trước kia Hàn Nho Siêu là cấp dưới đắc lực của cha hắn - Lưu Phi, được Lưu Phi xem trọng, ông ta cũng thường xuyên thăm hỏi Lưu gia, chẳng qua sau khi Liễu Kình Vũ tới tỉnh Bạch Vân, nghĩ tới lời cha đã từng nói, một khi chưa bước vào hàng ngũ quan chức cấp tỉnh thì đều phải dựa vào năng lực bản thân để thăng tiến, cho nên ngày lễ Tết hắn cũng chỉ gọi điện chúc Tết Hàn Nho Siêu, chứ rất ít khi đến tận nhà thăm hỏi, bởi vì hắn cũng không muốn làm lộ thân phận.

Hôm nay hắn đến đây, bởi vì có chuyện công vụ cần giải quyết, xem như làm theo lệnh của Tôn Ngọc Long, cũng không sợ người khác nói này nói nọ.

Bởi vì vô cùng quen thuộc, cho nên Liễu Kình Vũ không hề cảm thấy gò bó. Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi cơm nước xong, Liễu Kình Vũ cùng Hàn Nho Siêu đi vào thư phòng.

Sau khi đóng cửa phòng, hai người ngồi trên salon, Liễu Kình Vũ đốt một điếu thuốc lá cho Hàn Nho Siêu. Ông ta dùng sức hít một hơi, lúc này mới trầm giọng nói:

- Kình Vũ, chú thật không ngờ, cháu mới đến thị xã Đông Giang chưa lâu, vậy mà đã muốn làm một cơ chế sát hạch mới, chẳng lẽ cháu không sợ bị thế lực khắp nơi cản trở sao?

Liễu Kình Vũ cười nói:

- Chắc chắn sẽ bị cản trở rồi ạ. Nhưng trước mắt Ủy ban Kỉ luật thị xã Đông Giang còn đang thiếu nhân lực có thể giám sát, bên trong vấn đề bất ổn cũng rất nhiều. Sau khi kiểm tra một số hồ sơ, cháu phát điện oan giả án sai rất nhiều, không thiếu những cán bộ Ủy ban Kỉ luật lợi dụng chức quyền, vì trợ giúp lãnh đạo đả kích đối thủ mà tạo ra án sai. Tuy rằng cháu biết hiện tại thực hiện có hơi vội vàng, nhưng lại không thể không lập tức triển khai. Nếu không, muốn tiến thêm những bước tiếp theo, chỉ sợ còn chưa đi được nửa đường, đã bị kéo ngã rồi.

Chú Hàn, không nói dối chú, từ khi cháu đến thị xã Đông Giang, theo quan sát của cháu, vấn đề ở thị xã Đông Giang vô cùng phức tạp, tồn tại một số thế lực cực kì hùng mạnh, điển hình có thể kể đến công ty Thiên Hoành với dự án 10km đường cao tốc. Xem xét dự tình bên trong, thực sự làm người ta cảm thấy khủng bố. Chuyện này chú có biết không ạ?

Hàn Nho Siêu nhẹ nhàng gật đầu, nói:

- Đương nhiên biết. Tuy rằng cả thị xã Đông Giang và thành phố Liêu Nguyên đều che giấu chuyện này, không để cho bất kì tin tức gì lan tràn trên mặt báo, nhưng Ủy ban Kỉ luật Tỉnh cũng không phải ngồi không. Vấn đề nghiêm trọng này, ngẫm lại vẫn làm người ta thấy thật đau đầu.

Nói tới đây, sắc mặt Hàn Nho Siêu đột nhiên trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói:

- Kình Vũ, vụ án này, chú không thể không nhắc cháu, cháu ngàn vạn lần không cần nóng vội, nếu không một khi rút dây động rừng, một phen tâm huyết và cố gắng của Ủy ban kỷ luật Tỉnh chúng ta tất cả đều sẽ uổng phí.

Liễu Kình Vũ sửng sốt;

- Chú Hàn, chẳng lẽ chuyện này các chú cũng đã có chủ trương?

Hàn Nho Siêu trừng mắt nhìn Liễu Kình Vũ, nói:

- Cháu nghĩ sao, cháu nghĩ rằng vấn đề hủ bại nghiêm trọng như vậy tồn tại, vậy mà Ủy ban Kỉ luật tỉnh có thể ngồi không sao? Cháu cho rằng chỉ dựa vào một mình Bí thư Tăng mà cháu có thể được điều đến thị xã Đông Giang làm Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật sao?

Liễu Kình Vũ sửng sốt:

- Chuyện này là sao ạ?

Hàn Nho Siêu trầm giọng nói:

- Chuyện này nói đến khá phức tạp. Nguyên nhân sâu xa cháu cũng không cần biết, nhưng cháu phải nhớ kĩ một điều, cháu sở dĩ bị phái đi nhậm chức ở thị xã Đông Giang, là ý kiến đề xuất của Bí thư Tăng, được sự tán thành của Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, cháu mới được phái tới đó. Mọi người sở dĩ chọn cháu, bởi vì lúc trước khi ở Thành phố Thương Sơn, cháu đã làm ra được nhiều thành tích trước đó, chứng minh cháu là một người nghĩ cho dân chúng. Hơn nữa cháu lại là một Đảng viên vượt được khó khăn, gian khổ.

Còn lí do vì sao Ủy ban Kỉ luật tỉnh biết rõ những sai phạm của thị xã Đông Giang nhưng vẫn án binh bất động, bởi vì đây rất giống trận chiến Xích Bích, hai bên đều đánh trong âm thầm. Trên thực tế, đòn quyết định chỉ diễn ra trong vài ngày thậm chí ngắn hơn.

Ủy ban Kỉ luật tỉnh khi phá án, nhất định đều phải suy xét cẩn thận. Việc cần hoàn thành nhất định phải gọn gàng, đem tất cả những thứ hủ bại phơi ra công lý, không thể để cho cá lọt lưới, bất luận những chuyện rút dây động rừng hay hành vi lỗ mãng đều phải bị ngăn cản. Mà nhiệm vụ chủ yếu của cháu ở thị xã Đông Giang bây giờ, chính là quấy đục đầm nước Đông Giang này, đem tất cả sự chú ý của thế lực khắp nơi tập trung vào cháu. Có thể đem đầm nước Đông Giang này quấy đục đến mức nào, còn phải trông chờ vào cháu.

Tuy nhiên, có một chuyện chú phải nhắc nhở cháu, tình thế ở thị xã Đông Giang vô cùng ác liệt, hai Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật trước đều gặp chuyện không may đủ để chứng minh cho điều này. Cháu phải lấy đó làm gương, làm việc phải vô cùng cẩn thận, mạng lưới quan hệ cũng không thể xây dựng trong ngày một ngày hai. Cho nên, đối với sự kiện đường cao tốc lần này, cháu không nên hành động thiếu suy nghĩ, từ từ nước ấm luộc ếch, cháu hiểu không?

Nghe Hàn Nho Siêu nói xong, trong lòng Liễu Kình Vũ vô cùng chấn động, giờ phút này, hắn đột nhiên hiểu ra rất nhiều việc.

Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ cười nói:

- Chú Hàn, cháu hiểu, cũng may cháu đang áp dụng kế hoãn binh.

Nói xong, Liễu Kình Vũ tường thuật lại việc mình và Tôn Ngọc Long lấy việc hạng mục thí điểm để đổi lại sự kiện mở thầu xây dựng lùi một tuần.

Hàn Nho Siêu sau khi nghe xong lập tức mỉm cười, nói:

- Kình Vũ, đúng là một đứa nhóc dối trá, Tôn Ngọc Long dù thông minh tuyệt đỉnh, nhưng ông ta cũng không thể ngờ, toàn bộ dự án thí điểm thực chất là một cái bẫy do cháu bày ra. Nhất là giao dịch này cháu làm quá tốt, chú vốn còn đang định gọi cho cháu, nghĩ cách kéo dài thời gian đấu thầu lại một thời gian, thật không ngờ cháu đánh bậy đánh bạ mà lại hợp ý chú. Tốt lắm, tốt lắm.

Kình Vũ, cháu nhớ kĩ, chuyện cấp bách bây giờ không phải là điều tra, mà là nghĩ biện pháp kéo dài thời gian đấu thầu, để chúng ta có thêm thời gian tìm thêm chứng cứ.

Liễu Kình Vũ nghe Hàn Nho Siêu nói xong, trầm tư một chút, sau đó đã hiểu mục đích của Hàn Nho Siêu. Rất có thể Ủy ban Kỉ luật tỉnh cũng đang tiến hành điều tra, nếu lần này lại đấu thầu thành công, như vậy vụ án này có thể bị che giấu rồi, mà cách duy nhất, chính là kéo dài thời gian để Ủy ban Kỉ luật tỉnh có thêm thời gian điều tra.

Hiểu được điểm mấu chốt này, Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:

- Chú Hàn, chú yên tâm đi, cháu đã có thể kéo dài được một tuần, sau này, sẽ cố gắng dùng mọi biện pháp để kéo dài thêm.

Hàn Nho Siêu vừa lòng gật đầu. Thân là Chủ nhiệm Ủy ban Kỉ luật tỉnh Bạch Vân, cũng từng là cấp dưới của Lưu Phi, mắt nhìn người của ông ta vô cùng khắt khe, không nói đến thân phận của Liễu Kình Vũ, chỉ riêng biểu hiện của hắn trong quan trường tỉnh Bạch Vân thôi cũng khiến ông ta vô cùng hài lòng. Hắn không những có gan làm việc, lối suy nghĩ nhanh nhẹn, thủ pháp làm việc lại linh hoạt.

Liên quan đến sự kiện đường cao tốc, Hàn Nho Siêu từ ngăn bàn lấy ra một tập tài liệu đưa cho Liễu Kình Vũ, nói:

- Kình Vũ, đây là những vụ án lớn trong hai năm qua ở thị xã Đông Giang, chuyện này còn từng kinh động đến giới truyền thông, hơn nữa, thành phố Yến Kinh còn từng phái người về điều tra, nhưng hiện tại vẫn còn chưa ra kết quả. Có người đưa vụ án này đến cho chú, chú vốn muốn điều tra, nhưng công vụ còn quá nhiều, bây giờ cháu đã đến đây, chú giao cho cháu. Tuy rằng chỉ là vụ án của một dân chúng bình thường, nhưng chú hy vọng, cháu có thể cho làm tốt vụ này, mang đến cho dân chúng một lời giải thích, cũng cho truyền thông một lời giải thích.