Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 374: Điều kiện trao đổi




Tôn Ngọc Long nhớ rất rõ, trước lúc ra về, Liễu Kình Vũ đã nói với giọng rất kiêu ngạo:

- Về việc thí điểm, sau này nếu còn muốn nói thì đừng đến tìm tôi, vì tôi không có hứng thú.

Tên nhãi Liễu Kình Vũ này khi nói ra câu đó, thái độ có thể nói rất kiêu ngạo, lúc ra về dáng vẻ cũng rất kiên quyết, dường như hắn đã đoán trước được việc xảy ra ngày hôm nay.

Nếu quả thật như vậy, điều đó nói lên vấn đề gì. Chẳng lẽ khi đó, Liễu Kình Vũ đã sớm biết việc thí điểm không chỉ là việc thí điểm của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, mà đã trở thành việc thí điểm của Tỉnh ủy? Nếu thật sự như vậy, bối cảnh đằng sau hắn chắc chắn rất thâm sâu khó lường. Cần phải biết, bản thân mình có thể biết được tin tức về việc làm thí điểm này cũng là do quan hệ nhiều với Phó bí thư Tỉnh ủy, thêm vào đó còn có một số tin tức từ chỗ dựa vững chắc của mình là Bí thư Thành ủy thành phố Liêu Nguyên, Ủy viên thường trực Tỉnh ủy Lý Vạn Quân. Kết hợp hai người đó mới có thể rút ra tin tức này.

Làm thế nào bây giờ? Rốt cuộc mình phải làm gì?

Tôn Ngọc Long bất giác trở nên trầm tư.

Bởi vì sau khi nhận được tin tức ngày hôm qua, đã tưởng rằng sẽ dễ dàng có được quyết định chọn làm nơi thí điểm của Ủy ban Kỷ luật Tỉnh, hơn nữa còn lấy quan hệ với Lý Vạn Quân đi tìm hiểu, nhưng rốt cuộc lại nhận được tin Tỉnh ủy vẫn án binh bất động. Mặc dù có ý như vậy nhưng lại không có bất kỳ quyết định nào, tìm đến ai cũng không nhận được câu trả lời chắc chắn. Mà bên phía Ủy ban Kỷ luật có vẻ còn kín miệng hơn, nói dự án thí điểm lần này cần phải so sánh một cách tổng hợp, trong hàng trăm huyện, vùng trong tỉnh chỉ chọn ra hai nơi. Quyền quyết định cuối cùng nằm trong tay Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hàn Nho Siêu. Các Ủy viên thường vụ khách trong Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng có những quyền hạn nhất định, nhưng việc này là do Hàn Nho Siêu tự mình chỉ đạo nên người ngoài rất khó can thiệp.

Có được tin tức như vậy, Tôn Ngọc Long biết rằng, nếu Thị xã Đông Giang muốn có được dự án thí điểm này thì nhất định phải nhờ Liễu Kình Vũ ra mặt. Bất kể nói thế nào thì dự án thí điểm này của Ủy ban Kỷ luật Tỉnh cũng do hắn khởi xướng, đặc biệt là từ những lời hắn nói ngày hôm qua có thể thấy, trên 90% chuyện này là do sau khi Liễu Kình Vũ gửi bản mềm văn kiện về cơ chế sát hạch mới của Ủy ban Kỷ luật Thị xã Đông Giang cho Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hàn Nho Siêu mà xảy ra. Điều này cho thấy ông ta rất coi trọng ý kiến của hắn.

Có mối quan hệ như vậy mà không biết vận dụng chẳng phải quá ngu ngốc ư? Nghĩ vậy, y tức giận đập bàn, nghiến răng nói:

- Chết tiệt! Vì lợi ích lâu dài đành để Liễu Kình Vũ cười nhạo một phen vậy, chỉ cần có thể đạt được chiến tích này, chỉ cần có được dự án thí điểm này, đợi một thời gian nữa bố mày sẽ có cơ hội đạp đổ mày, đề cử một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật mới biết nghe lời hơn. Chỉ cần bố mày có được chiến tích này, tên nhãi Liễu Kình Vũ mày có thể ngạo mạn được bao lâu, còn bố mày có thể tự đắc cả đời. Mất mặt thì mất mặt. Bố mày nhịn!

Nghĩ đến đây, y không một chút do dự nhấc điện thoại lên gọi cho Liễu Kình Vũ:

- Đồng chí Liễu Kình Vũ, anh đến phòng làm việc của tôi một chút, tôi có chuyện cần thương lượng với anh.

Lúc này, Liễu Kình Vũ đang ngồi trong phòng làm việc uống trà, xem tài liệu. Nhận được điện thoại của Tôn Ngọc Long, hắn không có chút bất ngờ, chỉ thản nhiên đáp một câu:

- Được rồi, tôi sẽ tới ngay.

Cúp điện thoại, hắn thong dong đi tới phòng làm việc của Tôn Ngọc Long.

Nhìn thấy hắn, Tôn Ngọc Long bước tới, hết sức niềm nở kéo hắn tới bên ghế so pha, tận tay rót trà mời hắn, sau đó vừa cười vừa nói:

- Đồng chí Liễu Kình Vũ này, hôm nay tôi mời anh đến đây chủ yếu là muốn thương lượng về việc dự án thí điểm cơ chế sát hạch cán bộ mới của Ủy ban Kỷ luật Tỉnh ủy. Theo như tôi biết, việc này liên quan đến văn kiện về cơ chế sát hạch mà Ủy ban Kỷ luật các anh đã đề xuất với Tỉnh ủy. Có thể nói cơ chế sát hạch của Ủy ban Kỷ luật tỉnh cơ bản dựa theo cơ chế sát hạch của Ủy ban Kỷ luật Thị xã Đông Giang, sau đó có thay đổi chút ít. Tôi đã bàn bạc tỉ mỉ với các lãnh đạo Thị ủy khác, chúng tôi quyết định sẽ ủng hộ các anh để có được dự án thí điểm lần này. Về việc tiến hành thí điểm tại Thị xã Đông Giang, bên Thị ủy chúng tôi hết sức ủng hộ các anh.

Nghe Tôn Ngọc Long nói như vậy, Liễu Kình Vũ xua tay nói:

- Bí thư Tôn, ông quá đề cao tôi rồi. Hôm qua tôi chỉ nói vậy thôi, bên Ủy ban Kỷ luật tỉnh đưa ra dự án thí điểm này là do sớm đã có ý định rồi, chẳng qua tôi chỉ đưa ra một số ý kiến đúng với ý định của Chủ nhiệm Hàn và đúng thời điểm thôi. Theo như tôi được biết, rất nhiều nơi muốn có được dự án thí điểm này. Toàn tỉnh có hàng trăm quận huyện, nhưng được chọn làm thí điểm chỉ có hai nơi, Ủy ban Kỷ luật Thị xã Đông Giang của chúng ta rất khó có được dự án thí điểm này.

Tôi nghĩ chúng tôi cứ làm việc của mình là được rồi, không gây thêm phiền phức cho Thị ủy nữa. Hôm qua chẳng phải chính miệng ông đã nói chuyện này sẽ mang lại rắc rối cho Thị ủy đấy thôi. Hôm qua sau khi ra về, tôi cũng đã suy nghĩ cả đêm, tôi muốn xin lỗi Bí thư Tôn về hành vi lỗ mãng của tôi ngày hôm qua. Tôi xin lỗi về việc đã đề ra cơ chế sát hạch mới. Sau này tôi sẽ không làm như vậy nữa. Mong Bí thư Tôn lượng thứ.

Tôn Ngọc Long tiến tới nhưng Liễu Kình Vũ lùi lại không một chút do dự.

Tôn Ngọc Long nghĩ, Liễu Kình Vũ đã hoàn toàn nắm được ý đồ muốn có được dự án thí điểm lần này của mình, định chơi mình một vố để lùi một bước tiến hai bước ư? Hắn lại đang dùng chính bộ dạng ngày hôm qua của mình để đối phó với mình.

Tên nhãi này, tiên sư nó chứ. Hắn nói như vậy mình cũng không biết phải nói gì nữa.

Tuy nhiên Tôn Ngọc Long đích thị là một kẻ thông minh sắc sảo và quyết đoán.

Nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, y lập tức xua tay nói:

- Đồng chí Liễu Kình Vũ, anh không cần phải xin lỗi tôi. Việc hôm qua anh làm vậy không hề sai, đặc biệt là việc đề ra cơ chế sát hạch mới. Xã hội hiện nay của chúng ra là một xã hội thay đổi từng ngày, là một xã hội tân tiến. Các Đảng viên chúng ta cần phải khai thông tư tưởng, thực sự cầu thị, có tinh thần cầu tiến, có tính sáng tạo, phải lấy lợi ích của nhân dân làm gốc, có gan bắt tay vào làm việc.

Cơ chế sát hạch của Ủy ban Kỷ luật Thị xã Đông Giang các anh rất có sáng tạo. Hôm qua tôi nổi giận với anh thật không phải, nhân đây tôi muốn xin lỗi anh, mong anh đừng để bụng. Tôi cũng hy vọng Ủy ban Kỷ luật Thị xã Đông Giang sẽ không ngừng nỗ lực, tiếp tục thực hiện việc này, đồng thời cũng không phải vì một chút hiểu lầm mà đánh mất nhiệt huyết. Nếu anh cảm thấy oan ức, tôi có thể cùng anh đến Ủy ban Kỷ luật của các anh, đứng trước mặt các Ủy viên thường vụ mà xin lỗi anh. Tôi hy vọng anh có thể bỏ qua tất cả những chuyện không vui giữa chúng ta, lấy đại cục Thị xã Đông Giang của chúng ta làm trọng, cố gắng có được dự án thí điểm này. Trong việc này, Thị ủy sẽ hết sức ủng hộ Ủy ban Kỷ luật Thị xã Đông Giang các anh.

Y nói xong, ánh mắt thành khẩn nhìn Liễu Kình Vũ.

Nếu là người bình thường, nghe những lời trên của Tôn Ngọc Long ắt sẽ cho rằng những lời y nói đều là sự thật, người cứng rắn nhất cũng bị thái độ thành khẩn của y làm dao động mà không do dự đáp ứng yêu cầu của y.

Nhưng Liễu Kình Vũ thì đã bao năm tung hoành trên sa trường, có âm mưu quỷ kế gì chưa từng gặp, có kẻ giả dối nào chưa từng thấy. Ánh mắt của Tôn Ngọc Long tuy rằng toát ra vẻ chân thành nhưng dáng vẻ đầy căm phẫn của y ngày hôm qua vẫn còn in rõ trong tâm trí hắn. Đối với mục đích của y thì hắn lại càng hiểu rõ như đi guốc trong bụng y rồi.

Bởi vậy, đợi y nói xong, hắn liền ra vẻ cảm động nói:

- Bí thư Tôn, ông nói như vậy thật làm tôi ngại quá. Ông nói quá rồi, tôi nào có dám bất mãn gì với ông. Ông yên tâm, vì ông hết sức ủng hộ Ủy ban kỷ luật chúng tôi nên tôi nhất định sẽ cố gắng giành lấy dự án thí điểm này.

Hắn nói đến đây, trong lòng Tôn Ngọc Long vui mừng khôn xiết. Y biết màn kịch của mình đã khiến Liễu Kình Vũ cảm động rồi. Trong lòng y lập tức có chút khinh thường hắn, thầm nghĩ: “Liễu Kình Vũ ơi là Liễu Kình Vũ, tên nhãi mày còn non trẻ lắm, dám đấu với tao ư? Bố mày sẽ chỉnh chết mày”.

Tuy nhiên, y đắc ý cũng chẳng được bao lâu, Liễu Kình Vũ liền thay đổi giọng điệu, nói:

- Nhưng mà Bí thư Tôn này, tôi có việc này nhất định phải có được sự ủng hộ của ông.

Sắc mặt Tôn Ngọc Long không hề thay đổi, y cười nói:

- Ồ, có việc gì cần tôi ủng hộ sao?

Liễu Kình Vũ vẻ mặt cười khổ, nói:

- Bí thư Tôn à, là thế này, tôi có nhận được không ít tài liệu báo cáo về vấn đề liên quan đến công trình xây dựng đường cao tốc Thị xã Đông Giang do công ty xây dựng Thiên Hoành phụ trách.Vốn dĩ tôi định trong hai ngày này sẽ tập trung giải quyết chuyện này, nhưng nếu muốn có được dự án thí điểm của Ủy ban Kỷ luật tỉnh lần này, tôi phải nhanh chóng lên Tỉnh tranh thủ mối quan hệ. Nhưng tôi nghe nói, Thị ủy lại chuẩn bị mở thầu lại đoạn đường cao tốc bị nước lũ phá hủy kia.

Như vậy, nếu tôi phải lên Tỉnh, việc đường cao tốc đó sẽ làm chậm trễ, ông thấy như vậy có được không. Việc đấu thầu lại đoạn đường cao tốc bị hỏng sẽ lùi lại một tuần, chờ tôi làm xong việc về dự án thí điểm rồi nói tiếp. Như vậy vừa không chậm trễ chuyện điều tra bên Ủy ban Kỷ luật chúng tôi, vừa không ảnh hưởng đến việc có được dự án thí điểm.

Hắn nói xong, Tôn Ngọc Long hết sức sửng sốt.

Y thật không ngờ, Liễu Kình Vũ dám mở miệng đưa ra một điều kiện như vậy.

Y càng không dám ngờ, Liễu Kình Vũ đã thò tay vào việc đường cao tốc. Lẽ nào hắn không biết một người ở cấp bậc như hắn căn bản không thể can thiệp vào việc này? Lẽ nào hắn không sợ vì điều tra việc này mà thân bại danh liệt?