Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 372: Nghiêm Vệ Đông buồn bực




Bởi vì mọi người ở cuộc họp đều cảm nhận thấy Liễu Kình Vũ không phải đang hù dọa họ. Tấm gương Chánh văn phòng Hà Diệu Huy trước đây cũng bị Liễu Kình Vũ miễn chức tại chỗ như vẫn còn đang hiện ra trước mắt. Mặc dù Liễu Kình Vũ còn trẻ, nhưng thủ đoạn lại tàn nhẫn vô cùng, hơn nữa chẳng có gì phải đố kỵ, không ai dám để ngoài tai lời của Liễu Kình Vũ.

Lúc này, Trịnh Bác Phương chau mày lên tiếng:

- Chủ nhiệm Liễu à, vừa rồi anh đã đề cập tới cơ chế sát hạch, vậy tôi muốn hỏi một chút, rốt cuộc cơ chế sát hạch này là thế nào?

Liễu Kình Vũ cười thản nhiên:

- Đồng chí Trịnh Bác Phương à, anh vội vàng quá rồi. Câu hỏi của anh cũng đúng lúc tôi chuẩn bị nói tới, tôi tin tất cả các vị trong cuộc họp cũng có những câu hỏi tương tự như đồng chí Trịnh Bác Phương đây, vậy tôi xin tiết lộ một chút, ở đây tôi đã thảo trước một bản tài liệu cơ chế sát hạch mới. Tài liệu cơ chế sát hạch mới này tôi đã trình lên đồng chí Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hàn Nho Siêu xem qua rồi. Bí thư Hàn khá tán thành về tài liệu của tôi, còn nói sẽ suy nghĩ dùng cơ chế sát hạch này của tôi làm điểm thử nghiệm trong hệ thống Ủy ban Kỷ luật tỉnh Bạch Vân. Nếu Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang chúng ta ứng dụng tốt thì sẽ được triển khai mở rộng ra toàn tỉnh.

Đương nhiên, vì tài liệu này là tôi đã làm trước khi lên nhậm chức ở Ủy ban Kỷ luật Thị xã Đông Giang, cho nên tạm thời vẫn chưa thể công bố được. Lát nữa các vị ủy viên thường vụ Ủy ban Kỷ luật hãy tới phòng làm việc của tôi một chút nhé, chúng ta sẽ cùng thảo luận chi tiết tài liệu này. Chờ sau khi đã được quyết định sẽ tiến hành công bố. Tuy nhiên, ở đây tôi có thể tiết lộ một chút với mọi người, về khung tổng thể của cơ chế sát hạch sẽ do các vị ủy viên thường vụ Ủy ban Kỷ luật và người phụ trách các phòng thực thi cơ chế tích điểm.

Cứ ba tháng công bố tình hình xếp hạng tích điểm một lần, cứ sáu tháng tổng kết một lần. Nếu vị lãnh đạo nào chín tháng liên tiếp thứ hạng luôn được xếp ở tốp 3 đầu hoặc cả năm đều đứng ở tốp 3 thì tiền thưởng cuối năm sẽ được phát gấp đôi và ưu tiên đề bạt lên vị trí trọng yếu trong cơ cấu. Nếu vị lãnh đạo nào liên tục chín tháng xếp hạng gần cuối, đặc biệt là cả năm xếp hàng ở tốp 3 cuối, tiền thưởng cuối năm sẽ bị giảm bớt và xem xét điều chuyển công tác khác, điều chuyển khỏi cương vị. Được rồi, tan họp đi.

Nói xong, Liễu Kình Vũ liền cất bước đi ra ngoài.

Tuy nhiên, trong phòng họp lúc này rất nhiều người vẫn như đang chìm sâu vào vòng chấn động.

Liễu Kình Vũ vừa đưa ra mấy điểm mấu chốt. Một là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hàn Nho Siêu, hai là Hàn Nho Siêu tán thành, ba là lấy Thị xã Đông Giang làm thí điểm. Có ba điểm mấu chốt này, cũng chính là nói Ủy ban Kỷ luật Thị xã Đông Giang thực thi cơ chế sát hạch mới đã không thể xoay chuyển được nữa rồi. Cứ cho là các vị ủy viên thường vụ Ủy ban Kỷ luật ngồi đây phản đối, lại có thêm sự ủng hộ của lãnh đạo Thị ủy, nhưng chẳng lẽ lãnh đạo Thị ủy còn dám không tuân theo Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hàn Nho Siêu sao?

Hàn Nho Siêu là ai? Thiết Diện Phán Quan của tỉnh Bạch Vân đấy. Các phòng ban dưới quyền ông ta lên tới hàng chục phòng, mọi người ở đây chẳng qua mới là Ủy ban kỷ luật nho nhỏ, ai dám đối đầu ông ta. Huống hồ một khi sự việc này làm thí điểm mở rộng, Ủy ban Kỷ luật tỉnh sẽ càng xem trọng, ngay cả lãnh đạo Thành ủy cũng không chắc đã dám ngăn cản.

Nhưng mọi người đều nghĩ tới một điều, đó chính là cơ chế sát hạch mới này liệu Liễu Kình Vũ có đề cập tới với lãnh đạo Thị ủy chưa? Nếu chưa thì cho thấy Liễu Kình Vũ muốn chơi trò tiền trảm hậu tấu, quả là rất to gan.

Mà lúc này, sau khi Liễu Kình Vũ dần biến mất sau cánh cửa phòng họp, Nghiêm Vệ Đông vẫn đang nhíu mày suy nghĩ.

Mặc dù Liễu Kình Vũ đã tự giải thích do mình nhậm chức Phó chánh văn phòng thường vụ Tổ điều tra xử lý Thị ủy cho nên mới không liệt mình vào danh sách Tổ trưởng ba Tổ tuần tra, nhưng việc Diêu Kiếm Phong và Diệp Kiến Quần làm tổ trưởng tổ tuần tra lại nằm ngoài dự kiến của y. Đặc biệt là sau khi Liễu Kình Vũ tuyên bố cấp chủ quản ưu tiên của các phòng hành chính thì lại càng khiến cho hắn cảm thấy sự việc đã có chút không hay, bởi vì phòng giám sát thứ nhất và thứ hai luôn nằm dưới quyền quản lý của mình, hai phòng giám sát này giống như hai mũi dao của Ủy ban Kỷ luật, uy lực vô cùng. Nhưng, Liễu Kình Vũ dường như đã tước đoạt lấy quyền lực lãnh đạo này của mình khi thành lập 3 tổ tuần tra, điều này chắc chắn là có vấn đề rồi.

Đặc biệt là cơ chế sát hạch và vấn đề thí điểm, điều này càng nghiêm trọng hơn. Việc quan trọng như vậy mà Liễu Kình Vũ lại thực hiện âm thầm không để lộ ra thông tin gì hết. Rốt cuộc tên Liễu Kình Vũ này muốn làm gì đây? Đặc biệt là sau khi xác định cấp ưu tiên, cũng có nghĩa là dù mình là Phó chánh văn phòng Tổ điều tra xử lý của Thị ủy, nhưng nếu mình muốn điều động lực lượng của hai phòng giám sát do mình chủ quản, trước tiên cần có sự đồng ý của Tổ trưởng Tổ tuần tra và Liễu Kình Vũ. Chỉ như vậy mới có thể điều động, như vậy chẳng hóa ra mình chẳng có quyền lực gì sao. Về phần Tổ điều tra xử lý của Thị ủy lại thành vật trang trí, không có sự tham gia của Ủy ban Kỷ luật thị xã, Tổ điều tra xử lý này còn có thể làm gì nữa.

Lúc này, Nghiêm Vệ Đông đã ý thức sâu sắc rằng mình đang bị Liễu Kình Vũ đùa bỡn, hung hăng đùa bỡn, thậm chí những người bên phía Bí thư Thị ủy Tôn Ngọc Long cũng bị Liễu Kình Vũ đùa bỡn. Ý đồ của Liễu Kình Vũ là muốn thông qua ba tổ tuần tra này giải tán triệt để Tổ điều tra xử lý Thị ủy của Tôn Ngọc Long. Bởi vì dù bên ngoài thì ba Tổ tuần tra vẫn nói là phụ trách tuần tra, sự thực thì phụ trách tất cả những công việc của Tổ điều tra xử lý. Mà sau khi quyết định cấp ưu tiên điều động lực lượng, chỉ trong trường hợp ba tổ tuần tra không điều động lực lượng thì Tổ điều tra xử lý Thị ủy mới có cơ hội dùng lực lượng của Ủy ban Kỷ luật. Ngay tới chính bản thân y là Phó chánh văn phòng phụ trách phối hợp Ủy ban Kỷ luật cũng trở thành Tư lệnh tay không, cơ bản không thể điều động lực lượng của Ủy ban Kỷ luật được.

Mà điều khiến cho Nghiêm Vệ Đông buồn bực nữa là Liễu Kình Vũ thông qua cuộc họp này lấy hết Phòng giám sát thứ nhất và thứ hai từ tay y đi. Dù Liễu Kình Vũ chắc chắn không thể khống chế triệt để hai phòng giám sát này, phần lớn lãnh đạo của hai phòng này đều là người của mình. Nhưng thời gian trôi đi, liệu mình còn có thể xác định được họ có còn đi theo mình nữa hay không, trong chốn quan trường vẫn luôn như thế.

Mà trong lòng Nghiêm Vệ Đông cũng có nghi ngờ, đó chính là liệu rằng Trịnh Bác Phương có thể tin tưởng được hay không. Nếu Trịnh Bác Phương có ý nghiêng về bên mình thì chắc chắn mình sẽ có thêm động lực lớn, nhưng nếu Trịnh Bác Phương lại hướng về phía Liễu Kình Vũ, vậy thì địa vị của mình trong Ủy ban Kỷ luật sẽ rất nguy hiểm, bởi vì theo tình hình hiện tại Diêu Kiếm Phong rất có khả năng sẽ nghiêng về phía Liễu Kình Vũ rồi.

Thoáng chốc, sắc mặt Nghiêm Vệ Đông ngày càng căng thẳng hơn.

Vốn Nghiêm Vệ Đông muốn trở về phòng làm việc của mình ngay để gọi điện cho Tôn Ngọc Long, nhưng lúc này Liễu Kình Vũ lại tiến về phía trước, tới bên Phó chánh văn phòng Lưu Á Châu nói lớn:

- Đồng chí Lưu Á Châu, anh hãy quan sát một chút nhé. Nếu trong vòng năm phút các Ủy viên thường vụ Ủy ban Kỷ luật khác không tới phòng làm việc của tôi họp thì hãy thông báo họ không cần tới nữa, về việc thảo luận chi tiết cơ chế sát hạch cũng không cần tham gia nữa. Nếu ngay cả việc tuân thủ đúng giờ cũng không làm được thì người cán bộ như vậy không phải là cán bộ cần thiết của Ủy ban Kỷ luật chúng ta.

Rất nhanh, Lưu Á Châu đứng ngay bên cạnh nhận lệnh.

Liễu Kình Vũ làm như vậy khiến cho Nghiêm Vệ Đông không dám trậm trễ, chỉ có thể cầm sổ và ly nước lật đật đi tới phòng làm việc của Liễu Kình Vũ mà không dám trì hoãn thêm nữa. Các Ủy viên thường vụ khác cũng như vậy. Bởi vì mọi người đều đã thấy vị Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật mới Liễu Kình Vũ này dù còn trẻ nhưng lại rất cứng rắn, cơ bản hắn không cần biết đến cái gì gọi là quy tắc ngầm trong chốn quan trường.

Rất nhanh, các Ủy viên thường vụ Ủy ban Kỷ luật sau khi xem xong tài liệu cơ chế sát hạch mà Liễu Kình Vũ phát cho mọi người ở phòng làm việc của hắn đã lần lượt phát biểu ý kiến của mình. Đối với ý kiến phản hồi của mọi người, Liễu Kình Vũ nghe rất chăm chú. Nếu đối phương nói đúng, Liễu Kình Vũ sẽ tỏ vẻ tán đồng và ủng hộ, hơn nữa còn chỉnh sửa luôn. Nếu đối phương nói không đúng, Liễu Kình Vũ sẽ trực tiếp biện luận với đối phương, bác bỏ ý kiến của đối phương, kiên trì ý kiến của mình. Trong không khí náo nhiệt này, chưa tới một giờ đồng hồ, toàn bộ cơ chế sát hạch đã được thảo luận xong. Sau khi bản thứ nhất được cầm đi chỉnh sửa, Liễu Kình Vũ còn phát lại cho mọi người bản đã được chỉnh sửa, chờ mọi người xem lại xem có vấn đề gì nữa không, sẽ lần lượt ký vào văn bản xác nhận. Cơ chế sát hạch mới của Ủy ban Kỷ luật Thị xã Đông Giang chính thức có hiệu lực, chỉ cần trình lên Thị ủy phê duyệt sẽ chính thức chấp hành.

Sau khi Liễu Kình Vũ bước ra khỏi phòng họp, Nghiêm Vệ Đông vô cùng lo lắng quay về phòng làm việc của mình, rút điện thoại ra gọi cho Bí thư Thị ủy Tôn Ngọc Long:

- Bí thư Tôn à, tôi là Nghiêm Vệ Đông đây, tôi có chuyện quan trọng muốn báo cáo với Bí thư.

Tôn Ngọc Long trầm giọng nói:

- Chuyện gì thế?

Nghiêm Vệ Đông liền báo cáo toàn bộ sự việc trong cuộc họp thường ủy hôm nay với Tôn Ngọc Long. Khi báo cáo y không nói bất kỳ ý kiến chủ quan nào của mình, sau khi nói xong liền ngừng lại chờ chỉ thị của Tôn Ngọc Long.

Nghiêm Vệ Đông làm như vậy là vô cùng thông minh, bởi vì Tôn Ngọc Long là một người cực kỳ mạnh mẽ, cứng rắn, làm bất cứ việc gì cũng đều muốn suy nghĩ độc lập, không muốn người khác cho ý kiến, trừ phi y chủ động hỏi ý kiến của người khác. Cách làm này của Nghiêm Vệ Đông rất phù hợp với ý của y. Tôn Ngọc Long cũng là người cực kỳ thông minh, dù Nghiêm Vệ Đông không có bất kỳ ý kiến chủ quan nào, nhưng Tôn Ngọc Long đã thấy được trong lời nói của Nghiêm Vệ Đông có rất nhiều nghi vấn, đặc biệt là những hành động của Liễu Kình Vũ đã khiến y ý thức được những động tác này cơ bản chính là nhằm vào mình. Tên nhãi Liễu Kình Vũ này chắc chắn là muốn phá vỡ mưu đồ của mình muốn thông qua việc nắm quyền ở Tổ điều tra xử lý Thị ủy đế khống chế Ủy ban Kỷ luật.

Liễu Kình Vũ ơi Liễu Kình Vũ, xem ra tên nhóc mày quả không phải là cây đèn cạn dầu rồi, không ngờ nghĩ ra cách ứng phó hay như vậy. Nhưng Tôn Ngọc Long tao cũng không phải vắt mỳ, để mặc cho mày nhào nặn. Nghĩ tới đây, Tôn Ngọc Long liền nói với Nghiêm Vệ Đông:

- Được rồi, lão Nghiêm à, chuyện này tôi đã biết rồi, lát nữa tôi sẽ đích thân nói chuyện một chút với Liễu Kình Vũ.

Nghiêm Vệ Đông nghe được lời này của Tôn Ngọc Long, trong lòng cảm thấy yên tâm. Y biết Tôn Ngọc Long hiểu được lo lắng của mình rồi.

Sau khi ngắt điện thoại, Tôn Ngọc Long liền gọi điện cho Liễu Kình Vũ:

- Đồng chí Liễu Kình Vũ, anh tới văn phòng tôi chút nhé.

Liễu Kình Vũ không hỏi gì nhiều, liền gật đầu nói:

- Vâng.

Hiện trường đều cảm thấy trong lòng rét run.