Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 368: Tổ tuần tra




Không ai ngờ Liễu Kình Vũ lại đưa ra đề nghị như thế.

Mục đích thực sự của hắn là gì? Tổ tuần tra Ủy ban Kỷ luật rốt cuộc là tổ chức gì? Có tác dụng ra sao? Hàng loạt câu hỏi đang hiện lên trong đầu mọi người.

Mà lúc này, sắc mặt của Nghiêm Vệ Đông bỗng nghiêm nghị khác thường. Nếu nói đề tài thứ hai lúc trước của Liễu Kình Vũ chỉ là bổ sung và phản bác đề tài thứ nhất, qua hai đề tài, uy tín của hai người trong nội bộ Ủy ban Kỷ luật đã tương đương nhau. Qua đề tài thứ hai, Liễu Kình Vũ đã xoay chuyển tình thế triệt để, bởi vì việc lãnh đạo Thị ủy đề bạt Nghiêm Vệ Đông đã mang tới những ảnh hưởng bất lợi.

Nghiêm Vệ Đông không có cách nào từ chối đề tài thứ hai của Liễu Kình Vũ, do đề tài này có liên quan tới y, hơn nữa y cũng bị Liễu Kình Vũ nắm đằng chuôi rồi. Mà đề tài thứ ba của Liễu Kình Vũ lại khiến cho y cảm thấy tình hình cũng có chút không được hay lắm. Y đã mơ hồ cảm giác được đề tài thứ ba của Liễu Kình Vũ vẫn là nhằm vào đề tài thứ nhất của Hội nghị hôm nay, chỉ có điều tạm thời y vẫn chưa hiểu Liễu Kình Vũ thành lập tổ tuần tra Ủy ban Kỷ luật này là có ý gì.

Cho nên, chờ sau khi Liễu Kình Vũ nói xong, Nghiêm Vệ Đông liền trầm giọng nói:

- Chủ nhiệm Liễu à, không biết tổ tuần tra Ủy ban Kỷ luật của anh rốt cuộc là tổ mang tính chất gì? Vai trò của nó là gì?

Liễu Kình Vũ hiểu được thâm ý của Nghiêm Vệ Đông bèn đáp:

- Đồng chí Nghiêm Vệ Đông không nên gấp gáp, trước khi tôi nói chi tiết về Tổ tuần tra này, trước tiên tôi nghiêm túc đưa ra hàng loạt vấn đề đang tồn tại trong nội bộ Ủy ban Kỷ luật chúng ta, nghiêm túc phê bình công tác của đại bộ phận những người có mặt ở đây.

Mấy ngày gần đây, tôi đã nghiên cứu rất nhiều hồ sơ nội bộ Ủy ban Kỷ luật chúng ta. Tôi thấy ba năm gần đây, hiệu suất làm việc của các ban ngành trong Ủy ban Kỷ luật chúng ta cực kỳ thấp. Trong suốt ba năm qua, số vụ án mà Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang chúng ta xử lý đúng quy trình, có sức ảnh hưởng là không cao hơn ba vụ. Mà trong số đó, trong trình tự và kết quả của một số vụ án vẫn còn tồn đọng rất nhiều vấn đề. Tạm thời tôi không muốn tìm hiểu chi tiết và truy cứu những hồ sơ đó, song tôi nghĩ từ nay về sau, Ủy ban Kỷ luật chúng ta tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy được nữa, nếu không uy tín của chúng ta sẽ chẳng còn gì nữa. Cho nên, tôi đề nghị Ủy ban Kỷ luật chúng ta thực hiện cơ chế kiểm điểm đánh giá mới. Hễ người nào trên cương vị công tác của mình mà không có thành tích sẽ bị điều chuyển khỏi cương vị, từ nay về sau hễ trong thời gian làm việc mà xảy ra tình trạng oan giả án sai cũng sẽ bị điều chuyển công tác hoặc truy cứu trách nhiệm, người không làm tròn trách nhiệm cũng sẽ bị điều chuyển công tác, hễ là…

Tiếp đó, Liễu Kình Vũ đã tuyên bố hàng loạt lệnh cấm đối với công việc nội bộ Ủy ban Kỷ luật, tạo thành nguyên tắc trên nhiều phương diện.

Sau khi Liễu Kình Vũ tuyên bố xong, hắn trầm giọng nói:

- Được rồi, đối với nguyên tắc căn bản cần được chỉnh đốn trong nội bộ Ủy ban Kỷ luật chúng ta tôi cũng đều nói hết rồi. Mọi người hãy trình bày ý kiến của mình đi, hi vọng mọi người có thể bổ sung thêm nguyên tắc khác để việc chỉnh đốn nội bộ của chúng ta đạt hiệu quả tốt hơn, để nhân viên trong Ủy ban Kỷ luật chúng ta trước tiên phải đảm bảo làm tốt công việc của mình.

Chờ cho Liễu Kình Vũ nói xong, ánh mắt của đại bộ phận mọi người tại hiện trường đều lộ vẻ khó hiểu, cũng có người sắc mặt cũng biểu lộ vẻ đăm chiêu. Họ đã hiểu những đề nghị này của Liễu Kình Vũ chắc chắn là có dụng ý sâu xa. Nếu kết hợp đề tài thứ ba với những đề nghị này lại với nhau, có thể thấy được e rằng Liễu Kình Vũ sẽ còn có hành động mạnh bạo hơn nữa.

Lúc này, cảm giác không ổn trong lòng Nghiêm Vệ Đông đã nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Cho nên, chờ sau khi Liễu Kình Vũ nói xong Nghiêm Vệ Đông bèn lên tiếng:

- Chủ nhiệm Liễu à, tôi không hài lòng với lời phê bình vừa rồi của anh. Tôi thấy anh đang phủ định khả năng làm việc và thái độ làm việc của các ban ngành Ủy ban Kỷ luật chúng ra rồi đấy. Tôi nghĩ anh nên biết, chính trong khoảng thời gian ba năm mà anh đã nói này, Ủy ban Kỷ luật chúng ta đã nhiều lần đạt được danh hiệu tập thể làm việc tiên tiến của liên hiệp Thị ủy và Ủy ban nhân dân thị xã phong tặng, ngoài ra còn giành được danh hiệu tập thể làm việc tiên tiến của Ủy ban Kỷ luật thành phố Liêu Nguyên phong tặng, lẽ nào anh cũng hoài nghi cả con mắt nhìn của các vị lãnh đạo Thị ủy Ủy ban nhân dân thị xã Đông Giang, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Liêu Nguyên chúng ta trong ba năm đó sao.

Khiêu khích, chắc chắn là khiêu khích! Vừa nói, Nghiêm Vệ Đông đã chĩa mũi nhọn về phía Liễu Kình Vũ. Cơ hội này y đã chờ rất lâu rồi, không ngờ ở đề tài thứ ba Liễu Kình Vũ lại dám nghi ngờ như vậy, chỉ cần Liễu Kình Vũ không đưa ra được lời giải thỏa đáng cho mọi người thì tất cả đề nghị vừa rồi của hắn sẽ bị hủy bỏ, cho dù đề tài thứ ba của hắn có uy hiếp mình hay không thì cuối cùng cũng sẽ không thể giữ lại được.

Đó chính là mục đích của Nghiêm Vệ Đông.

Sau khi mọi người nghe xong những lời đó của Nghiêm Vệ Đông, dù không nói ra nhưng ánh mắt của họ đều dồn về phía Liễu Kình Vũ. Bởi vì họ cũng rất bất mãn với những ngôn từ phê bình vừa rồi của Liễu Kình Vũ. Những lời khiêu khích vừa rồi của Nghiêm Vệ Đông lẽ nào mọi người không hiểu chứ. Nhiều người cũng bắt đầu chờ xem Liễu Kình Vũ làm trò cười thế nào.

Ánh mắt Liễu Kình Vũ thản nhiên nhìn về phía Nghiêm Vệ Đông và đáp:

- Đồng chí Nghiêm Vệ Đông, theo như đồng chí nói, đồng chí đang nghi ngờ lời phê bình các ban ngành Ủy ban Kỷ luật vừa rồi của tôi?

Nghiêm Vệ Đông gật đầu nói:

- Đúng vậy, đúng là nghi ngờ.

Liễu Kình Vũ gật nhẹ đầu nói:

- Được, vậy bây giờ tôi xin được giải đáp nghi ngờ của ông.

Nói tới đây, Liễu Kình Vũ lấy từ trong túi ra một xấp tài liệu quẳng lên mặt bàn, nói:

- Đồng chí Nghiêm Vệ Đông, trước hết ông hãy xem kỹ những tài liệu này đi. Đồng chí Lưu Á Châu, phiền anh hãy chuyển cho mọi người xem kỹ những tài liệu này, để các vị lãnh đạo của Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang chúng ta xem xem, rốt cuộc khả năng chiến đấu của Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang chúng ta ra sao.

Sau khi Liễu Kình Vũ nói xong, Lưu Á Châu liền đứng lên phát tài liệu.

Vừa phát tài liệu Lưu Á Châu vừa scan những tài liệu này, chỉ là lúc phát tài liệu, thoáng nhìn được nội dung mà gã cảm giác lạnh cả sống lưng.

Chờ khi mọi người đã nhận hết tài liệu, xem kỹ, tất cả đều kinh ngạc.

Nhất là Nghiêm Vệ Đông, y không ngờ Liễu Kình Vũ sớm đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc họp lần này.

Tài liệu được phát đi gồm có hai phần, một phần là nhận xét của Liễu Kình Vũ cho các vụ án được thụ lý mấy năm gần đây của Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang, mà những hồ sơ vụ án được Liễu Kình Vũ nhận xét này hầu như đều tồn tại nhiều vấn đề. Dù bên ngoài, những vụ án này cơ bản chẳng có vấn đề gì cả, nhưng Liễu Kình Vũ sau khi xem những tài liệu này đã đặt ra hàng loạt điểm nghi vấn, cho thấy trình tự phá án có vấn đề. Một số hồ sơ vụ án còn tồn tại tình trạng oan giả sai án nghiêm trọng, hầu như chỉ cần nhìn là thấy.

Còn phần thứ hai là kết quả so sánh số liệu các vụ án được thụ lý của các ban ngành thị xã Đông Giang với Ủy ban Kỷ luật của các địa phương khác như quận Tân Hoa, quận Lộ Bắc thành phố Thương Sơn, cùng với một thành phố cấp ba khác của tỉnh Bạch Vân.

So sánh hàng loạt bằng chứng cho thấy, số liệu của Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang là kém nhất, không có sức thuyết phục nhất. Mặc dù Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang đã cố gắng khuếch đại những con số này lên, thậm chí còn hư cấu một số vụ án, nhưng dù là về mặt số lượng hay chất lượng cũng đều thua kém các quận huyện khác rất nhiều.

Năm phút đã trôi qua, chờ cho mọi người xem được tương đối rồi Liễu Kình Vũ mới mở lời, nhìn quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại ở Nghiêm Vệ Đông:

- Đồng chí Nghiêm Vệ Đông, tôi tin là những tài liệu này đồng chí đã xem xong rồi chứ. Trước hết bỏ qua phần đầu tiên của những tài liệu này, chúng ta hãy nói về phần thứ hai, cũng chính là phần so sánh số liệu. Đồng chí có nghi ngờ gì về nguồn gốc những số liệu này hay không, về điểm này đồng chí cũng không cần phải hỏi nữa. Bây giờ tôi có thể nói rõ cho đồng chí biết, đây là số liệu thống kê của Ủy ban Kỷ luật tỉnh Bạch Vân. Nếu đồng chí không tin, đồng chí có thể kiểm tra Ủy ban Kỷ luật tỉnh Bạch Vân.

Thưa các đồng chí, mọi người chính mình nhìn một chút đi. Lấy số liệu của Ủy ban Kỷ luật các quận, huyện khác đối chiếu với thị xã Đông Giang, cho dù là số vụ phá án của một số quận huyện kém nhất cũng có tổng lượng xử lý nhiều hơn thị xã Đông Giang chúng ta rất nhiều. Lẽ nào không khí quan trường của thị xã Đông Giang chúng ta quá thanh liêm sao? Lẽ nào tình trạng hủ bại của thị xã Đông Giang chúng ta không nghiêm trọng sao?

Đáp án dĩ nhiên là không phải thế rồi.

Tôi tin hẳn là trong lòng các vị đây đều hiểu, sở dĩ Liễu Kình Vũ tôi từ quận Tân Hoa thanh phố Thương Sơn tới thị xã Đông Giang chính là vì tình trạng tham nhũng của thị xã Đông Giang vô cùng nghiêm trọng. Tổng sản lượng kinh tế của thị xã Đông Giang chiếm vị trí hàng đầu của toàn thành phố Liêu Nguyên, nhưng việc thu thuế lại đứng ở hàng cuối, vì sao thế? Tham nhũng, chắc chắn là vì tham nhũng.

Vì sao thị xã Đông Giang liên tiếp hai Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật đều xuất hiện vấn đề, hay là vì tham nhũng?

Tôi có thể nói một cách thẳng thắn, tình trạng tham nhũng của thị xã Đông Giang chúng ta đã tới mức thối nát rồi. Nếu mà không chỉnh đốn thì e rằng thị xã Đông Giang sẽ phát sinh vấn đề lớn, thậm chí còn ảnh hưởng tới sự ổn định và cân bằng xã hội của thị xã Đông Giang.

Nghe Liễu Kình Vũ nói tới đây, sắc mặt của người phụ trách chính các ban ngành Ủy ban Kỷ luật đều lộ rõ vẻ khác thường, có người còn lộ rõ vẻ xấu hổ. Sự thực thì trong lòng mọi người đều hiểu, sở dĩ Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang xảy ra tình trạng này được bắt nguồn từ đâu. Chỉ có điều nhiều khi con người trong chốn quan trường không thể nói ra sự thực được, bởi vì nếu sự thật được nói ra e rằng cái mũ ô sa của mình đã bị mất rồi.

Cho nên, lúc này, mọi người đều rơi vào trạng thái trầm mặc.

Lúc này, Liễu Kình Vũ lại nói:

- Đồng chí Nghiêm Vệ Đông, về phần thứ hai trong tài liệu này đồng chí có cảm tưởng thế nào?

Quả thực lúc này Nghiêm Vệ Đông không thể nói thành lời, sự thực phơi bày trước mắt, tất cả những lời ngụy biện đều đã được sáng tỏ, nhưng y vẫn xảo biện nói:

- Chủ nhiệm Liễu, tôi vẫn không đồng ý với phương án của anh. Tham nhũng ở bất kỳ địa phương nào, lĩnh vực nào đều là điều không thể tránh được, nhưng cũng không thể vơ đũa cả nắm được. Nguyên tắc của Đảng ta luôn là thực sự cầu thị, khi không có bằng chứng cụ thể tôi hi vọng đồng chí Liễu Kình Vũ không nên nói tùy tiện.

Liễu Kình Vũ bèn cười nhạt đáp:

- Hay lắm, đồng chí Nghiêm Vệ Đông nói rất đúng, chuyện gì cũng đều phải có bằng chứng. Vậy chúng ta không xét tới phần thứ hai của tài liệu này nữa, chúng ta hãy nói về phần thứ nhất của tài liệu này đi. Mọi người có ý kiến gì về những hồ sơ mà tôi đã nhận xét này? Đồng chí Nghiêm Vệ Đông, hay là đồng chí nói trước đi.