Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 357: Gặp lại Trịnh Bác Phương




Liễu Kình Vũ nói xong, hiện trường lại yên lặng như tờ. Ai cũng thật không ngờ, một chút thể diện Liễu Kình Vũ cũng không để cho Nghiêm Vệ Đông. Đây cũng là quá mạnh mẽ, quá kiêu ngạo rồi. Chẳng lẽ Liễu Kình Vũ không biết, Nghiêm Vệ Đông chính là một nửa chủ của Ủy ban Kỷ luật sao? Liễu Kình Vũ vừa mới nhậm chức đã khiêu chiến với Nghiêm Vệ Đông, hắn không lo lắng về sau sẽ không sống yên ở Ủy ban Kỷ luật sao?

Trong khoảng thời gian ngắn, trên mặt mọi người đều vô cùng khiếp sợ.

Nghiêm Vệ Đông nghe được lời nói của Liễu Kình Vũ, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, thiếu chút nữa là chửi thề rồi. Tuy nhiên, Nghiêm Vệ Đông là một người lòng dạ thâm sâu, y biết rằng hiện tại Liễu Kình Vũ có lý do đường đường chính chính, nếu mình thật sự công khai đối đầu hắn, chưa chắc đã có lợi lộc gì. Dù sao, Liễu Kình Vũ hiện tại là Ủy viên thường vụ thành ủy, cho dù mình có chỗ dựa sau lưng, nhưng muốn lay đổ vị trí Ủy viên thường vụ của Liễu Kình Vũ mà không có chứng cớ rõ ràng, không có mưu kế kỹ càng thì căn bản là không thể được.

Cho nên, Nghiêm Vệ Đông đột nhiên hung hăng vỗ bàn một cái tức giận nói:

- Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi hiện tại nói rõ quan điểm của tôi. Tôi kiên quyết cho rằng, việc điều chỉnh nhân sự đang làm việc của Ủy ban Kỷ luật chúng ta, nhất định phải quán triệt nguyên tắc dân chủ, phải ngăn chặn cách làm việc độc đoán, áp đặt. Tôi kiên quyết phản đối việc bãi miễn chức vụ Chánh văn phòng của đồng chí Hà Diệu Huy.

Nói xong, Nghiêm Vệ Đông đứng dậy xoay người đi ra ngoài, lưu cho Liễu Kình Vũ bóng lưng một cao ngất, đầy ngạo khí.

Liễu Kình Vũ nhìn Nghiêm Vệ Đông rời đi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt.

Liễu Kình Vũ không phải đồ ngốc, hắn nhìn ra được động tác đập bàn rời đi của Nghiêm Vệ Đông có dụng ý sâu xa gì, chẳng qua chính mình căn bản cũng không để ý.

Sauk hi Nghiêm Vệ Đông rời khỏi, Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:

- Mặc kệ đồng chí Nghiêm Vệ Đông có đồng ý với ý kiến của tôi hay không, chuyện này cứ quyết định vậy đi. Với quyết định này, mọi người có thể không tán đồng, nhưng tôi đã quyết rồi. Chúng ta tiếp tục họp. Chủ đề hội nghị hôm nay là học tập pháp quy và điều lệ có liên quan của Ủy ban Kỷ luật chúng ta…

Sau đó, Liễu Kình Vũ hướng dẫn mọi người bắt đầu học các loại văn kiện, các quy định liên quan.

Hội nghị kéo dài suốt ba giờ đồng hồ mới tan họp.

Trước khi tan họp, Liễu Kình Vũ sắc mặt nghiêm túc nói:

- Các đồng chí, hôm nay chúng ta đã học lại một lần các văn kiện cũng như tài liệu pháp luật của Nhà nước. Tôi hi vọng trong công việc về sau, tất cả mọi người đều có thể dựa theo pháp luật, pháp quy và các điều lệ có liên quan, tuân thủ một cách nghiêm chỉnh. Tôi hi vọng mọi người rõ ràng một chút, chúng ta là Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang, chính là cơ quan giám sát và kiểm tra tình hình tuân thủ kỷ luật của các cấp, chúng ta tuyệt đối không thể phạm pháp, tuyệt đối không thể đã biết mà còn phạm phải. Nếu tôi phát hiện trong Ủy ban Kỷ luật chúng ta, có người nào, có phòng ban nào chấp pháp phạm pháp, tôi tuyệt đối sẽ không nể tình, xử phạt thật nặng. Hi vọng mọi người đừng coi lời tôi như gió thoảng bên tai, nếu không, lúc tôi thực sự ra tay, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Được rồi, tan họp đi.

Nói xong, Liễu Kình Vũ xoay người đi ra ngoài. Nhìn bóng lưng Liễu Kình Vũ rời đi, sắc mặt mọi người trở nên khác biệt.

Giờ phút này, trên mặt của Trịnh Bác Phương cũng lộ ra một tia khác thường, trong ánh mắt toát ra vẻ tán thưởng và hứng thú.

Trước kia, khi còn công tác ở huyện Cảnh Lâm, Trịnh Bác Phương đã từng tiếp xúc với Liễu Kình Vũ. Chẳng qua lúc đó Liễu Kình Vũ mới là một Trưởng phòng quản lý đô thị còn gã là Phó chủ tịch huyện. Nhưng thế sự vô thường, mới qua hai năm, Liễu Kình Vũ từ một Trưởng phòng quản lý đô thị thăng chức lên làm Ủy viên thường vụ Thị ủy Đông Giang, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, cấp bậc cũng đã lên thành cấp Cục trưởng. Mà chính mình tuy rằng vị trí có thay đổi nhưng cấp bậc vẫn không thay đổi, từ vị trí cấp trên lại biến thành cấp dưới.

Nếu như là một người bình thường, chỉ sợ trong lòng sẽ rất khó thích ứng với loại thay đổi này. Tuy nhiên Trịnh Bác Phương lại là một người lòng dạ bao dung, đối với gã mà nói, khát vọng lớn nhất chính là làm được nhiều chuyện tốt cho nhân dân. Tuy nhiên, điều đáng tiếc chính là khi ở huyện Cảnh Lâm, trước khi Tiết Văn Long rơi đài, rất nhiều chuyện gã căn bản không thể làm chủ, chỉ có thể làm một Phó chủ tịch huyện bù nhìn. Tuy nhiên lúc đó, Liễu Kình Vũ lại cố tình đến chào hỏi mình, hơn nữa còn thỉnh giáo mình, chính là điều mà Trịnh Bác Phương tuyệt đối không ngờ. Lúc đó, Trịnh Bác Phương chỉ tùy tiện chỉ điểm Liễu Kình Vũ một chút, vậy mà Liễu Kình Vũ có thể tạo ra sóng gió lớn ở huyện Cảnh Lâm như vậy. Gã đã ý thức được, Liễu Kình Vũ tuyệt đối không phải là ngọn đèn cạn dầu. Nhưng gã càng không nghĩ đến chính là ba tháng trước, khi gã đang an phận với chức Phó chủ tịch huyện Cảnh Lâm, đột nhiên nhận được một tờ điều lệnh, điều gã tới thị xã Đông Giang đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật.

Từ lúc đó đến giờ, Trịnh Bác Phương vẫn vô cùng buồn bực. Rốt cuộc là ai điều chỉnh mình? Mục đích của đối phương là gì? Về điểm này, Trịnh Bác Phương nghĩ mãi mà không rõ. Bởi vì gã vô cùng rõ ràng, lúc mình ở huyện Cảnh Lâm vô cùng khiêm tốn, trên cơ bản không có khả năng đắc tội với người khác. Cho nên mặc dù là điều chỉnh thì cũng không phải điều chuyển tay ngang như thế. Phải biết rằng, chính mình căn bản không có chút kinh nghiệm nào trong hệ thống Ủy ban kỷ luật, nhưng lại bị điều chỉnh từ vị trí Phó chủ tịch một Huyện đến vị trí Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật. Sự điều chỉnh lớn như vậy, tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được. Cho dù là Bí thư thành ủy muốn điều một Phó chủ tịch Huyện của thành phố khác đến cũng không phải dễ dàng như vậy, huống chi là từ Phó chủ tịch huyện trực tiếp điều chỉnh đến vị trí Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật.

Điều này đã khiến Trịnh Bác Phương băn khoăn rất lâu mà không có lời giải thích thỏa đáng. Đến tận khi Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật lúc đó bị khởi tố, Liễu Kình Vũ được chuyển đến thị xã Đông Giang, gã mới đột nhiên ý thức được, việc này rất có thể liên quan đến Liễu Kình Vũ.

Sau khi tan họp, trở lại phòng làm việc của mình, Trịnh Bác Phương cầm điện thoại trên bàn, bấm số văn phòng của Liễu Kình Vũ.

Điện thoại rất nhanh tiếp thông, Liễu Kình Vũ cười nói:

- Sếp, xin chào!

Trịnh Bác Phương mỉm cười.

Chỉ nhìn số điện thoại gọi đến mà biết được chính là mình, điều này nói rõ Liễu Kình Vũ là một người rất linh hoạt, ngay sau khi đến thị xã Đông Giang đã làm xong công tác chuẩn bị tư tưởng. Mà một tiếng gọi “Sếp” đã nói rõ thái độ của Liễu Kình Vũ đối với mình. Hắn không gọi là “Phó chủ nhiệm Trịnh” hoặc là “Đồng chí Trịnh Bác Phương”, điều này nói rõ Liễu Kình Vũ vẫn luôn nhớ đến ân tình của mình lúc trước.

Trịnh Bác Phương tất nhiên sẽ không thể hiện thái độ cao ngạo trước mặt Liễu Kình Vũ, gã liền rất nhanh điều chỉnh tâm tình, cười nói:

- Kình Vũ à, tôi thấy cậu không nên gọi tôi là “Sếp”, dù sao đó cũng là quá khứ rồi. Hiện tại cậu đã là lãnh đạo của tôi. Như vậy đi, để tránh cho cả hai chúng ta phải xấu hổ, khi có người khác, tôi gọi cậu là Chủ nhiệm Liễu, cậu gọi tôi là Phó chủ nhiệm Trịnh, khi không có người khác, tôi gọi cậu là Kình Vũ, cậu gọi tôi là lão Trịnh, thế nào?

Liễu Kình Vũ cũng không phải là người quá cứng nhắc, nghe Trịnh Bác Phương nói như vậy liền cười gật đầu:

- Được, lão Trịnh, chúng ta cứ xưng hô như vậy đi. Tôi thật không ngờ, anh lại tới thị xã Đông Giang. Thật sự là Trái đất tròn mà.

Nghe được Liễu Kình Vũ nói như vậy, Trịnh Bác Phương chính là sửng sốt. Bởi vì từ lời nói của Liễu Kình Vũ, gã đã mơ hồ cảm giác được, chính mình tuyệt đối không phải là do Liễu Kình Vũ vận dụng quan hệ để điều động. Nhưng gã lại khẳng định sự điều chuyển của mình tuyệt đối có liên quan đến Liễu Kình Vũ. Như vậy rốt cuộc là ai đã điều chỉnh mình? Nghi vấn này chỉ e là trong một thời gian ngắn mình cũng không thể đoán ra.

Nghĩ đến đây, Trịnh Bác Phương không suy nghĩ thêm nữa mà cười nói:

- Kình Vũ à, chúng ta đã lâu không gặp, buổi tối cùng nhau ngồi một chút, xem như tôi giúp cậu đón gió tẩy trần đi.

Liễu Kình Vũ cười gật gật đầu nói:

- Được, vậy 7h tối nay, tại phòng 301 khách sạn Tân Nguyên, chúng ta cùng nhau ngồi một chút.

Trịnh Bác Phương cười nói:

- Được, không thành vấn đề. Tối gặp.

Sau khi ngắt điện thoại, Liễu Kình Vũ cũng lâm vào trầm tư.

Bời vì sự xuất hiện đột ngột của Trịnh Bác Phương khiến hắn ý thức được rằng ở thị xã Đông Giang, không phải một mình mình một chiến tuyến. Nhưng ý nghĩ của hắn và Trịnh Bác Phương giống nhau, hắn tuyệt đối không cho rằng sự xuất hiện của Trịnh Bác Phương là ngẫu nhiên. Bởi vì hắn vô cùng hiểu cá tính của Trịnh Bác Phương, hắn tin tưởng Trịnh Bác Phương sẽ không vô duyên vô cớ bị điều chỉnh đến vị trí này. Rất hiển nhiên, sự xuất hiện của Trịnh Bác Phương rất có lợi cho mình, nhưng người thao tác chuyện này lại không phải là mình. Như vậy người đó là ai?

Bí thư tỉnh ủy Tăng Hồng Đào là có khả năng nhất. Bởi vì ở tỉnh Bạch Vân, ông ta thao tác chuyện này rất dễ dàng, hơn nữa còn không khiến ai chú ý. Điều này nói lên một vấn đề, rằng Tăng Hồng Đào vô cùng bất mãn với thị xã Đông Giang, cho nên mới bày ra bố cục sâu như thế, phái Trịnh Bác Phương đến trợ giúp chính mình. Nhưng nếu như là Tăng Hồng Đào thì lại có một nghi vấn, Tăng Hồng Đào là một Bí thư tỉnh ủy chức cao vọng trọng, làm sao biết quan hệ của mình và Trịnh Bác Phương? Hơn nữa mình và Trịnh Bác Phương chỉ mới gặp nhau một lần, bình thường cũng rất ít kết giao, Tăng Hồng Đào làm sao biết Trịnh Bác Phương có thể trợ giúp cho mình?

Nếu không phải Tăng Hồng Đào, vậy người sau lưng thao tác là ai? Chẳng lẽ là cha mình Lưu Phi?

Trong khoảng thời gian ngắn, đủ loại nghi vấn quanh quẩn ở trong đầu Liễu Kình Vũ, thật lâu không thể tán đi.

Tuy nhiên sau khi trầm tư thật lâu, Liễu Kình Vũ rốt cuộc vẫn không thể nghĩ ra thế lực nào thao túng chuyện này. Tuy nhiên Liễu Kình Vũ rất nhanh liền bỏ qua chuyện này, ngược lại đem suy nghĩ của mình tập trung vào thị xã Đông Giang. Hắn ý thức được, thế cục thị xã Đông Giang thật sự là khó bề kiểm soát rồi, quá nguy hiểm, mình ở nơi này không thể lơ là cảnh giác được.