Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 325: Vở kịch hay




Mạnh Vĩ Thành nói xong, cả phòng họp rơi vào trạng thái yên lặng.

Sắc mặt của Lý Đức Lâm lộ vẻ khó chịu, y thấy từ sau khi Liễu Kình Vũ cùng phụ trách tổ phối hợp xử lý, không ngờ Mạnh Vĩ Thành cũng dám khiêu chiến với mình, điều này trước giờ chưa từng xảy ra, trước đây tên Mạnh Vĩ Thành này rất khiêm tốn.

Lúc này, Bí thư đảng ủy công an Đổng Hạo lạnh lùng nói:

- Bí thư Mạnh à, anh nói cũng rất có lý, vậy tôi muốn hỏi anh một câu, nếu các anh và tổ phối hợp xử lý của các anh làm sai, xảy ra một số chuyện không ngoài ý muốn, vậy ai sẽ là người gánh trách nhiệm này, là tổ của các anh hay Ủy ban nhân dân thành phố đây?

Mạnh Vĩ Thành lạnh lùng nhìn Đổng Hạo, trong lòng ông ta, kẻ đáng khinh bỉ nhất chính là Đổng Hạo.

Nghe Đổng Hạo nói vậy, Mạnh Vĩ Thành lạnh lùng đáp lại:

- Đồng chí Đổng Hạo, tôi nói cho đồng chí biết, nếu vì chuyện của tổ liên hợp xử lý chúng tôi mà dẫn tới chuyện ngoài ý muốn, mọi hậu quả do tổ liên hợp xử lý chịu trách nhiệm, nhưng nếu không phải là vấn đề của chúng tôi, chúng tôi cũng tuyệt đối không thể chịu tiếng xấu thay cho bất kỳ kẻ nào hết.

Mạnh Vĩ Thành vừa dứt lời liền có người đẩy cửa phòng họp bước vào, thư ký của Lý Đức Lâm là Trịnh Hạo bước vào với vẻ mặt đầy lo âu, vừa xin lỗi mọi người vừa tới bên cạnh Lý Đức Lâm nói nhỏ:

- Chủ tịch Lý, có chuyện không hay rồi, hàng trăm công nhân của ba nhà máy đã bao vây Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta rồi, họ yêu cầu phóng thích ngay ông chủ nhà máy và phục hồi sản xuất nếu không bọn họ sẽ chết đói, còn nói nếu Thành ủy và Ủy ban thành phố không có câu trả lời thỏa đáng họ sẽ kiện lên tỉnh.

Trịnh Hạo cũng cố ý không kiểm soát âm lượng, cho nên mọi người đã nghe rất rõ lời y nói, sắc mặt của mọi người ở hiện trường đều trầm xuống.

Lý Đức Lâm gật đầu nói:

- Được rồi, tôi biết rồi, trước tiên cậu hãy cố gắng thương lượng với quần chúng, cố gắng không nên làm gay gắt, chờ chỉ thị của Thành ủy.

Sau khi Trịnh Hạo đi rồi, Lý Đức Lâm nhìn về phía Vương Trung Sơn nghiêm túc nói:

- Bí thư Vương, không ngờ lo lắng của tôi cũng đã thành sự thực rồi. Vừa rồi Trịnh Hạo đã nói rồi, hàng trăm công nhân của ba nhà máy đã bao vây Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta, họ yêu cầu lập tức phóng thích ông chủ và người quản lý của ba nhà máy, Bí thư xem nên xử lý ra sao đây.

Lý Đức Lâm ngay lập tức đẩy trách nhiệm sang cho Vương Trung Sơn.

Sắc mặt Vương Trung Sơn có vẻ khó coi, ông ta không nói lời nào nhưng ánh mắt lại hướng về phía Mạnh Vĩ Thành.

Mạnh Vĩ Thành liền đứng dậy nói:

- Dù là công nhân của ba nhà máy đưa ra yêu cầu như vậy, chuyện này sẽ do tổ liên hợp xử lý chúng tôi phụ trách. Sáng sớm hôm nay Liễu Kình Vũ cũng đã tới tìm tôi báo cáo tình hình, bây giờ cậu ta vẫn đang ở phòng làm việc của tôi, tôi sẽ gọi điện cho cậu ta, để cậu ta trực tiếp phụ trách việc thương thảo với những người công nhân này. Tôi làm ngay đây.

Nói xong, Mạnh Vĩ Thành liền đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa lấy điện thoại gọi cho Liễu Kình Vũ.

Lúc này, Liễu Kình Vũ đang chờ ở phòng làm việc của Mạnh Vĩ Thành, sau khi nghe điện thoại của ông ta, Liễu Kình Vũ sửng sốt, lập tức đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mấy trăm người đứng bao quanh Ủy ban, mở cửa sổ ra nghe rất rõ khẩu hiệu của họ vang tới:

- Chúng tôi muốn ăn cơm, phóng thích ông chủ của chúng tôi ra.

Chứng kiến tình huống này, Liễu Kình Vũ cười nhạt, khóe miệng lộ rõ vẻ khinh thường.

Tiếp theo Liễu Kình Vũ liền bước xuống dưới lầu, tiện tay cầm theo chiếc loa đang đặt trên bàn.

Trong phòng làm việc của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố sao lại có chiếc loa to thế chứ.

Kỳ thực, trong phòng làm việc của Mạnh Vĩ Thành không hề có chiếc loa này, đó là Liễu Kình Vũ mang tới khi hắn tới tìm Mạnh Vĩ Thành.

Lúc đó Mạnh Vĩ Thành vẫn không hiểu chuyện gì bèn hỏi Liễu Kình Vũ sao phải mang theo chiếc loa này làm gì, Liễu Kình Vũ nói có lẽ sẽ phải dùng tới, bây giờ xem ra dự cảm của Liễu Kình Vũ đã thành sự thật rồi.

Cầm chiếc loa lớn, Liễu Kình Vũ đi tới cổng trụ sở, nhân viên trực ban đã mở hé cánh cửa, Liễu Kình Vũ đi ra, đối diện với mấy trăm công nhân lao động mặc đồng phục màu xanh lam.

Liễu Kình Vũ cao khoảng 1m90, cho nên khi đứng giữa đám đông nhìn giống như chú hạc đứng giữa đàn gà, đặc biệt là tay hắn cầm chiếc loa lớn lại càng nổi bật hơn.

Lúc này, Liễu Kình Vũ cầm loa lên hô lớn:

- Thưa bà con, công nhân viên của ba nhà máy, xin chào mọi người, tôi là Liễu Kình Vũ, là Chủ nhiệm Ban quản lý Khu công nghệ cao, đồng thời cũng là một trong những người phụ trách chính chịu trách nhiệm xử lý vấn đề của ba nhà máy lần này. Tôi có thể nói rõ với mọi người rằng việc hạ lệnh tạm thời giữ người đại diện pháp nhân và tổng giám đốc của ba nhà máy là Liễu Kình Vũ tôi trực tiếp hạ lệnh, hơn nữa lệnh này tôi cũng không định thu hồi.

Liễu Kình Vũ nói như vậy, hiện trường ngay lập tức dấy lên sôi sục, rất nhiều người hầm hầm tức giận chỉ vào Liễu Kình Vũ chửi bới.

Lúc này, Mạnh Vĩ Thành đã đi gần tới hiện trường, ông ta nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy trong lòng hoảng sợ: “Cái tên Liễu Kình Vũ này muốn chơi trò gì đây, bên ngoài đông người như vậy, cậu còn thừa nhận mình hạ lệnh, không sợ họ xông lên giết chết cậu sao”.

Lúc này, Liễu Kình Vũ lại một lần nữa hô lớn:

- Mọi người đừng vội chửi mắng tôi, trước tiên hãy cho tôi nói vài câu đã, chờ sau khi tôi nói xong, nếu mọi người cảm thấy tôi đáng bị chửi, thậm chí là đáng bị đánh thì ai cũng đều có thể xông tới đánh tôi, trừng trị tôi, Liễu Kình Vũ tôi không có gì oán trách cả. Nhưng, nếu bây giờ mọi người không phân tốt xấu đúng sai mà mắng chửi tôi, thậm chí trong số các vị có những người còn muốn xông lên trừng trị tôi, đừng trách Liễu Kình Vũ tôi không khách khí.

Tôi có thể nói rõ với mọi người, các đồng chí của Cục công an thành phố sớm đã bao vây vòng ngoài chờ lệnh rồi. Nếu các vị dám xông lên, e rằng không ai chạy thoát được, đừng nghĩ rằng pháp không trách chúng, hiện trường bây giờ đang được giám sát bởi tám chiếc camera, ghi lại tất cả hoạt động của mọi người ở hiện trường, bất kỳ động tác nhỏ nào của mỗi người đều không thoát được tầm kiểm soát của camera.

Liễu Kình Vũ nói xong, cảnh hiện trường hỗn loạn ban đầu lập tức đã yên lặng trở lại, bởi vì khi mọi người ngẩng lên nhìn, đúng là xung quanh đã có máy quay đang chĩa vào họ, mà cách đó không xa rất nhiều cảnh sát cũng sớm đã dàn trận sẵn sàng chờ lệnh.

Không thể không nói, lời nói của Liễu Kình Vũ đã đạt được hiệu quả cực lớn.

Thấy hiện trường đã dần ổn định trở lại, Mạnh Vĩ Thành cũng đã vì Liễu Kình Vũ mà bị một phen vã mồ hồi, tự nhủ tên tiểu tử Liễu Kình Vũ này quả là ghê gớm thật, nếu một người bình thường gặp phải cảnh này sớm đã sợ bủn rủn chân tay ra rồi, hận là không thể cầu khấn ông bà khiến cho những người này bỏ đi. Tên tiểu tử Liễu Kình Vũ này dám uy hiếp những người này, gan hắn cũng to đấy chứ.

Lúc này, Liễu Kình Vũ thấy mọi người đã yên lặng trở lại, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn. Nói thực vừa rồi hắn nói như vậy cũng là tình thế bắt buộc thôi. Khi hắn nói như vậy, trong lòng cũng vã mồ hôi hột, hắn cũng không biết hậu quả sau khi mình nói như vậy sẽ ra sao, nhưng hắn biết những người tới bao vậy Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố hôm nay tuyệt đối không phải là bột phát, chắc chắn là có người tổ chức xúi giục, trước tiên mình phải làm cho những người phụ trách tổ chức này phải khiếp sợ, nếu không một khi những người này làm loạn thì hậu quả sẽ khôn lường.

Tuy rằng Liễu Kình Vũ dũng cảm, nhưng lại không phải là một kẻ du côn, hắn cũng biết song quyền nan địch tứ thủ, hảo hán khó chống nổi đạo lý của nhiều người.

Chờ sau khi mọi người đã yên lặng trở lại, Liễu Kình Vũ liền hô lớn:

- Thưa bà con, thưa các vị công nhân viên, tôi thân là Chủ nhiệm Ban quản lý Khu công nghiệp cao, vì sao lại hạ lệnh tạm giam đại diện pháp nhân và người chủ quản phụ trách của ba nhà máy các vị đây? Lẽ nào tôi không biết bắt họ rất có thể sẽ khiến cho mọi người bất mãn sao? Thậm chí bản thân tôi còn giữ trách nhiệm rất lớn, lẽ nào mọi người không thử nghĩ kỹ xem, vì sao trong khoảng thời gian dài trước đây không hề có vị Chủ nhiệm Ban quản lý nào trước tôi dám hạ lệnh như vậy, mà Liễu Kình Vũ tôi vừa mới nhậm chức đã dám hạ lệnh như vậy?

Liễu Kình Vũ nói xong, mọi người có mặt ở hiện trường bắt đầu quay sang rì rầm bàn tán, không thể không nói hàng loạt câu hỏi này của Liễu Kình Vũ đã khiến cho nhiều người bắt đầu suy nghĩ.

Lúc này, Liễu Kình Vũ lớn tiếng nói:

- Thưa bà con, thưa các vị công nhân viên, lẽ nào các vị không thấy nước trong nhà máy các vị có vị lạ sao? Lẽ nào các vị không thấy đồng nghiệp quanh mình, người thân của mình bị bệnh ung thư, bệnh bạch cầu và các chứng bệnh kỳ lạ ngày càng nhiều sao? Các vị có biết đó là vì sao không? Tôi có thể nói cho mọi người biết, đó là vì ô nhiễm, vì ba nhà máy này của các vị đã gây ô nhiễm môi trường nghiêm trọng.

Vâng, làm công ở ba nhà máy này của các vị là để kiếm tiến, thậm chí là còn kiếm được không ít tiền, nhưng tôi không biết mọi người có từng nghĩ tới không, sau vài năm các vị làm công ở ba nhà máy này, các vị sẽ thấy mình mắc đủ loại bệnh, những bệnh này sẽ hành hạ nửa phần đời còn lại của các vị, thậm chí là con, cháu các vị cũng sẽ không thoát khỏi sự hành hạ của những căn bệnh này. Các vị, không biết những điều này mọi người đã nghĩ tới chưa?

Nếu tôi đoán không lầm, mọi người đều là người dân thuộc các thôn xóm ven sông Ô Lạp, lẽ nào mọi người không biết thôn Phong Long đã trở thành thôn ung thư nổi tiếng sao? Lẽ nào mọi người không biết số người bị bệnh ung thư ở các thôn làng ven sông Ô Lạp gần đây đã tăng lên nhiều sao? Lẽ nào người thân của các vị không sống ở những thôn làng này sao?

Thưa bà con, sở dĩ Liễu Kình Vũ tôi vừa nhậm chức đã chỉnh đốn nghiêm khắc ba nhà máy này là vì tôi muốn tất cả người dân ở Khu công nghệ cao sống trong môi trường an toàn, muốn mọi người ít bị hành hạ bởi ô nhiễm và bệnh tật.

Liễu Kình Vũ nói đến đây, hiện trường vốn còn có chút lộn xộn giờ đây đã lặng ngắt như tờ, trên mặt nhiều người đã lộ rõ vẻ lo lắng.

Đúng lúc đó, trong đám người có mười mấy người bỗng hô lớn:

- Liễu Kình Vũ, anh đừng có nói hươu nói vượn ở đây, ai chả biết anh muốn gây sức ép buộc ba nhà máy của chúng tôi hối lộ tiền chứ. Tất cả đều là thủ đoạn của những kẻ quan chức các anh bày ra, anh chưa bao giờ nghĩ cho người dân chúng tôi.