Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 302: Đối đầu tại chỗ




Khương Tân Vũ vừa nói xong, Phó bí thư Quận ủy Nghiêm Lập Bằng lập tức tiếp lời nói:

- Tôi kiên quyết phản đối ý kiến của đồng chí Liễu Kình Vũ. Đồng chí Liễu Kình Vũ, anh chớ quên anh là Quyền chủ tịch quận Tân Hoa, anh làm gì cũng phải giữ gìn lợi ích chung của quận Tân Hoa chúng ta, tuyệt đối không thể vì lợi ích cá nhân mà hi sinh lợi ích toàn cục. Mặc kệ là những hạng mục này đặt ở quận huyện nào, chỉ cần không ra khỏi thành phố Thương Sơn là anh có thể báo cáo với lãnh đạo Thành ủy rồi. Anh cũng cần nhớ rõ, những thành tích lúc trước của anh đều là từ quận Tân Hoa mà ra. Anh không thể vì tư lợi mà kéo tất cả các nhà đầu tư đến Khu công nghệ cao được. Tôi kiên quyết phản đối điều này.

Nghiêm Lập Bằng vừa dứt lời, Trưởng ban tổ chức Quận ủy Chu Quân Kiệt cũng lập tức ngẩng đầu lên nói:

- Vốn dĩ Trưởng ban tổ chức quận ủy như tôi, ở vấn đề không thuộc phận sự của mình tôi cũng không muốn tỏ thái độ, nhưng đồng chí Liễu Kình Vũ à, hành động của anh rất tổn thương người khác đấy. Đối với anh mà nói, cho dù những hạng mục này đặt ở đâu thì anh đều có thành tích, bởi vì anh đồng thời là chủ quản hai khu vực này. Nhưng anh cũng không nên mang cơ hội phát triển của quận Tân Hoa sang cho khu khác chứ. Làm như vậy rất không có đạo lý rồi.

Hiện tại cán bộ toàn quận Tân Hoa đều đang xì xào về chuyện này. Tất cả mọi người cho rằng anh làm như vậy là cực kỳ đê tiện, vô sỉ đấy. Có những lời khó nghe hơn tôi cũng không muốn nhắc nữa. Đồng chí Liễu Kình Vũ à, tôi hy vọng anh có thể thận trọng suy xét một chút, lập tức đình chỉ hành động gây tổn hại đến lợi ích của quận Tân Hoa chúng ta. Nếu không, anh sẽ khiến cho nhiều người tức giận đấy.

Hai người nói xong, phòng họp tạm thời rơi vào trạng thái trầm mặc.

Những lời Chu Quân Kiệt vừa nói đúng là vô cùng tàn nhẫn, không khác gì đánh thẳng vào mặt Liễu Kình Vũ. Mặc dù không phải là trách mắng thẳng thừng nhưng từng câu, từng câu trực tiếp đâm thẳng vào lòng người.

Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong, chỉ có điều thản nhiên cười, nói:

- Được rồi, xem ra tất cả mọi người đều phản đối việc tôi muốn di chuyển hạng mục đầu tư. Còn ai có ý kiến gì không? Đứng ra thể hiện một chút quan điểm của mình đi. Đợi mọi người nói xong, tôi sẽ giải thích với mọi người.

Liễu Kình Vũ nói xong, ánh mắt đảo qua một lượt những người trong phòng. Liễu Kình Vũ lúc nói chuyện sắc mặt vô cùng bình thản, không có bất kỳ ý giận dữ nào, nhưng mọi người ngồi đây đều có thể cảm nhận được sự tức giận ẩn chứa dưới vẻ mặt bình thản kia. Cho nên, trong khoảng thời gian ngắn, không ai nói câu gì, đều muốn đợi người khác đứng ra trước.

Khương Tân Vũ vừa thấy như vậy liền sa sầm mặt. Mục đích mời dự Hội nghị thường vụ khẩn cấp của ông ta hôm nay chính là muốn tập trung lực lượng để nã pháo vào Liễu Kình Vũ, khiến cho mọi người bất mãn với Liễu Kình Vũ, uy danh của Bí thư quận ủy là ông ta cũng đồng thời được nâng cao, từ đó nắm trong tay toàn cục quận Tân Hoa.

Cho nên khi nhìn thấy mọi người trầm mặc không nói, Khương Tân Vũ lập tức đưa ánh mắt đến chỗ Bao Nhất Phong, trầm giọng nói:

- Đồng chí Bao Nhất Phong, đồng chí là Phó chủ tịch thường trực quận Tân Hoa, hãy cho mọi người biết ý kiến của mình đi.

Bao Nhất Phong tuy rằng không muốn lúc này đứng ra đắc tội Liễu Kình Vũ, nhưng y cũng biết, nếu Khương Tân Vũ đã chỉ điểm gọi tên, chính mình nếu không đứng ra nói thì chỉ sợ về sau rất khó đối mặt với Khương Tân Vũ. Nhất là một khi có lợi ích thì sẽ không đến lượt mình rồi.

Cho nên, trầm mặc một chút, Bao Nhất Phong chỉ có thể bất đắc dĩ đứng dậy, sắc mặt nghiêm túc nói:

- Tôi đồng ý với ý kiến của Phó bí thư Lập Bằng. Chúng ta thân là lãnh đạo quận Tân Hoa, nhất định phải luôn luôn suy xét đến ích lợi chỉnh thể của quận Tân Hoa, không thể công tư mập mờ, hại người hại ta, như vậy là cực kỳ vô trách nhiệm. Chủ tịch quận Liễu, thân là trợ thủ của anh, vốn tôi hẳn nên ủng hộ anh, nhưng đối với hành động lần này thì tôi không thể gật bừa được. Cho nên, trong chuyện này, tôi hi vọng anh có thể suy nghĩ kỹ một chút.

Lời nói của Bao Nhất Phong nghe qua thì khá ôn hòa, nhưng trên thực tế lại vô cùng mạnh mẽ. Y nhấn mạnh thân phận “trợ thủ” của mình, chứng tỏ trong chuyện này bên UBND cũng không có được ý kiến tán đồng, càng thêm cô lập Liễu Kình Vũ. Một chiêu vô cùng tàn nhẫn.

Bao Nhất Phong vừa mới nói xong, Trương Siêu cũng đợi bị điểm danh, vội vã tiếp lời:

- Chủ tịch quận, ý kiến của tôi và đồng chí Bao Nhất Phong không khác nhau. Nói thật ra, đối với chuyện này, tôi vô cùng phẫn nộ. Bởi vì chuyện quan trọng như vậy mà anh đã tuyên bố ở Khu công nghệ cao trước, căn bản cũng không hề thảo luận với lãnh đạo quận Tân Hoa chúng ta. Đây là anh đang khư khư cố chấp, độc đoán tự quyết. Điều này là sự không tôn trọng đối với các đồng chí khác, anh làm vậy khiến mọi người chúng ta đều vô cùng thất vọng.

Những lời này vô cùng lợi hại, trực tiếp chỉ trích Liễu Kình Vũ làm việc độc đoán rồi.

Liễu Kình Vũ nghe xong, đột nhiên bật cười ha hả.

Nhìn thấy Liễu Kình Vũ tự nhiên cười lớn, tất cả mọi người đều nhíu mày, không hiểu vì sao.

Sau khi hắn cười xong, ánh mắt lại lạnh lùng lướt qua mọi người:

- Còn ai phản đối ý kiến của tôi không?

Liễu Kình Vũ vừa dứt lời, Bí thư đảng ủy thị trấn Tây Lương, Ủy viên thường vụ quận ủy Quách Húc ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy ý chí chiến đấu, hung hăng vỗ bàn một cái, giận dữ hét:

- Chủ tịch quận Liễu, tuy rằng ngài là lãnh đạo còn tôi chỉ là một Ủy viên thường vụ bình thường, nhưng tôi cho rằng hành động của ngài chính là một sự khinh thường đối với bộ máy quận ủy Tân Hoa chúng ta, đối với lợi ích của nhân dân quận Tân Hoa chúng ta, một hành vi vô cùng vô sỉ, vô cùng ích kỷ, một loại...

Quách Húc được xưng là Quách đại pháo, vốn xuất thân từ cán bộ thôn, trải qua hơn hai mươi năm gian khổ mới lăn lộn lên được vị trí Ủy viên thường vụ quận ủy. Hơn nữa hiện giờ ông ta cũng đã 55 tuổi rồi, căn bản là không có khả năng tiến thân nữa, cho nên rất nhiều chuyện ông ta đều nói khá thẳng, hơn nữa bình thường ông ta là người khá thô lỗ, lời nói ra thoạt nhìn như thể không hề suy nghĩ gì, dễ dàng đắc tội người khác.

Nhưng trên thực tế, Quách Húc chỉ là biểu hiện thô lỗ, mạnh bạo mà thôi, nhưng mỗi việc ông ta làm đều đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ, suy nghĩ đến được mất lợi ích của mình. Bởi vì ông ta là người của Lý Đức Lâm, ông ta vô cùng rõ ràng sự bất mãn của Lý Đức Lâm đối với Liễu Kình Vũ, cho nên ở Hội nghị thường vụ này, ông ta lại đóng vai Quách đại pháo, trực tiếp dùng ngôn ngữ thô lỗ để oanh tạc Liễu Kình Vũ.

Lúc này, vẻ mặt Liễu Kình Vũ vẫn bình tĩnh như cũ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Quách Húc, cũng không biểu hiện ý phẫn nộ nào.

Quách Húc chửi xong một tràng, Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:

- Chủ tịch thị trấn Quách, ông nói xong chưa?

Quách Húc sửng sốt, lập tức gật gật đầu nói:

- Nói xong rồi.

Hiện tại, ông ta thực sự cũng chẳng còn gì để nói. Ông ta thực không ngờ, tự mình mắng chửi Liễu Kình Vũ đến gần năm phút, Liễu Kình Vũ một chút phản ứng cũng không có. Người trẻ tuổi này lòng dạ có phải quá sâu không? Hay là quá mức nhẫn nhịn?

Liễu Kình Vũ không nhìn Quách Húc, lại nhìn về phía mọi người, nói:

- Còn ai có ý kiến phản đối, mọi người có thể nói tiếp.

Lần này, không ai nói gì nữa rồi. Nếu không phải thuộc phái trung lập thì cũng đang vì đủ loại nguyên nhân mà tạm thời không muốn tỏ thái độ.

Liễu Kình Vũ đợi hơn một phút đồng hồ, thấy không ai nói gì nữa, lúc này mới trầm giọng nói:

- Được rồi, hiện tại không còn ai muốn nói nữa, như vậy đến lượt tôi nói.

Nói tới đây, Liễu Kình Vũ dừng một chút, ánh mắt trực tiếp nhìn vào Khương Tân Vũ:

- Bí thư Khương, tôi muốn hỏi ông, ban đầu ở tỉnh Hà Tây, Liễu Kình Vũ tôi có phải làm việc luôn đến nơi đến chốn không? Có phải công lao chủ yếu trong công tác thu hút đầu tư tôi đều không vơ vào mình, trong cuộc họp báo, tôi đều không kể công hay không?

Khương Tân Vũ nghe được Liễu Kình Vũ hỏi như vậy, chân mày nhíu lại. Tuy nhiên ông ta cũng biết, hiện tại Liễu Kình Vũ hỏi câu này trước mặt mọi người, ông ta không thể nói dối được. Nếu không thì sẽ làm tổn hại đến hình tượng của mình. Hơn nữa lúc đó Liễu Kình Vũ làm quả thực không tệ, không xảy ra bất cứ vấn đề gì, vì thế ông ta gật đầu, nói:

- Đúng, lúc đó cậu làm không tệ, rất đáng tuyên dương. Nhưng chuyện đó không liên quan gì đến hiện tại.

Liễu Kình Vũ dùng sức gật gật đầu nói:

- Đương nhiên là liên quan. Bí thư Khương, các vị Ủy viên thường vụ, tôi lại hỏi mọi người một vấn đề. Sau khi đoàn thu hút đầu tư quận Tân Hoa chúng ta trở về từ tỉnh Hà Tây, Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm đề xuất trù tính chung để phân phối các hạng mục thu hút đầu tư của quận Tân Hoa, trong số các Ủy viên thường vụ quận ủy ngồi đây, có một vị nào phản đối đề nghị của Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm không? Có vị nào vì lợi ích của quân Tân Hoa chúng ta mà phất cờ hò reo không? Nếu có, xin mời giơ tay!

Tất cả mọi người đều trầm mặc, không có bất kỳ người nào giơ tay.

Bởi vì lúc đó, đề nghị của Lý Đức Lâm đã được thông qua trong Hội nghị thường vụ Thành ủy, ngay cả đường đường là Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn cũng không thể ngăn chặn chuyện này, huống chi là lãnh đạo dưới quận. Cho dù bọn họ thực sự bất mãn cũng sẽ không dám đối đầu với Lý Đức Lâm.

Về phần Khương Tân Vũ, ông ta lại càng không dám khiêu chiến với Lý Đức Lâm. Trong lòng ông ta vô cùng rõ ràng, bản thân mình có ý dựa vào Vương Trung Sơn đã là phạm vào kiêng kị quan trường rồi, nếu lúc này còn đối đầu với Lý Đức Lâm nữa thì coi như tự tìm đường chết. Dù sao Lý Đức Lâm ở thành phố Thương Sơn lăn lộn nhiều năm như vậy, thế lực vô cùng to lớn, kể cả Vương Trung Sơn cũng khó địch lại. Cho nên, sau khi Lý Đức Lâm đề xuất phương án phân phối dự án, ngoại trừ phản đối một, hai câu cho có lệ, sau đó ông ta cũng không nói thêm gì nữa.

Tuy nhiên giờ phút này, trong lòng mọi người tất cả đều dâng lên một nghi vấn. Liễu Kình Vũ đột nhiên hỏi mấy vấn đề này, rốt cuộc là có mục đích gì.