Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 266: Đọ sức (1)




Thân phận của Vương Trung Sơn không giống với Liễu Kình Vũ.

Ở trước mặt Lý Đức Lâm, dù Liễu Kình Vũ có làm to chuyện chỉ sợ Lý Đức Lâm cũng không để ý tới. Dù sao cấp bậc và thân phận cũng kém không ít.

Nhưng Vương Trung Sơn không như vậy.

Vương Trung Sơn tất nhiên hiểu được dụng ý thực sự của Liễu Kình Vũ khi gọi cho mình cú điện thoại này: Dựa thế.

Mình nhất định phải cho Liễu Kình Vũ dựa thế, hơn nữa còn phải cố gắng một chút. Nếu không, thành tích để mình trở thành lãnh đạo cấp Phó tỉnh thậm chí là điều kiện quan trọng để trở thành Ủy viên thường vụ tỉnh ủy mà bị Lý Đức Lâm giành mất dễ dàng như vậy, không chỉ bản thân mình quá mất mặt, chỉ sợ lãnh đạo cấp trên cũng không hẳn sẽ thích và coi trọng mình. Dù sao, một cán bộ không thể bảo vệ thành tích thuộc về mình thì ai dám trọng dụng. Cho nên, về công hay tư Vương Trung Sơn cũng không thể bỏ qua vấn đề này.

Vương Trung Sơn trầm giọng nói với Liễu Kình Vũ: - Liễu Kình Vũ, cậu mở loa ngoài để tôi nói vài lời với đồng chí Lý Đức Lâm.

Liễu Kình Vũ gật gật đầu, mở loa ngoài ra.

Giọng Vương Trung Sơn có chút trầm thấp, trong đó mang theo vài phần phẫn nộ nói: - Đồng chí Lý Đức Lâm, tôi là Bí thư Thành ủy của Thành phố Thương Sơn - Vương Trung Sơn. Vừa rồi ông hẳn cũng nghe thấy khiếu nại của Liễu Kình Vũ. Tôi rất kinh ngạc với đề xuất cân nhắc toàn diện hạng mục thu hút đầu tư của tất cả các quận của ông hoặc Ủy ban nhân dân thành phố các ông, bởi vì trong lịch sử của Thành phố Thương Sơn chúng ta chưa từng có tiền lệ như thế.

Hơn nữa theo tôi được biết, lúc trước Ủy ban nhân dân thành phố các ông cũng chưa từng đề cập tới việc này. Hơn nữa, làm như vậy đối với quận có thành tích lớn như quận Tân Hoa là vô cùng không công bằng. Nếu ông thực sự làm như vậy là gây khó dễ cho các đồng chí tích cực làm việc ở hệ thống thu hút đầu tư của quận Tân Hoa. Nói khó nghe một chút, ông làm như vậy chính là tranh giành lợi ích, là cướp của người giàu chia cho người nghèo, căn bản chính là đang khích lệ các đồng chí khác ngồi không mà hưởng thành quả lao động của người khác. Đối với hành động này của ông, cá nhân tôi vô cùng phản đối.

Đồng chí Lý Đức Lâm, hiện tại tôi đề nghị ông lập tức tạm thời dừng việc này lại. Đây là chuyện quan trọng, nếu không cẩn thận chỉ sợ hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Được rồi, tôi nói tới đây thôi. Nói xong, Vương Trung Sơn trực tiếp cúp điện thoại.

Lần này, mọi người có mặt đều mở to hai mắt để nhìn.

Giờ này khắc này, trong phòng họp yên tĩnh, tất cả mọi người đã thấy, không chỉ quan hệ giữa Liễu Kình Vũ và Lý Đức Lâm căng thẳng, mà ngay cả quan hệ giữa Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn và Lý Đức Lâm cũng căng thẳng.

Việc thực sự khiến mọi người không thể tin nổi là, Liễu Kình Vũ không chỉ to gan, dám gọi điện cho Bí thư Thành ủy trước mặt Chủ tịch thành phố. Hơn nữa còn có thể khiến Vương Trung Sơn hoàn toàn ủng hộ hắn. Điều này khiến mọi người ý thức được rằng, lời đồn Liễu Kình Vũ là người của Vương Trung Sơn chỉ sợ tuyệt đối là sự thực. Thậm chí có người còn nghĩ tới một tin đồn đang ngày càng lưu truyền rộng rãi trong quan trường, đó là Liễu Kình Vũ rất có thể là con riêng của Vương Trung Sơn.

Nếu như trước kia vẫn chưa ai tin, thì hiện tại, không chỉ những người ngồi đây đều tin tưởng tin đồn này thêm một chút. Ngay cả Lý Đức Lâm đều chau mày, trong lòng nghĩ xem Liễu Kình Vũ có thật là con riêng của Vương Trung Sơn không.

Giờ phút này, sắc mặt của Lý Đức Lâm đã hoàn toàn xanh mét, hoàn toàn bị Liễu Kình Vũ làm mất mặt, ông ta lạnh lùng liếc Liễu Kình Vũ một cái nói: - Được rồi, hội nghị hôm nay tạm dừng ở đây. Nhưng, hội nghị phối hợp lần này vẫn chưa chấm dứt. Sau khi trở về, tôi sẽ nhắc tới chuyện này trong hội nghị thường ủy. Dù quận Tân Hoa có được thành tích gì, đều là nhờ sự chỉ đạo của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Nếu Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố không tích cực tổ chức việc này, căn bản quận Tân Hoa không thể có được thành tích như vậy. Lý Đức Lâm tôi sở dĩ đề nghị làm việc phối hợp, cân nhắc toàn diện không phải vì bản thân tôi, mà là vì toàn thể dân chúng của Thành phố Thương Sơn, vì sự phát triển lâu dài của Thành phố Thương Sơn.

Nói xong, Lý Đức Lâm xoay người đi ra ngoài.

Hành trình lần đầu tiên Liễu Kình Vũ đến tỉnh Hà Tây, chậm rãi kết thúc trong sự căng thẳng giữa hắn và Lý Đức Lâm. Sau khi kết thúc hội nghị, Liễu Kình Vũ đến nhà thăm giáo sư Trần Kiến Vanh một chút, hàn huyên với thầy hơn hai tiếng đồng hồ rồi mới về nhà khách.

Ngày hôm sau, Liễu Kình Vũ cùng toàn bộ đoàn thu hút đầu tư của quận Tân Hoa trở về Thành phố Thương Sơn.

Tuy quận Tân Hoa có thành tích thu hút đầu tư cao nhất toàn bộ Đại hội giao lưu kinh tế liên tỉnh, nhưng trên mặt mọi người không có chút vui vẻ nào.

Bởi vì họ đã biết chuyện xảy ra khi Liễu Kình Vũ cùng Tần Duệ Tiệp tham gia tọa đàm hội nghị phối hợp buổi tối, càng rõ đề nghị cân nhắc chung của Lý Đức Lâm.

Trong lòng mọi người đều vô cùng phẫn nộ, nhưng lại không làm gì được. Dù sao, người đề xuất đề nghị này là Chủ tịch thành phố. Bọn họ tuy cũng có chút thân phận, nhưng so với Chủ tịch thành phố thì vẫn kém xa.

Liễu Kình Vũ nhìn mọi người, hắn có thể nhìn ra sự lo lắng trong lòng họ. Dù sao, từng nhân viên của đoàn thu hút đầu tư đang ngồi đây đều rất cố gắng vì Đại hội giao lưu kinh tế liên tỉnh. Đối với bọn họ mà nói, nếu thành tích lần này được công nhận, chỉ e sẽ trở thành một trong những thành tích huy hoàng nhất cả đời họ, đủ để bọn họ kiêu hãnh và tự hào.

Kỳ thật, theo Liễu Kình Vũ, những người này cũng không phải là không có năng lực. Mà vì trước kia họ thiếu một lãnh đạo có thể một lòng vì việc công, nghĩ mọi cách vì công việc như Tần Duệ Tiệp. Cũng vì họ thiếu một cơ chế khích lệ tốt. Căn cứ vào lời hứa của Tần Duệ Tiệp, sau khi tất cả hạng mục tài chính lần này được chứng thực, mỗi người bọn họ đều có tiền thưởng ít nhất 200.000. Nhưng mà, nếu phải tính chung với các quận khác, chỉ sợ không chỉ không có tiền thưởng, mà ngay cả thành tích cũng không có.

Liễu Kình Vũ vỗ tay nhè nhẹ, nhìn mọi người cười nói: - Mọi người, đừng buồn bã ỉu xìu như vậy. Mặc dù có người vì chúng ta đạt thành tích cao mà đố kỵ, muốn tranh giành lợi ích. Nhưng mọi người yên tâm, có Liễu Kình Vũ tôi ở đây, có đồng chí Tần Duệ Tiệp ở đây, không ai có thể dễ dàng tranh giành lợi ích của chúng ta. Mọi người hãy nhớ kỹ câu nói hôm nay của tôi, dù những người đó gây khó dễ như thế nào, ai cũng không thể xóa bỏ sự cố gắng vất vả của mọi người, ai cũng không thể ảnh hưởng đến sự kiện định chấp hành cơ chế khen thưởng những nhân viên của Phòng xúc tiến đầu tư của đồng chí Tần Duệ Tiệp.

Đương nhiên, tôi không thể bảo đảm những lời tôi nói ngày hôm nay có thể thực hiện ngay lập tức. Nhưng tôi muốn nói với mọi người, chỉ cần chúng ta đoàn kết một lòng, chỉ cần trong lòng mọi người suy nghĩ vì dân chúng nhiều một chút, dốc sức vì công việc, tất cả mọi người có thể có tương lai vô cùng sáng lạn. Cho dù ngày mai thành tích của chúng ta thực sự bị bọn Lý Đức Lâm lấy mất, Liễu Kình Vũ tôi cũng có thể cam đoan, tôi sẽ khiến bọn họ ăn vào thế nào phải nhả ra thế đó.

Liễu Kình Vũ nói xong, vẻ mặt mọi người tươi tỉnh lên rất nhiều.

Tuy rằng trong lòng nhiều người vẫn cho rằng Liễu Kình Vũ nói những lời này để trấn an họ, nhưng những lời này của hắn vẫn khiến mọi người thấy có chút hy vọng. Bọn họ cũng từng nghe nói lúc Liễu Kình Vũ làm Chủ tịch thị trấn Quan Sơn và Trưởng phòng Quản lý đô thị trước kia là lúc lịch sử huy hoàng. Cho nên, tâm tình của mọi người đều đã khá lên, cũng bắt đầu cười nói.

Giờ phút này, Chu Khôn Hoa yên lặng ngồi bên cạnh, nhìn Liễu Kình Vũ khuyến khích mọi người, trong lòng vô cùng ủng hộ: “Phó chủ tịch quận Liễu Kình Vũ này mạnh hơn Phó chủ tịch quận trước nhiều lắm, ngay cả Trưởng phòng Tần Duệ Tiệp xinh đẹp này cũng mạnh hơn Trưởng phòng Phòng xúc tiến đầu tư tiền nhiệm Diêu Chiêm Phong nhiều lắm. Diêu Chiêm Phong kia ngoài việc nịnh nọt và gây ra đấu tranh chính trị để kiếm chác chút tiền đi chơi mạt chược, căn bản không quan tâm đến công việc. Nhưng Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp vừa nhậm chức liền hợp tác dẫn dắt mọi người đạt được thành tích huy hoàng như vậy”.

Chu Khôn Hoa không phải kẻ ngốc, anh ta vô cùng rõ ràng, nếu thành tích lần này là của bọn họ không bị ai tranh giành, thì một khi Tần Duệ Tiệp được thăng chức, Phó phòng thường trực như anh ta lên làm Trưởng phòng gần như là chuyện chắc chắn, thậm chí còn có thể được đề bạt lên cương vị quan trọng hơn. Chỉ có điều đối với anh ta, rất nhiều chuyện trên quan trường đều nắm rõ rồi.

Anh ta biết rằng, đối với một vài cán bộ, bản thân bọn họ tuy không biết làm gì, nhưng cũng có nhiều biện pháp để có thành tích. Nhất là Lý Đức Lâm, thế lực của người này ở Thành phố Thương Sơn cực kỳ khổng lồ. Tuy Vương Trung Sơn vô cùng mạnh, nhưng ông ta tới Thành phố Thương Sơn lâu như vậy rồi, cũng không thể đánh vỡ mạng lưới quan hệ lợi ích khổng lồ của Lý Đức Lâm. Nếu Lý Đức Lâm muốn nhúng tay vào hạng mục thu hút đầu tư của quận Tân Hoa lần này, chỉ sợ Vương Trung Sơn ra mặt cũng không dễ giải quyết. Bởi vì quan hệ lợi ích khổng lồ của Lý Đức Lâm không phải người bình thường có thể tưởng tượng được.

Liễu Kình Vũ liếc nhìn Chu Khôn Hoa một cái. Đối với người này hắn vẫn áp dụng thái độ mặc kệ. Hắn dùng Chu Khôn Hoa, nhưng cũng không tín nhiệm anh ta. Dùng anh ta vì anh ta tương đối có năng lực, không tín nhiệm anh ta vì hắn có cảm giác người này là một người quá khôn ngoan.

Cho nên, Liễu Kình Vũ cũng không mấy để ý thái độ của Chu Khôn Hoa trong lúc này. Nhưng hắn vẫn tương đối hài lòng đối với biểu hiện của anh ta trong hội nghị giao lưu lần này. Hắn cũng từng trao đổi với Tần Duệ Tiệp, Tần Duệ Tiệp cũng bày tỏ, mặt nào có thể ủy quyền cho Chu Khôn Hoa thì cô sẽ ủy quyền cho Phó phòng này, không gò bó, để anh ta phát huy năng lực của bản thân, cống hiến cho sự nghiệp thu hút đầu tư của quận Tân Hoa.

Buổi chiều sau ngày trở lại Thành phố Thương Sơn, Liễu Kình Vũ ở trong phòng làm việc suy nghĩ xem nên sắp xếp những hạng mục đã ký kết trong Đại hội giao lưu kinh tế ở tỉnh Hà Tây như thế nào. Trước kia, hắn vì không có hạng mục mà lo lắng, hiện tại lại vì có hạng mục mà lo lắng. Bởi vì quá nhiều hạng mục mà đất sử dụng của khu công nghiệp Tân Hoa không nhiều lắm, nếu thực hiện toàn bộ những hạng mục này, liền có vấn đề về đất đai.

Nỗi lo của Liễu Kình Vũ hiện tại là nỗi lo hạnh phúc.

Mà lúc Liễu Kình Vũ đang lo lắng, ở hội nghị thường ủy của Thành ủy Thành phố Thương Sơn. Vì việc cân nhắc chung hạng mục thu hút đầu tư của quận Tân Hoa, Vương Trung Sơn và Lý Đức Lâm đang đối đầu gay gắt.

----------oOo----------