Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 245: Quà ra mắt của thầy giáo




Lúc này, mọi người trong khu triển lãm nhìn theo bóng dáng của cô bé và ông lão thần bí, tất cả đều há hốc mồm. Ai cũng không ngờ đến buổi trưa hôm nay sẽ phát sinh một sự việc không thể tưởng tượng được như này.

Một ông lão thần bí, không ngờ lại nhận Phó chủ tịch quận Liễu làm đồ đệ, còn tặng cho tấm danh thiếp làm quà, đây chắc không phải kẻ lừa đảo chứ.

Liễu Kình Vũ nhìn tấm danh thiếp trong tay, bên trên chỉ có số điện thoại và một cái tên.

Vừa lúc đó, di động của Liễu Kình Vũ vang lên.

Vừa thấy số điện thoại, là thầy giáo kinh tế Từ Tử Phong của mình gọi đến, hắn vội vàng nghe điện thoại, vô cùng cung kính nói:
- Chào thầy , em là Kình Vũ.

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói vô cùng sang sảng của thầy Từ tuổi đã ngoài 70 nói:
- Kình Vũ à, ta vừa mới nhận được thông báo của Trần Kiến Vạnh, ông ấy nói đã khảo sát qua trò rồi, đã nhận trò làm đồ đệ rồi. Nhóc con à, lần này trò thật có phúc đấy. Ta nói cho trò biết nhé, người bạn học này của ta tuy không phải là quá nổi tiếng ở trong nước và trên quốc tế, nhưng uy danh của ông ấy cực kỳ cao. Một số diễn đàn kinh tế cao cấp cùng với một số lãnh đạo lúc học tập đều mời ông ấy đến giảng dạy.

Phương hướng nghiên cứu của ta chủ yếu là kinh tế học trong nước, mà phương hướng nghiên cứu của ông ấy lại là kinh tế học trong nước và ngoài nước tác động qua lại lẫn nhau. Đối với hình thế kinh tế quốc tế, ông ấy có cách nhìn độc đáo, trình độ của ông ấy về phương diện này cao hơn ta rất nhiều. Mười mấy năm qua, ta đã đề cử cho ông ấy ba người thiên tài giống trò, nhưng chỉ có trò là vượt qua được khảo sát của ông ấy, mà trò cũng là đệ tử nhập môn duy nhất của ông ấy.

Lúc này, sau khi nghe thầy giới thiệu, Liễu Kình Vũ mới ý thức được ông cụ vừa rồi lợi hại đến cỡ nào. Mà điều khiến cho Liễu Kình Vũ cảm thấy bất ngờ chính là thái độ của thầy Từ. Đối với tính cách người thầy đại học này của mình, Liễu Kình Vũ rất rõ ràng, thầy Từ là một người có tính cách rất lạnh lùng cao ngạo, rất nhiều nhà kinh tế nổi tiếng trong nước cũng như trên quốc tế, thậm chí là một số nhà kinh tế nước ngoài đã nhận giải thưởng Nobel kinh tế, thầy Từ đều không để vào mắt.

Bởi vì quan điểm của thầy rất rõ ràng, có không ít người gọi là chuyên gia kinh tế học giành được giải Nobel về kinh tế học thực ra chỉ là quân cờ vì lợi ích của nước Mỹ mà thôi. Cái gọi là một số lý luận kinh tế học của bọn họ thậm chí là quan điểm lý luận của bọn họ, thực ra đều là vì lợi ích của nước Mỹ, đặc biệt phục vụ nước Mỹ. Rất nhiều nghiên cứu lý luận của bọn họ, nhìn bề ngoài dường như dường như có thể giải thích rất nhiều hiện tượng kinh tế trên thế giới, thậm chí có thể đạt tới tác dụng dự báo và chỉ đạo phương hướng phát triển kinh tế thế giới. Nhưng trên thực tế, những lý luận này chính là chiêu bài để nước Mỹ cùng với những tổ chức đằng sau các tập đoàn quốc gia Châu Âu tiến hành cướp đoạt tốt hơn, bóc lột tất cả quốc gia khác trên thế giới mà thôi.


Chính vì sự kiêu ngạo này của thầy Từ khiến cho Liễu Kình Vũ rất tôn trong và khâm phục thầy. Bởi vì tất cả những ngiên cứu của thầy đều là để thúc đẩy sự phát triển của toàn bộ dân tộc Trung Hoa, để giảm bớt tổn thất cho toàn bộ dân tộc Trung Hoa. Mà thời khắc này, người coi khinh cả những chuyên gia kinh tế đoạt giải Nobel lại đề cử mình làm đồ đệ cho vị giáo sư Trần kia, học tập kinh tế học quốc tế. Điều này làm cho Liễu Kình Vũ ý thức được, vị giáo sư Trần này thật sự không đơn giản.

Sau đó, giáo sư Từ lại giới thiệu sơ qua cho Liễu Kình Vũ biết về tiền đồ huy hoàng của giáo sư Trần. Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong, đối với người thầy kinh tế học của mình càng thêm tràn đầy khâm phục và sùng kính. Hắn rất rõ ràng, bản thân là một cán bộ, muốn làm được điều gì đó trong quan trường, không chỉ phải biết đủ loại thủ đoạn của đấu tranh chính trị, biết vận dụng mưu kế, càng bắt buộc không ngừng nâng cao bản thân, phải đảm bảo bản thân có năng lực phát triển kinh tế. Dù sao, chỉ có phát triển kinh tế, quốc gia mới có thể càng lớn mạnh, nhân dân mới có thể đạt được càng nhiều lợi ích thực tế.

Sau khi ngắt điện thoại, Liễu Kình Vũ không chút do dự nghe theo ý kiến của thầy giáo, cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho giáo sư Trần, hẹn tối nay đi tới nhà ông cụ chính thức bái sư. Ông cụ rất vui vẻ đồng ý.

Sau khi ngắt điện thoại, Liễu Kình Vũ thoáng trầm tư một chút, sau đó gọi số điện thoại trên tấm danh thiếp mà giáo sư Trần đưa cho. Sau khi điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh hết sức máy móc:
- Xin chào, tôi là Trần Long Bân của tập đoàn Hoàn Bảo Hà Tây.

Nghe được đối phương tự giới thiệu, trong lòng Liễu Kình Vũ chợt động, lập tức cười nói:
- Tổng giám đốc Trần, chào ngài. Tôi là Phó chủ tịch quận Tân Hoa thành phố Thương Sơn tỉnh Bạch Vân - Liễu Kình Vũ, hiện nay đang tham gia Đại hội giao lưu kinh tế liên tỉnh được tổ chức ở tỉnh Hà Tây. Không biết Tổng giám đốc Trần có hứng thú nói chuyện một chút?

Liễu Kình Vũ là một người thông minh, sau khi hắn nghe được đối phương trực tiếp tự giới thiệu, kết hợp với những vấn đề mà trước đó giáo sư Trần hỏi mình, hắn liền đoán được rất có khả năng phần quà mà giáo sư Trần nói muốn tặng cho mình chắc là tập đoàn Hoàn Bảo Hà Tây phía sau Trần Long Bân rất có thể muốn phát triển ra ngoài, đặc biệt là phát triển về phía khu Đông Bắc. Về phần chức vụ của Trần Long Bân, Liễu Kình Vũ khẳng định đối phương hẳn là ông chủ hoặc là Chủ tịch Hội đồng quản trị, bằng không mà nói, giáo sư Trần căn bản không cần thiết phải cho mình tấm danh thiếp này.

Đầu dây bên kia điện thoại, sau khi Trần Long Bân nghe được Liễu Kình Vũ tự giới thiệu cũng sững sờ.

Liễu Kình Vũ đoán không sai. Trần Long Bân là Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hoàn Bảo Hà Tây, cũng là cổ đông lớn nhất. Trước mắt Trần Long Bân cũng đang suy nghĩ làm thế nào để phát triển tập đoàn Hoàn Bảo dưới tay mình. Chỉ có điều Trần Long Bân không nghĩ đến là Liễu Kình Vũ lại biết số điện thoại của ông ta. Bởi vì số điện thoại này của ông ta chỉ có người nhà mới biết, đây là số điện thoại đường dây riêng trong nhà, người khác đều không biết số điện thoại này. Nhưng Liễu Kình Vũ lại biết, vậy thì có thể chắc chắn, số điện thoại này nhất định là từ người trong nhà của mình đưa ra ngoài.

Trần Long Bân cũng là một người rất thông minh, giữa người thông minh nói chuyện với nhau thì nên giảm bớt việc, tuy cuộc điện thoại Liễu Kình Vũ khiến ông ta cảm thấy bất ngờ, nhưng ông ta cũng không do dự nói:
- Phó chủ tịch quận Liễu, xin chào. Bây giờ tôi đang ở trong triển lãm, công ty của chúng tôi cũng tham gia triển lãm lần này, gian triển lãm của các anh ở đâu, tôi tìm anh nói chuyện.

Liễu Kình Vũ cười nói:
- Thế này đi, tôi đến thăm gian triển lãm của các vị nhé.

Được, chúng tôi ở gian B28.

Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ bàn giao cho Tần Duệ Tiệp một chút, sau đó đi thẳng tới khu triển lãm B28.

Sau khi đi tới gian triển lãm B28, Liễu Kình Vũ nhìn thấy mấy người nhân viên làm việc ngồi ở trong gian triển lãm, trong đó một người đàn ông mặc đồ tây, thoạt nhìn khoảng hơn 40 tuổi. Giống như mọi người, ông ta cũng đang ngồi ở bên trong gian triển lãm ăn cơm hộp. Nhìn thấy người đàn ông này, Liễu Kình Vũ trước tiên xác định ngay đây là Trần Long Bân, vì bộ dạng của ông ta rất giống giáo sư Trần, vừa nhìn giống như là bố con.

Nhìn thấy Liễu Kình Vũ đi tới, tất cả nhân viên làm việc kể cả Trần Long Bân đều dừng đũa đặt xuống và đứng dậy, vẻ mặt tươi cười nhìn về phía Liễu Kình Vũ. Đồng thời có hai nhân viên vô cùng nhiệt tình chạy ra chào đón.

Sau khi Liễu Kình Vũ chào hỏi mọi người, cười nói với Trần Long Bân:
- Tổng giám đốc Trần, tôi là Liễu Kình Vũ.

Sau khi nhìn thấy Liễu Kình Vũ, Trần Long Bân lúc ấy vô cùng kinh ngạc.

Tuy rằng ông ta là thương nhân, nhưng rất hiểu rõ thể chế trong quan trường. Phải biết Liễu Kình Vũ thoạt nhìn chỉ mới khoảng hơn 20 tuổi, giống như một sinh viên còn học đại học, người trẻ như thế này đã làm đến Phó chủ tịch quận, người như vậy tuyệt đối không đơn giản.

Sau khi hai bên cùng ngồi bàn bạc, đề tài rất nhanh xoay quanh việc bảo vệ môi trường, trang thiết bị bảo vệ môi trường, cùng với ứng dụng của hệ thống bảo vệ môi trường, triển khai các phương diện thị trường v..v Mà điều khiến cho Trần Long Bân cảm thấy khiếp sợ chính là tuy Liễu Kình Vũ còn trẻ nhưng kiến thức về phương diện bảo vệ môi trường vô cùng phong phú, thậm chí hắn có thể vô cùng thoải mái nói ra rất nhiều nguyên lý làm việc của trang thiết bị bảo vệ môi trường. Những người trong ngành đạt đến trình độ này đã tương đối chuyên nghiệp rồi, nhưng một Phó chủ tịch quận như Liễu Kình Vũ không ngờ đối với mấy cái này đều hiểu rõ, điều này khiến cho ông ta thật sự không ngờ đến. Mà khi ông ta nghe được Liễu Kình Vũ phân tích về cơ hội thị trường của thiết bị bảo vệ môi trường tỉnh Bạch Vân, Trần Long Bân càng thêm chấn kinh rồi

Đối với những việc mà Liễu Kình Vũ nói ông ta cũng biết, nhưng những vấn đề mà ông ta biết đều là tài liệu mua được từ một số công ty tư vấn chuyên nghiệp. Thậm chí ông ta cũng đã phái không ít nhân viên đến điều tra thị trường, hai mặt hỗ trợ lẫn nhau thì mới chắc chắn được. Nhưng bản thân Liễu Kình Vũ là một Phó chủ tịch quận nhỏ nhoi, lại có thể phân tích tổng hợp thị trường đối với tỉnh Bạch Vân, thậm chí toàn bộ khu Đông Bắc, hơn nữa Liễu Kình Vũ có nhiều quan điểm thậm chí là vượt qua phần tài liệu mà mình bỏ tiền ra mua. Điều này khiến cho ông ta khiếp sợ, lại cũng có thu hoạch lớn.

Hai người tán gẫu suốt một giờ, hai người càng nói càng hợp ý nhau, quan hệ càng ngày càng gần.

Đến cuối cùng, Trần Long Bân trực tiếp vỗ bàn nói:
- Được, Phó chủ tịch quận Liễu, xét về năng lực và kiến thức của anh, tôi cho là tập đoàn Hoàn Bảo Hà Tây chúng tôi có thể xem xét đi đầu tư xây dựng một nhà máy ở quận Tân Hoa thành phố Thương Sơn các anh. Không biết quận Tân Hoa của các anh có những chính sách ưu đãi gì đối với các doanh nghiệp chúng tôi không? Ví dụ như thuế đất đai, thuế thu nhập...

Theo Trần Long Bân, Liễu Kình Vũ hẳn là không chút do dự mà trả lời mình rất nhiều chính sách ưu đãi, muốn hấp dẫn mình đến đầu tư. Bởi vì trước đó cũng không ít người của các tỉnh khác đến đặt vấn đề đàm phán đầu tư với ông ta, Trần Long Bân cũng đã dùng dự án đầu tư để tiến hành thử, bình thường người của Phòng Xúc tiến đầu tư các nơi vừa nghe đến ông ta muốn đầu tư thì đều chấp thuận vô cùng rộng rãi, không chút do dự.

Trần Long Bân dùng ánh mắt dò xét nhìn Liễu Kình Vũ. Ông ta đang thăm dò Liễu Kình Vũ, ông ta muốn xem câu trả lời của Liễu Kình Vũ sẽ như thế nào.