Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 237: Liễu Kình Vũ nổi giận (2)




Mã Hoa Lỗi quả thực không ngờ, trong phòng người nằm la liệt, người mà gã đinh ninh đang sống dở chết dở là Liễu Kình Vũ thì lại đang bình yên vô sự ngồi trên sô pha hút thuốc uống trà, tự do tự tại.

Sao có thể như vậy được? Hơn bốn mươi người cơ đấy, còn mang theo nhiều loại vũ khí. Nhưng nhiều người như vậy mà đến một góc áo Liễu Kình Vũ cũng không chạm đến được, chẳng lẽ tên Liễu Kình Vũ này không phải người ư? Điều này cũng quá khoa trương rồi.

Giờ phút này, ba tên người Nhật bên cạnh Mã Hoa Lỗi cũng đang trợn tròn mắt.

Suy nghĩ của bọn chúng về cơ bản là đồng nhất với Mã Hoa Lỗi, nhưng cảnh tượng trong phòng lại khiến bọn chúng thất vọng rồi.

Liễu Kình Vũ rít mạnh một hơi rồi nhẹ nhàng thả khói, sau đó cầm chén trà lên nhấp một ngụm, chân bắt chéo, căn bản không thèm nhìn đến đám người Mã Hoa Lỗi.

Mã Hoa Lỗi cũng là một loại người hung ác, nhìn thấy Liễu Kình Vũ không bị việc gì, lập tức quay sang nói với Phó phòng công an quận Ngô Chí Phong:
- Sếp Ngô, anh xem, tên họ Liễu này cũng thực sự quá kiêu ngạo rồi, ở trên địa bàn của chúng ta mà dám đả thương người khác. Huống chi còn ẩu đả nhà đầu tư của chúng ta nữa. Đây là một việc làm phá hoại môi trường đầu tư của quân chúng ta. Người giống như hắn ta, nhất định phải bị pháp luật nghiêm trị mới được.

Mã Hoa Lỗi nói xong, Ngô Chí Phong mười phần phối hợp gật gật đầu nói:
- Ừ, Tổng giám đốc Mã nói đúng. Nhìn trong phòng người bị thương nằm la liệt thế này là đủ biết Liễu Kình Vũ hung tàn hống hách thế nào. Người đâu, đem tên họ Liễu này về Phòng công an quận thẩm vấn.

Ngô Chí Phong vừa mới nói xong, Liễu Kình Vũ liền chỉ tay vào y, nói:
- Vị Phó phòng này, tôi nói cho anh biết, nếu như anh muốn giữ cái mũ của mình thì tốt nhất dựa theo quy trình làm việc. Còn nếu như anh không làm theo quy trình, tin vào tên Hán gian phạm pháp ăn nói lung tung như vậy, đến lúc đó hậu quả anh không gánh nổi đâu.

Nói tới đây, ánh mắt của Liễu Kình Vũ lại nhìn sang Mã Hoa Lỗi:
- Mã Hoa Lỗi, còn nhớ lúc trước tôi đã nói gì không. Nếu còn dám xuất hiện trước mặt tôi, tôi thấy anh một lần thì sẽ đánh anh một lần.

Nói xong, Liễu Kình Vũ đứng dậy cất bước hướng Mã Hoa Lỗi đi đến.

Lần này Mã Hoa Lỗi đã có kinh nghiệm rồi, gã vội vàng tránh ra sau lưng đám người Ngô Chí Phong, lớn tiếng nói:
- Phó phòng Ngô, anh xem Liễu Kình Vũ lại kiêu ngạo đến thế, muốn đánh tôi ngay trước mặt công an các anh, quả thực là coi trời bằng vung rồi. Người như vậy còn nói lý với hắn làm gì, hơn nữa ba người bạn Nhật Bản vừa rồi cũng đã tố cáo Liễu Kình Vũ với các anh rồi, các anh bắt hắn chính là trừ hại cho dân đấy. Hơn nữa cha tôi là Chủ tịch quận, cha tôi không động đến cái mũ của anh thì thôi, còn ai dám động đến.

Ngô Chí Phong ngay từ đầu nghe được Liễu Kình Vũ nói những lời đó, trong lòng đã thoáng động. Y không phải đồ ngốc, Liễu Kình Vũ có thể đánh ngã nhiều người như vậy, đây tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được. Hơn nữa sau khi đánh người xong còn dám thản nhiên ngồi uống nước, hút thuốc chờ. Điều này nói rõ rằng đối phương đã dự đoán được bọn họ sẽ xuất hiện, nhưng đối phương vẫn dám ngồi nguyên vị trí chờ, vậy thì chắc chắn hắn có quân bài chưa lật.

Cho nên lúc này Ngô Chí Phong đối với Liễu Kình Vũ cũng có chút kiêng kị. Nhưng sau khi nghe Mã Hoa Lỗi nhắc đến cha gã thì Ngô Chí Phong lại bình tĩnh trở lại. Mặc kệ Liễu Kình Vũ này có bối cảnh gì, quan huyện không bằng hiện quản. Cha của Mã Hoa Lỗi là Chủ tịch quận, muốn kéo ngã hay đề bạt một Phó phòng như mình vẫn là rất nhẹ nhàng. Cho nên tuy rằng Liễu Kình Vũ nói hi vọng y chấp pháp theo quy trình, nhưng với bối cảnh hùng mạnh của Mã Hoa Lỗi, y chỉ có thể chấp pháp không theo quy trình rồi. Nhất là phía sau Mã Hoa Lỗi còn có ba người Nhật Bản kia. Thân phận ba người này y cũng biết, biết chắc chắn là ngay cả lãnh đạo cũng khá coi trọng họ, cho nên y không chút do dự vung tay lên:
- Người đâu, đến đây, giải Liễu Kình Vũ đi. Chấp pháp như thế nào Ngô Chí Phong tôi hiểu rõ trong lòng.

Ngô Chí Phong nói xong, những cảnh sát kia cất bước đi đến chỗ Liễu Kình Vũ. Phía sau Ngô Chí Phong, Mã Hoa Lỗi cùng ba người Nhật Bản kia đều lộ ra tia cười đắc ý.

Lúc này, Liễu Kình Vũ lấy điện thoại di động ra trực tiếp gọi một cuộc điện thoại.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
- Chú Hồ, cháu đang ở nhà hàng Tần Hải thành phố Nam Bình. Cháu phát hiện tình hình trị an xã hội ở đây thật sự khiến người ta lo lắng. Đầu tiên là một đồng nghiệp nữ của cháu bị một đám người xã hội đen cưỡng ép kéo vào trong phòng định ức hiếp, sau đó lại có con trai của Chủ tịch quận Nam Thành mang theo ba người Nhật Bản đến, muốn ép bạn cháu phải bán Nhà hàng Tần Hải trị giá hơn ba mươi triệu cho họ với mức giá hai triệu. Giờ thì tên đó còn dẫn một Phó phòng công an tên Ngô Chí Phong cùng hơn mười người cảnh sát đến đây bắt cháu. Chú Hồ à, hiện tại nếu chú không tới cứu cháu, chỉ e cháu chết không có chỗ chôn.

Giờ phút này, ở đầu dây bên kia, Bí thư thành ủy thành phố Nam Bình, Ủy viên thường vụ tỉnh ủy tỉnh Hà Tây – Hồ Hải Ba đang làm việc tăng ca, nghe thấy những lời này của Liễu Kình Vũ, mồ hôi liền chảy xuống thành dòng.

Người khác không biết thân phận của Liễu Kình Vũ nhưng ông ta lại biết rất rõ. Hắn chính là con trai của Lưu Phi, là Liễu đại thiếu gia, người thừa kế duy nhất của gia tộc Liễu thị. Hồ Hải Ba đã từng là thư ký cho cha Liễu Kình Vũ, cho nên đối với tình huống của Liễu Kình Vũ vô cùng rõ ràng.

Giờ phút này, Liễu Kình Vũ không ngờ nói cho ông ta biết có người muốn hắn chết không có chỗ chôn.

Đây không phải là chuyện đùa sao?

Liễu Kình Vũ là thân phận gì? Kể cả vứt bỏ thân phận của hắn, nhưng người có thể khiến cho hắn chết không có chỗ chôn chỉ sợ vẫn chưa xuất hiện. Một người có thể từ vòng vây của thiên binh vạn mã mà thoát ra, vậy thì một tên con ông cháu cha nho nhỏ kia xá là gì.

Nghĩ đến đây, Hồ Hải Ba lập tức nói với Liễu Kình Vũ:
- Liễu Kình Vũ, cậu đưa di động cho tên Phó phòng kia, tôi sẽ nói chuyện với anh ta.

Liễu Kình Vũ gật gật đầu, đưa di động đưa cho Ngô Chí Phong nói:
- Đến đây, nhận điện thoại đi, là điện thoại của lãnh đạo thành phố Nam Bình các anh đấy.

Ngô Chí Phong nhìn thấy Liễu Kình Vũ gọi điện thoại, lúc ấy cũng chậm bước chân. Y muốn để cho Liễu Kình Vũ thêm chút thời gian. Dù sao y cũng muốn lưu lại cho mình một con đường lui. Sở dĩ y ra mặt là vì thân phận con trai Chủ tịch quận của Mã Hoa Lỗi, không thể không nể mặt gã được.

Đám cấp dưới của Ngô Chí Phong đã làm việc với y nhiều năm, tự nhiên cũng rõ ràng ý đồ của Sếp mình, cho nên bước chân tiến đến Liễu Kình Vũ cũng chậm lại, thậm chí khi thấy Liễu Kình Vũ gọi điện thoại, bọn họ đã dừng bước.

Ngô Chí Phong tiếp điện thoại từ tay Liễu Kình Vũ, nghe thấy ba tiếng “Hồ Hải Ba”, đầu liền giống như bị thiết chùy đập mạnh một cái. Y hoàn toàn sợ ngây người rồi.

Tuy nhiên lúc này trong lòng Hồ Hải Ba vẫn còn mang theo tia nghi ngờ. Một người có quen biết với Bí thư thành ủy sao có thể bị mình chặn lại ở đây, đáng lẽ đã sớm lôi lá bài đó ra rồi chứ, không thể tùy tiện gọi một cuộc điện thoại là xong.

Ngô Chí Phong áp di động vào bên tai, trầm giọng nói:
- Chào ngài, tôi là Phó phòng công an quận Nam Thành – Ngô Chí Phong.

Lúc này, thanh âm của Hồ Hải Ba theo đầu bên kia điện thoại truyền ra:
- Đồng chí Ngô Chí Phong, xin chào. Tôi là Bí thư thành ủy thành phố Nam Bình – Hồ Hải Ba. Nghe đồng chí Liễu Kình Vũ nói các anh ở đó không thông qua bất cứ quy trình điều tra nào đã cưỡng ép bắt đồng chí Liễu Kình Vũ đi.

Hồ Hải Ba nói dứt lời, sắc mặt của Ngô Chí Phong liền tái nhợt.

Hồ Hải Ba là Bí thư Thành ủy, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, còn y thân là Phó phòng công an quận, cũng thường xuyên tham gia hội nghị qua điện thoại truyền hình, cho nên đối với giọng của Hồ Hải Ba, Ngô Chí Phong cũng hết sức quen thuộc.

Thật sự, đây thật sự là giọng của Bí thư thành ủy Hồ Hải Ba, không sai vào đâu được.

Giờ phút này, hai chân Ngô Chí Phong đã bắt đầu run lên.

Nhất là khi nghe Hồ Hải Ba chất vấn, y sợ tới mức không biết phải trả lời thế nào cho đúng. Y nhớ đến lời cảnh cáo của Liễu Kình Vũ, lúc này nội tâm hối hận không thôi.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, đầu óc Ngô Chí Phong đang chuyển động không ngừng, mồ hôi cũng chảy ròng ròng từ trán xuống.

Lúc này, Hồ Hải Ba lại nói:
- Đồng chí Ngô Chí Phong, tôi bảo anh nhận cuộc điện thoại này, không có ý gì khác, chỉ là muốn nói với anh, tôi hy vọng công an thành phố Nam Bình chúng ta bất cứ lúc nào cũng phải chấp pháp văn minh, dựa theo quy trình làm việc, tuyệt đối không được làm ảnh hưởng đến hình tượng của công an thành phố Nam Bình chúng ta. Chuyện này tôi sẽ rất chú ý đấy.

Nghe Hồ Hải Ba nói xong, Ngô Chí Phong vội vàng nói:
- Bí thư Hồ yên tâm, Phòng công an quận chúng tôi nhất định sẽ chấp pháp văn minh. Chúng tôi lập tức sẽ điều tra rõ ràng mọi chuyện rồi báo cáo lại với ngài.

Ngô Chí Phong vừa mới nói xong, Hồ Hải Ba liền cúp điện thoại.

Khi Ngô Chí Phong đưa lại điện thoại cho Liễu Kình Vũ, ánh mắt nhìn hắn đã khác trước. Cho tới giờ phút này, y mới ý thức được người trẻ tuổi trước mắt không phải người bình thường. Chỉ cần một cuộc điện thoại đã có thể mời Bí thư thành ủy trực tiếp nói chuyện với mình, đây tuyệt đối là việc mà người bình thường không thể làm được. Phải biết rằng, trong quan trường, càng là lãnh đạo cấp cao càng chú ý đến thể diện của mình, tuyệt đối không dễ dàng bị cuốn vào bất cứ sự kiện gì, cho dù là chỉ nói dăm ba câu cũng phải biết rõ ràng mọi chuyện đã. Hiện tại, Hồ Hải Ba chỉ nghe Liễu Kình Vũ nói hai, ba câu liền trực tiếp chất vấn mình, bảo mình phải chấp pháp văn minh. Điều này nói rõ Hồ Hải Ba coi trọng Liễu Kình Vũ như thế nào.

Ngô Chí Phong vẻ mặt mỉm cười nói với Liễu Kình Vũ:
- Đồng chí này, trong phòng rốt cuộc là tình huống như thế nào, xin anh giải thích một chút.

Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:
- Tôi không phải mới nói sao? Tôi chính là đang ở trong phòng uống trà, những người này đột nhiên xông tới chém tôi, tôi bắt buộc phải tự vệ chính đáng, cho nên mới xuất hiện tình huống này.

Ngô Chí Phong dùng sức gật gật đầu nói:
- Được rồi, tôi hiểu rồi.
Nói xong, y vung tay lên, nói với cấp dưới:
- Các cậu gọi về Phòng công an, bảo Phòng phái thêm một số nhân viên đến đây bắt hết đám người này về Phòng, thẩm vấn kỹ càng. Mặt khác hai cậu tiến hành hỏi đồng chí này để ghi chép lại toàn bộ quá trình.

Nghe thấy Ngô Chí Phong nói như vậy, một tên Nhật Bản béo mập hung hăng đá vào cửa phòng, tức giận nói:
- Mẹ nó, chúng mày không phải quan lại đang bao che cho nhau đấy chứ? Một cuộc điện thoại đã khiến cho Phòng công an thay đổi lập trường rồi. Nếu không trả lại công đạo cho chúng tao, tập đoàn Suzuki chúng tao lập tức rút vốn.