Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 236: Liễu Kình Vũ nổi giận (1)




Theo Liễu Kình Vũ đếm ngược từng chữ từng chữ, chân tay Quách Lão Bát ngày càng run rẩy mạnh hơn.

Quách Lão Bát dù thế nào cũng không thể ngờ được, Liễu Kình Vũ không có chút ý rút lui nào cả.

Trước đây gã chưa từng gặp phải tình huống này. Lúc trước khi gã dùng dao uy hiếp, cho dù là người ghê gớm như thế nào cũng phải có chút nhượng bộ, nhưng người thanh niên trước mặt lại bắt đầu đếm ngược với mình rồi.

Quách Lão Bát thật sự sợ hãi.

Gã không quan tâm đến Tần Duệ Tiệp như thế nào, nhưng lại trân trọng tính mạng của mình. Tuy gã là xã hội đen đã quen đánh đấm rồi, đầu óc cũng không còn tính toán nhiều nữa, nhưng chính là vì nguyên nhân này gã mới trân trọng mạng sống của mình, bởi gã biết một khi gã chết rồi thì chẳng có gì nữa cả.

Khi Liễu Kình Vũ đếm đến 2 thì quyết tâm đọ sức với Liễu Kình Vũ của Quách Lão Bát cuối cùng cũng thất bại, gã buông con dao ra, đẩy Tần Duệ Tiệp về phía Liễu Kình Vũ, trầm giọng nói:
- Được, mày thắng rồi, trả người lại cho mày, mày có thể đi được rồi.

Từ đầu đến cuối, Tần Duệ Tiệp luôn rất bình tĩnh, kể cả khi Quách Lão Bát kề mũi dao vào cổ mình, Tần Duệ Tiệp cũng không nhíu mày lấy một cái, bởi cô biết Liễu Kình Vũ tuyệt đối sẽ không để mình bị thương.

Cõ lẽ cách làm của Liễu Kình Vũ sẽ làm người khác không hài lòng, thậm chí là cảm thấy hắn đang đem mạng người ra làm cho đùa, nhưng Tần Duệ Tiệp lại không nghĩ như vậy, người lăn lội chốn quan trường như Tần Duệ Tiệp hiểu rất rõ, càng là loại người như Quách Lão Bát thì càng không thể nhượng bộ, nếu không gã sẽ càng ngày càng quá đáng.

Bây giờ Liễu Kình Vũ thắng rồi.

Liễu Kình Vũ nhìn Tần Duệ Tiệp, dịu dàng nói:
- Duệ Tiệp, cô không phải chịu thiệt thòi gì chứ?

Tần Duệ Tiệp cười nói:
- Không sao, anh đến rất đúng lúc, bọn chúng vẫn chưa kịp làm gì cả.

Liễu Kình Vũ gật đầu nhìn Quách Lão Bát, lạnh lùng nói:
- Vừa rồi mày dùng tay nào kẹp cổ cô ấy thì tự đánh gãy nó đi, đánh gãy nó xong mày có thể cút khỏi đây.

Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, ánh mắt Quách Lão Bát tràn đầy căm hận và phẫn nộ, hung tợn nhìn chằm chằm vào Liễu Kình Vũ nói:
- Thằng nhóc, đừng khinh người quá đáng, tao đã tha cho cô ta rồi, mày còn muốn thế nào nữa?

Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
- Tao tuyệt đối sẽ không nhắc lại lần thứ hai đâu.

- Tao nhổ vào. Mày chết đi!
Nói xong, Quách Lão Bát giơ con dao trong tay định đâm vào bụng của Liễu Kình Vũ.

Quách Lão Bát hoàn toàn nổi giận rồi. Từ trước tới nay, ở cả cái quận Nam Thành này không có ai dám nói chuyện với gã như vậy. Hơn nữa gã tự thấy rằng mình là một cao thủ trong giới xã hội đen, người bình thường căn bản không phải là đối thủ của gã.

Nhưng con dao của gã còn chưa kịp đâm đến người Liễu Kình Vũ thì Liễu Kình Vũ đã nghiêng người sang một bên tránh được nhát dao chí mạng này. Sau đó Liễu Kình Vũ đột nhiên đưa tay trái ra, tóm chặt lấy tay phải của Quách Lão Bát, gập mạnh tay gã lại.

“Rắc”

Một tiếng gãy xương vang lên, cổ tay của Quách Lão Bát bị bẻ gãy.

Sau đó, Liễu Kình Vũ lại đưa tay phải ra trực tiếp bẻ gãy tay trái của Quách Lão Bát rồi dùng chân đá vào bụng Quách Lão Bát làm gã bay xa 3, 4m, lúc này mới lạnh lùng nói:
- Cút cho tao.

Quách Lão Bát vẫn còn chút khí phách, tuy bị gãy xương nhưng lại không hề kêu một tiếng nào cả, chỉ ngồi dậy một cách khó khăn, nhờ mấy tên đàn em dìu ra ngoài. Lúc đi đến cửa gã mạnh mẽ quay người lại, dùng ánh mắt tràn đầy căm hận hung tợn nhìn Liễu Kình Vũ một cái rồi quay người bỏ đi.

Quách Lão Bát chưa từng phải chịu thiệt thòi như vậy, gã chưa từng cảm thấy uất ức như hôm nay.

Thực sự vô cùng uất ức!

Cho nên khi bọn chúng ra khỏi phòng không lâu Quách Lão Bát lập tức sai đàn em liên lạc với bọn bạn xã hội đen và bọn đàn em của mình, bảo bọn họ đem theo thủ hạ tập hợp ở nhà hàng Tần Hải để chuẩn bị tìm người tính sổ.

Lần này Quách Lão Bát hạ quyết tâm giết chết Liễu Kình Vũ.

Đợi sau khi bọn Quách Lão Bát rời đi, Liễu Kình Vũ mới đưaTần Duệ Tiệp ra khỏi phòng.

Bên ngoài căn phòng, đám người Chu Khôn Hoa, Thiệu Lệ Hoa đều đang lo lắng chờ đợi,

Sau khi thấy hai người Liễu Kình Vũ bình an bước ra ngoài, bọn họ mới yên tâm, liền ào ào xúm lại.

Sau đó mọi người lại quay về phòng tiếp tục ăn cơm.

Giờ phút này, ở bên ngoài nhà hàng Tần Hải, đàn em của Quách Lão Bát và Mã Hoa Lỗi đều đang tức giận gọi điện thoại gọi viện binh. Cổ tay Quách Lão Bát sưng đỏ đau đớn, cắn răng chịu đựng đợi xe cứu thương tới, mà mặt của Mã Hoa Lỗi và ba tên người Nhật đều đỏ sưng lên, trên mặt hiện rõ vết in năm ngón tay.

Vốn dĩ hai tên Quách Lão Bát và Mã Hoa Lỗi đều quen biết nhau.

Cho nên, hai tên đều đứng đợi bên ngoài bắt đầu nói chuyện với nhau. Bọn chúng rất nhanh đã nhận ra tên ra tay với bọn chúng là cùng một người, họ Liễu tên Liễu Kình Vũ cao khoảng 1m9.

Hai cái tên anh không ra anh, em không ra em vừa nghe những chuyện mà đối phương gặp phải, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu một chút. Bọn chúng không ai nghĩ rằng, tên Liễu Kình Vũ này lại hung hăng đến như vậy, thế là hai tên quyết định hợp sức lại cho Liễu Kình Vũ một bài học. Sau khi bàn bạc xong phương án đối phó với Liễu Kình Vũ, Quách Lão Bát liền nhanh chóng lên chiếc xe cứu thương của bệnh viện gần đó rời đi. Gã phải đi bó xương trước đã. Còn về Mã Hoa Lỗi và ba tên người Nhật kia, tuy bọn chúng mặt mày bầm dập nhưng sốt ruột báo thù nên đứng đợi bên ngoài nhà hàng Tần Hải. Trước tiên bọn chúng phải nhìn thấy Liễu Kình Vũ bị đánh một cách thê thảm đã, chỉ có như vậy mới có thể hóa giải được mối hận trong lòng chúng.

Đám người đến hiện trường đầu tiên chính là bọn đàn em và bạn bè của Quách Lão Bát.

Toàn bộ có hơn bốn mươi tên, bọn chúng ai nấy đều đem theo đủ các loại vũ khí, dao rựa, côn sắt, ống tuýp thậm chí cả dao găm. Rất nhiều tên trên người đều là hình xăm, trên đầu quấn vải đen hùng hổ xông vào bên trong nhà hàng Tần Hải, hướng về phía căn phòng bọn người Liễu Kình Vũ đang ngồi.

Khi bọn chúng đến đạp cửa phòng Liễu Kình Vũ đang ngồi thì thấy toàn bộ bàn ghế trong phòng đều đã được chuyển đi, chỉ có một mình Liễu Kình Vũ lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha, trước mặt hắn đặt một bàn trà, trên bàn trà còn có một bình nước và một chiếc cốc, Liễu Kình Vũ yên lặng ngồi ở đó hút thuốc Hồng Hương, thản nhiên nhìn mấy tên xông vào.

Lúc này, một tên thân hình cường tráng đứng sau Quách Lão Bát chỉ tay về phía Liễu Kình Vũ nói:
- Chính hắn là người đã làm anh Bát bị thương, tất cả mọi người cùng lên đánh hắn đi.

Theo lời tên nhãi này hô hoán, hơn bốn mươi tên hươ vũ khí trong tay lên rồi xông tới.

Liễu Kình Vũ mạnh mẽ đứng dậy, dùng chân đá chiếc bàn trà bay lên, hướng về phía đám người kia. Sau đó Liễu Kình Vũ cũng xông lên.

Trước tiên Liễu Kình Vũ đoạt lấy ống tuýp trong tay một tên lưu manh, sau đó hắn dùng ống tuýp xông vào giữa mấy tên này.

Liễu Kình Vũ có thể trở thành Đội trưởng đội đặc nhiệm Nanh Sói, không cần nói đến sự dũng mãnh bẩm sinh. Nhớ năm đó Liễu Kình Vũ một thân một mình bị hơn hai trăm tên binh lính tinh nhuệ người Nhật và người Mỹ bao vây chặn đánh ở rừng rậm Amazon, sau khi đánh bại hơn bảy mươi tên thì xông ra khỏi rừng, bình an trở về. Từ sau lần đó Liễu Kình Vũ được các binh lính tinh nhuệ của Nhật và Mỹ gọi là Thần binh Hoa Hạ, đương nhiên bọn chúng không thể biết được thân phận thực sự của Liễu Kình Vũ.

Giờ phút này, sau khi không còn bất cứ điều gì cản tay nữa, Liễu Kình Vũ cuối cùng đã có thể thỏa thích đánh một trận rồi.

Đã, thật quá đã!

Đã rất lâu rồi Liễu Kình Vũ không được đánh một trận thỏa thích như hôm nay.

Tuy đối phương rất đông nhưng trong mắt Liễu Kình Vũ bọn chúng chỉ là một đám sói con, muốn đọ sức với mình chẳng khác nào châu chấu đá xe.

Liễu Kình Vũ chỉ cần chưa đến năm phút đã đánh bại được hơn bốn mươi tên này rồi.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng người nằm la liệt trên sàn nhà, không ai có thể đứng dậy được cả. Hơn nữa người anh em Liễu Kình Vũ cũng thật xấu tính, thấy ai muốn đứng dậy là lại lấy chân đạp đối phương xuống, một người đứng dậy thì đạp một người ngã.

Tuy không phải ai trong phòng cũng bị thương đến mức phải nằm trên mặt đất, nhưng ai cũng không muốn lại bị đạp một cước như vậy. Nhất là khi đạp người Liễu Kình Vũ vô cùng tàn nhẫn, chuyên tìm “tiểu đệ” để giơ chân. Sau khi đạp được vài tên thì không có ai dám đứng dậy nữa, tất cả đều cố chịu nằm trên sàn.

Bọn họ vốn nghĩ rằng mình sẽ thắng chắc, lại không hề ngờ tới mình gặp phải một cao thủ, cho nên chỉ đành cắn răng mà chịu. Nhưng bọn họ cũng không sao hiểu được người anh em này tại sao không để cho bọn họ đi chứ.

Sau khi bắt đám người nằm yên xong, Liễu Kình Vũ vỗ tay, lập tức có hai nhân viên phục vụ mang một bàn trà cùng bình trà và một cái chén đi vào.

Lúc đầu hai nhân viên phục vụ nhìn thấy người bị thương nằm đầy trên đất còn có chút sợ hãi, nhưng khi thấy nụ cười ấm áp của Liễu Kình Vụ thì cả hai người đều trấn tĩnh lại, đặt bàn xuống, rót trà cho Liễu Kình Vũ xong mới rời đi.

Lúc này, Liễu Kình Vũ vừa hay hút thuốc xong, hắn lấy thêm một điếu nữa ra châm lửa. Sau khi uống hết nửa chén trà thì tiếp tục hút thuốc, yên lặng chờ đợi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Khoảng năm phút sau, bên ngoài phòng lại vọng vào tiếng bước chân, đó là tiếng bước chân của bọn Mã Hoa Lỗi và ba tên người Nhật.

Mã Hoa Lỗi vô cùng đắc ý dùng tiếng Nhật nói với Suzuki:
- Suzuki tiên sinh, tôi đoán tên họ Liễu đã bị đám người kia chém chết rồi.

Suzuki gật đầu nói:
- Ừ, chắc là vậy rồi, bị nhiều người như thế tấn công muốn sống quả thật là khó đấy.

Lúc này, sau lưng Mã Hoa Lỗi là mười hai nhân viên của Phòng Công an quận tới tới để trợ giúp. Vốn dĩ bọn họ tới để trợ giúp Mã Hoa Lỗi nhưng sau khi nghe Mã Hoa Lỗi nói Quách Lão Bát đã ra tay trước rồi thì bọn họ lại thay đổi ý định, chuyển sang thu dọn hiện trường.

Nhưng khi Mã Hoa Lỗi tới trước cửa phòng, nhìn vào bên trong thì hai mắt lập tức trợn trừng lên.