Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 223: Ra mắt Khương Tân Vũ




Liễu Kình Vũ quả thực đã chụp lên đầu mình một vấn đề nan giải.

Theo Liễu Kình Vũ, Trịnh Hiểu Thành chắc chắn sẽ xử lý Diêu Chiêm Phong, vì hắn tin chắc trong đầu Trịnh Hiểu Thành đã có phương án tự bảo vệ mình rồi.

Nhưng Liễu Kình Vũ lại không thể ngờ lần này hắn đã tính sai rồi.

Sau khi Trịnh Hiểu Thành trầm tư hồi lâu, cuối cùng ông ta đập tay xuống bàn đầy tức tối:
- Con bà nó, Liễu Kình Vũ, chẳng phải là mày đoán chắc tao vì muốn tự bảo vệ mình mà xử lý Diêu Chiêm Phong sao. Lần này, bố mày không thể cho mày toại nguyện được, mục đích đi thị sát Phòng Xúc tiến đầu tư của tên nhãi mày chẳng phải là muốn thiết lập địa vị sao? Muốn thiết lập địa vị của mày ở Phòng Xúc tiến đầu tư sao? Bố mày sẽ không để mày được toại nguyện đâu, tự bảo vệ mình sao, hừ hừ. Trịnh Hiểu Thành tao cần bảo vệ mình sao? Không cần, cho dù phải xử lý vấn đề xảy ra ở Phòng Xúc tiến đầu tư đi, cho dù mày có bới tung chuyện này lên thế nào đi nữa cũng không tới phiên Trịnh Hiểu Thành tao xử lý. Trịnh Hiểu Thành tao đâu phải là không có ai hậu thuẫn.

Nói xong, Trịnh Hiểu Thành nhấc điện thoại bàn lên gọi cho Diêu Chiêm Phong, nói y không phải lo lắng gì, mình sẽ cố gắng lo liệu chu toàn cho y, tuyệt đối không để cho Liễu Kình Vũ đạt được mục đích. Sau khi nhận được cuộc điện thoại của Trịnh Hiểu Thành, Diêu Chiêm Phong cũng có chút cảm động. Y biết, trong bối cảnh này, Trịnh Hiểu Thành còn giữ vững quan điểm bảo vệ mình, chắc hẳn đã hạ quyết tâm rất lớn. Lúc này y liền tỏ vẻ nói:
- Chủ tịch quận, ngài cứ yên tâm, chỉ cần Diêu Chiêm Phong tôi còn làm việc ở vị trí Trưởng phòng Phòng Xúc tiến đầu tư này một ngày, Liễu Kình Vũ tuyệt đối không thể gây ảnh hưởng gì tới Phòng Xúc tiến đầu tư được. Tôi nắm chắc trong tay 1/3 Phòng Xúc tiến đầu tư rồi. Phòng Xúc tiến đầu tư mãi mãi nghe theo sự chỉ đạo của ngài.

Nghe Diêu Chiêm Phong nói vậy, Trịnh Hiểu Thành bèn gật đầu tỏ ý hài lòng:
- Được, đồng chí Diêu Chiêm Phong quả không tệ, cố gắng làm việc, tôi sẽ không để kẻ khác dễ dàng động tới anh đâu.

Hai ngày liên tiếp trôi qua, Liễu Kình Vũ thấy trong quận không hề có bất kỳ động tĩnh nào về thông báo phê bình Diêu Chiêm Phong, mà cũng chẳng có ai nói gì về chuyện này. Hắn hiểu chuyện này chắc chắn đã bị Trịnh Hiểu Thành đè xuống.

Lần này, Liễu Kình Vũ cảm thấy có điều bất trắc sắp xảy ra, châm một điếu thuốc lá thơm hiệu Hồng Toản Thạch Trung Quốc, Liễu Kình Vũ đi đi lại lại trong phòng làm việc, trong đầu nghĩ tới nghĩ lui. Hắn đứng trên cương vị của Trịnh Hiểu Thành suy nghĩ xem động cơ của ông ta và đắn đo cân nhắc kỹ sự việc.

Khoảng chừng 20 phút sau, Liễu Kình Vũ mới hiểu ra vấn đề. Hắn thấy rằng, có lẽ mình vẫn là một quan chức nhỏ, mình đã đánh giá thấp tâm lý và sự độc tài khi làm việc của đám người Trịnh Hiểu Thành. Liễu Kình Vũ biết sau lưng Trịnh Hiểu Thành chắc chắn còn có người giúp đỡ. Đó cũng là nguyên nhân chính khiến ông ta không hề e ngại về đoạn ghi âm trong tay mình. Mặt khác theo Trịnh Hiểu Thành, mình ở quận Tân Hoa, toàn bộ Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận căn bản không có người của Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn, mình không thể gây sóng gió được ở đây. Đó cũng là nguyên nhân chính mà Trịnh Hiểu Thành dám coi thường mình.

Hiểu rõ vấn đề, Liễu Kình Vũ bất giác cười lạnh. Trịnh Hiểu Thành ơi Trịnh Hiểu Thành, nếu ông đã coi thường tôi như vậy thì tôi phải đấu một trận ra trò với nhân vật đứng đầu Quận ủy là ông mới được. Nếu trong tay tôi không có đoạn ghi âm này làm bằng chứng thì tôi cũng không dám đọ với ông, nhưng có bằng chứng này rồi thì chúng ta cứ chờ xem.

Nghĩ tới đây, hắn lại một lần nữa rơi vào trạng thái trầm tư.

Bằng chứng trong tay mình nên sử dụng thế nào đây, cầm tới các phương tiện truyền thông công bố? Không được, cách này không hay lắm. Hơn nữa truyền thông cũng chưa chắc dám đưa chuyện này lên, nên làm thế nào đây?

Thoáng chốc, văn phòng làm việc của hắn phủ đầy khói thuốc, hắn đi đi lại lại, không ngừng suy nghĩ.

Đột nhiên, mắt Liễu Kình Vũ sáng bừng lên, nắm chặt tay lại, vẻ mặt lộ rõ niềm vui, mỉm cười:
- Trịnh Hiểu Thành ơi Trịnh Hiểu Thành, ông cho rằng ở quận Tân Hoa không ai có thể xuất đầu lộ diện vì tôi sao? Tôi sẽ tìm cho ông một người nhé.

Nói xong, Liễu Kình Vũ rút điện thoại gọi cho Bí thư Quận ủy quận Tân Hoa - Khương Tân Vũ.

Liễu Kình Vũ biết rất rõ Khương Tân Vũ là người của Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm. Điều này Vương Trung Sơn đã nói trước khi Liễu Kình Vũ lên nhận chức. Nhưng cú điện thoại của hắn không hề sai, hắn chính là muốn tìm Khương Tân Vũ.

Khương Tân Vũ đang duyệt văn kiện ở văn phòng, thấy số điện thoại của Liễu Kình Vũ hiển thị trên máy điện thoại, ông ta không khỏi chau mày, trong lòng thầm nghĩ:
- Tên nhãi Liễu Kình Vũ này gọi cho mình làm gì thế nhỉ? Hắn là người của Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn kia mà.

Dù trong lòng có chút hoài nghi, song Khương Tân Vũ vẫn bắt điện thoại, nhưng ông ta không lên tiếng mà chờ Liễu Kình Vũ nói trước, đó chính là đặc quyền của lãnh đạo.

Liễu Kình Vũ cười nói:
- Xin chào Bí thư Khương, tôi là Liễu Kình Vũ Phó chủ tịch quận Tân Hoa. Tôi lên nhận chức đã được hơn một tuần rồi, bước đầu cũng đã nắm rõ công việc rồi. Tôi muốn báo cáo với Bí thư về tình hình công việc và tư tưởng của tôi gần đây, Bí thư xem có thời gian rảnh hay không?

Khương Tân Vũ nghe Liễu Kình Vũ nói muốn báo cáo công việc với mình, ông ta đảo mắt một chút, Liễu Kình Vũ muốn báo cáo công việc gì, sau đó cười nói:
- Được rồi, thế này nhé, khoảng 16h chiều nay, cậu tới văn phòng của tôi một chuyến, tôi sẽ dành chút thời gian nghe cậu báo cáo.

Liễu Kình Vũ gật đầu đáp:
- Vâng, tôi sẽ tới đúng giờ.

Khoảng 15h50’, Liễu Kình Vũ đã tới phòng chờ của văn phòng của Bí thư Quận ủy Khương Tân Vũ rồi.

Bởi vì hắn hiểu, mình là cấp dưới, báo cáo công việc lên cấp trên phải chú ý tới thái độ đúng mực, tuyệt đối không được kiêu căng. Đó là phép tắc trong quan trường, nếu ngay cả phép tắc này cũng không hiểu mà để cấp trên chờ anh thì coi như tiền đồ của anh cũng chẳng có gì tốt đẹp cả. Trong giới quan trường, không chỉ cần biết phép tắc mà còn phải nghiêm túc thực hiện.

Liễu Kình Vũ chờ khoảng năm phút thì được Bí thư Khương Tân Vũ cho mời vào phòng làm việc.

Khi Liễu Kình Vũ bước vào phòng làm việc của Khương Tân Vũ, ông ta vẫn đang duyệt văn kiện, thấy hắn đi vào, Khương Tân Vũ liền đặt tài liệu trong tay xuống, cười nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ à, cậu đúng là vị khách hiếm gặp. Tiểu Vương à, rót trà cho đồng chí Liễu Kình Vũ nhé.

Tiểu Vương là thư ký của Khương Tân Vũ, tên là Vương Quý Dương, là một chàng trai rất hiểu chuyện.

Rót trà cho Liễu Kình Vũ xong anh ta liền đi ra.

Mặc dù Khương Tân Vũ là người của Lý Đức Lâm, nhưng lại có thái độ tiếp Liễu Kình Vũ khác với Trịnh Hiểu Thành. Ngoài mặt Khương Tân Vũ tiếp đãi Liễu Kình Vũ vui vẻ. Dù sao Liễu Kình Vũ cũng đã là Phó chủ tịch quận rồi, đã có địa vị nhất định, hơn nữa Khương Tân Vũ còn là người có con mắt tinh tường. Dù ông ta biết mình có Lý Đức Lâm hậu thuẫn vững chắc, nhưng ông ta hiểu từ sau lần Trâu Văn Siêu xảy ra chuyện, tiền đồ chính trị của Lý Đức Lâm, Trâu Hải Bằng và Đổng Hạo về cơ bản đã dừng lại rồi. Mặc dù Lý Đức Lâm bị ảnh hưởng ít hơn Trâu Hải Bằng và Đổng Hạo, nhưng trong lòng lãnh đạo cấp trên đều rõ, vốn dĩ Lý Đức Lâm sẽ được thăng chức lên cấp Phó tỉnh, nhưng theo thông tin gần đây lại tạm thời gác lại, rõ ràng lãnh đạo tỉnh vẫn còn đang cân nhắc chuyện gì đó.

Mà nếu Lý Đức Lâm không thể lên cấp Phó tỉnh thì ai là người có khả năng thăng chức nhất, chắc chắn là Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn rồi. Cứ coi như Vương Trung Sơn không thể thăng chức được, nhưng nếu lần này Lý Đức Lâm không có khả năng thăng chức, vậy uy quyền của ông ta ở thành phố Thương Sơn chắc chắn sẽ bị tổn hại, lúc đó tiền đồ của ông ta sẽ thua Vương Trung Sơn. Mà Vương Trung Sơn thân là Bí thư Thành ủy, trong tay cai quản toàn bộ quan chức thành phố, Khương Tân Vũ không muốn đắc tội với ông ta. Đặc biệt là giờ ai cũng biết Liễu Kình Vũ là người được Vương Trung Sơn ra sức đề bạt. Nếu mình ngăn cản Liễu Kình Vũ, vậy thì sau này ngộ nhỡ khi mình thăng chức, Vương Trung Sơn lại gây trở ngại thì mình khó mà đề phòng.

Đó chính là suy nghĩ của Khương Tân Vũ lúc này.

Chờ Tiểu Vương đi ra, Liễu Kình Vũ vừa cười vừa nói:
- Bí thư Khương à, hôm nay tôi tới đây chủ yếu là muốn báo cáo với Bí thư về tình hình công việc và tư tưởng của tôi gần đây ….

Nói xong, Liễu Kình Vũ lần lượt báo báo tình hình.

Ban đầu, Liễu Kình Vũ vẫn dùng lời lẽ quan thoại. Khi hắn nói những chuyện này, Khương Tân Vũ chỉ lim dim mắt lắng nghe.

Một lát sau, Khương Tân Vũ thấy lời nói của Liễu Kình Vũ bắt đầu có sự chuyển biến, hắn bỗng chuyển từ những lời quan thoại sang báo cáo công việc cụ thể. Đặc biệt là khi Liễu Kình Vũ trình bày chi tiết về những điều hắn mắt thấy tai nghe ở Phòng Xúc tiến đầu tư, sắc mặt của Liễu Kình Vũ trở lên nghiêm túc. Hắn quay về phía Khương Tân Vũ nói:
- Bí thư Khương à, hôm nay tôi đến đây ngoài báo cáo tình hình công việc với Bí thư ra còn có mục đích khác. Đó chính là tố cáo với ngài. Dù tôi biết như vậy cũng có chút không thỏa đáng cho lắm, nhưng tôi nghĩ rằng ở quận Tân Hoa chúng ta cũng chỉ có ngài mới có thể chủ trì được công đạo. Ngài nghĩ xem, nếu ngay cả chuyện Trưởng phòng Phòng Xúc tiến đầu tư Diêu Chiêm Phong tụ tập đánh bài nghiêm trọng như vậy mà Quận ủy chúng ta không xử lý thì sau này những người khác cũng lấy đó làm bằng chứng để phạm lỗi. Vậy thì quận Tân Hoa của chúng ta sẽ thế nào? Hơn nữa tôi đã nhờ Chủ tịch quận Trịnh yêu cầu Ủy ban nhân dân quận xử lý Diêu Chiêm Phong, nhưng kết quả đã khiến tôi rất thất vọng.

Nói tới đây, Liễu Kình Vũ liền chuyển đề tài, trầm giọng:
- Bí thư Khương à, sở dĩ tôi dốc sức chỉnh đốn Phòng Xúc tiến đầu tư như vậy cũng là vì Đại hội giao lưu kinh tế các tỉnh được tổ chức ở tỉnh Hà Tây hai tháng nữa. Tôi muốn cố gắng làm tốt trong Đại hội giao lưu này để quận Tân Hoa chúng ta lấy được nhiều hạng mục về. Ngoài ra tôi cũng có một số ý tưởng khá hay về vấn đề này. Tôi tin rằng chí ít cũng có thể giành được một hai hạng mục trị giá vài chục triệu trở lên. Nhưng gần đầy tôi đã nghiên cứu trên trang web của mấy Phòng Xúc tiến đầu tư khác, thấy có một số quận cũng đã có ý tưởng tương tự của tôi, nếu quận Tân Hoa chúng ta không nắm bắt được hạng mục lớn trị giá vài chục triệu lần này thì e rằng sẽ bị quận khác lấy mất.

Sau khi nghe những lời này của Liễu Kình Vũ, Khương Tân Vũ không giữ được bình tĩnh nữa.