Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 218: Thị sát Phòng Xúc tiến đầu tư




Phòng Xúc tiến đầu tư, chính là Phòng Xúc tiến đầu tư. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Liễu Kình Vũ cuối cùng chọn Phòng Xúc tiến đầu tư để tạo đột phá.

Hắn đã suy nghĩ rất kĩ càng rồi mới chọn Phòng Xúc tiến đầu tư để tạo ra điểm đột phá. Vì hắn đã từng tìm hiểu qua một số tài liệu liên quan tới Phòng Xúc tiến đầu tư ở trên mạng. Hai năm nữa Tỉnh sẽ tổ chức giao lưu xuyên tỉnh giữa các đoàn kinh tế. Đến lúc đó Phòng Xúc tiến đầu tư Thương Sơn cũng sẽ cử người và đoàn tới giao lưu kinh tế ở thành phố Nam Bình, tỉnh Hà Tây. Mà mục đích chính của lần giao lưu kinh tế này chính là thu hút đầu tư, giao lưu với nhau.

Bởi vì Hà Tây là một tỉnh có nền kinh tế vững mạnh, dù là công nghiệp nhẹ, hay công nghiệp nặng, thậm chí là ngành sản xuất dược phẩm thì tỉnh này cũng đều rất phát triển. Vì vậy trên dưới tỉnh rất coi trọng lần giao lưu kinh tế này, Liễu Kình Vũ tin rằng, đến lúc đó mỗi thành phố sẽ cử một đoàn chuyên gia thu hút đầu tư. Dù sao tỉnh Hà Tây cũng có tiền, có rất nhiều doanh nghiệp có dự án, chỉ cần có thể thu hút được một hoặc hai doanh nghiệp cũng có thể vực dậy sự phát triển của khu vực này.

Nhưng vấn đề cũng nằm ở đấy, nhìn vào mấy lần giao lưu kinh tế với những tỉnh khác trước kia thì thành phố Thương Sơn luôn là thành phố đứng cuối cùng về việc thu hút đầu tư. Mỗi lần thu hút được một, hai doanh nghiệp cỡ vừa và nhỏ đã là thành tích quá lớn rồi. Còn về quận Tân Hoa, mỗi lần tham gia giao lưu kinh tế gần như đều tay trắng trở về. Cứ cho là một vài lần thu hút được doanh nghiệp tới, thì cuối cùng dự án đó lại phá sản. Có thể nói, tình hình thu hút đầu tư mấy năm nay của quận Tân Hoa là rất tồi tệ. Rõ ràng Phòng Xúc tiến đầu tư là bộ phận phụ trách quan trọng nhất trong việc thu hút đầu tư và trách nhiệm cũng lớn nhất.

Mà Liễu Kình Vũ mới tới nhận chức, Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn đã giao cho hắn nhiệm vụ vực dậy nền kinh tế và thu hút đầu tư. Nếu không tạo ra được thành tích gì trong Hội nghị giao lưu lần này, như vậy không chỉ có lỗi với bí thư, hơn nữa lại để cho Hàn Minh Huy, Trâu Hải Bằng, Đổng Hạo nắm được điểm yếu của hắn. Bọn họ chắc chắn sẽ gây khó dễ cho hắn, thậm chí còn điều khiển hắn, Liễu Kình Vũ không thể chịu được việc như vậy. Nhưng muốn tạo ra thành tích không thể chỉ dựa vào một mình hắn, nhất định hắn phải có trợ thủ đắc lực, mà năng lực và tố chất của những người thuộc Phòng Xúc tiến đầu tư cũng rất quan trọng. Vì vậy Liễu Kình Vũ quyết định chọn Phòng Xúc tiến đầu tư làm điểm đột phá đầu tiên ở quận Tân Hoa.

Sau khi xác định được điểm đột phá, Liễu Kình Vũ không hành động ngay. Vì nếu làm như vậy chưa chắc đã đạt được hiệu quả như mong đợi.

Liễu Kình Vũ tạm thời áp dụng sách lược án binh bất động.

Bước đầu tiên, ngày nào Liễu Kình Vũ cũng gọi Phó trưởng ban thư kí Ủy ban Trần Hải Sinh tới nói chuyện. Hai người nói hết chuyện cục diện của quận Tân Hoa, rồi lại nói sang những lĩnh vực mà hắn chủ quản, đồng thời hắn cũng hỏi cách nhìn của ông ta về một số vấn đề và một số hiện tượng. Trần Hải Sinh nói chuyện ấp úng, có vẻ như ông ta không muốn thể hiện thái độ của mình ra. Từ điểm này Liễu Kình Vũ cũng đoán được Trần Hải Sinh chắc là người của Chủ tịch quận cử tới giám sát hắn, Liễu Kình Vũ chẳng quan tâm tới điều này. Chuyện gì hắn cũng nói với Trần Hải Sinh, thậm chí cả chuyện tình hình thành phố Thương Sơn hiện nay ra sao. Chính vì vậy mà Liễu Kình Vũ tin rằng, không chỉ Trần Hải Sinh, mà cả Trịnh Hiểu Thành cũng không biết mục đích thực sự của hắn là tới đây làm gì.

Trong mấy ngày này Liễu Kình Vũ có một việc khiến hắn khó hiểu. Đó là không có một vị Trưởng phòng, Chủ nhiệm nào thuộc các bộ phận chủ quản của hắn tới báo cáo công việc với hắn. Tuy trong lòng Liễu Kình Vũ đã chuẩn bị tâm lý sẽ xảy ra tình huống này, nhưng hắn vẫn rất tức giận. Điều này nói rõ một vấn đề, đó chính là những vị Trưởng phòng, Chủ nhiệm thuộc bộ phận hắn chủ quản không coi hắn ra gì. Điều này càng khiến Liễu Kình Vũ kiên quyết phải nhanh chóng phải tạo ra điểm đột phá để thay đổi cục diện này, lấy đó để tạo dựng sự uy nghiêm của hắn trước mặt mấy vị Trưởng phòng và Chủ nhiệm đó.

Mấy ngày này, qua việc nói chuyện với Trần Hải Sinh, Liễu Kình Vũ cũng hiểu hơn về tình hình Phòng Xúc tiến đầu tư. Hắn biết, mỗi năm Quận đã phải bỏ ra rất nhiều tiền vào Phòng Xúc tiến đầu tư để việc thu hút đầu tư khởi sắc hơn. Nhưng Trưởng phòng Xúc tiến đầu tư Diêu Chiêm Phong là người của Chủ tịch Trịnh Hiểu Thành. Vì vậy, tuy phía Phòng Xúc tiến đầu tư không tạo ra được thành tích gì, nhưng Trịnh Hiểu Thành cũng không có ý động tới Diêu Chiêm Phong.

Trong lòng Liễu Kình Vũ đã nắm được đại khái tình hình của Phòng Xúc tiến đầu tư, hắn cũng phần nào hiểu được con người của Diêu Chiêm Phong. Hơn nữa Liễu Kình Vũ cũng tìm kiếm trên mạng những bài báo, tư liệu liên quan tới Diêu Chiêm Phong, thì hắn cơ bản đã hiểu rõ con người Diêu Chiêm Phong này.

Liễu Kình Vũ đã tới Ủy ban quận Tân Hoa được một tuần.

Trong một tuần đấy, Liễu Kình Vũ ở trong phòng làm việc nghiên cứu các tài liệu khác nhau, nhất là những tài liệu liên quan tới tình hình phát triển kinh tế quận Tân Hoa. Thông qua những tài liệu đó, Liễu Kình Vũ cũng đã hiểu được tổng thể về tình hình phát triển kinh tế ở đây. Mà Liễu Kình Vũ cũng đã học được rất nhiều điều, dù sao hắn chỉ là người chen chân vào, từ binh chuyển sang làm cán bộ. Vì vậy kiến thức về kinh tế, nhất là kinh tế địa phương hắn cần phải bổ sung nhiều hơn nữa.

Sau khi xem hết tài liệu, thì cũng đã hết một tuần. Trong một tuần này không có một ai tới phòng làm việc tìm Liễu Kình Vũ báo cáo công việc, ngay cả lúc Liễu Kình Vũ đi trên đường thì những nhân viên ở trong Ủy ban cũng đều né tránh hắn. Họ cố gắng càng ít tiếp xúc với Liễu Kình Vũ càng tốt. Sau khi thấy như vậy trong lòng Liễu Kình Vũ hết sức ngạc nhiên, hắn thầm nghĩ mình đáng sợ vậy sao, sao mà mọi người phải tránh né mình chứ.

Những đối với những tình huống như vậy, Liễu Kình Vũ cũng chẳng quan tâm nhiều. Vì hắn biết, chỉ nói tới quan hệ đấu đá giữa hắn và Hàn Minh Huy, Trâu Hải Bằng thì bọn họ nhất định sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế để xử hắn rồi.

Một buổi chiều tuần thứ hai sau khi Liễu Kình Vũ nhận chức ở đấy. Sau khi hắn tới đơn vị báo cáo công việc thì hắn đạp xe tới Phòng Xúc tiến đầu tư.

Tuy Liễu Kình Vũ là Phó chủ tịch quận xếp thứ ba trong Ủy ban và hắn có thể dùng ô tô, nhưng Liễu Kình Vũ lại không dùng. Vì nếu muốn dùng thì phải nói lại với văn phòng là hắn đi đâu, như vậy hành tung của hắn sẽ dễ dàng bại lộ.

Cho nên, cuối tuần Liễu Kình Vũ mua một chiếc xe đạp cũ từ chợ đồ cũ, đạp tới tòa nhà Phòng Xúc tiến đầu tư.

Tòa nhà của Phòng Xúc tiến đầu tư quận là một tòa nhà nhỏ ba tầng, đằng trước là một cái sân.

Trước cửa có một phòng trực ban.

Lúc Liễu Kình Vũ bước tới, trong phòng trực ban có một ông già đang ngồi trên ghế ngủ gật.

Liễu Kình Vũ không muốn làm phiền giấc ngủ của ông già, hắn đạp thẳng xe vào trong sân của Phòng Xúc tiến đầu tư.

Sau khi đỗ xe, Liễu Kình Vũ bước tới tòa nhà của Phòng Xúc tiến đầu tư.

Liễu Kình Vũ đi một vòng quanh hành lang trước, thỉnh thoảng lại ngó vào cửa ra vào của các phòng dọc hành lang. Đi hết tầng một, Liễu Kình Vũ nhíu mày, cả một tầng chỉ có ba, bốn phòng làm việc, tuy trong mỗi phòng đều có người, nhưng lớt phớt vài người, rất nhiều vị trí làm việc bỏ trống. Còn những người ngồi trong phòng làm việc không nằm ngủ thì cũng là ngồi chơi điện tử.

Liễu Kình Vũ bước lên tầng hai.

Phía đông là phòng làm việc của lãnh đạo, trên cửa phòng làm việc đều có ghi biển tên chức vụ Trưởng phòng, Phó phòng….

Liễu Kình Vũ đi lại một, hai lượt quanh tầng đó, hắn thấy chỉ có một phòng là có người. Đấy là phòng làm việc của một Trưởng phòng, người này khoảng hơn 50 tuổi, đang hút thuốc và đọc báo trong phòng, bên cạnh còn đặt một tách trà, nhìn ông ta rất thư thái.

Liễu Kình Vũ gõ cửa phòng Trưởng phòng đầu tiên, không có người trả lời, sau đó hắn lại gõ cửa phòng làm việc của mấy vị Phó phòng, cũng không có ai trả lời. Rõ ràng, mấy người này đều không ở đây.

Liễu Kình Vũ nhìn đồng hồ, bây giờ là ba giờ chiều, bây giờ đã quá giờ đi làm rồi, nhưng lãnh đạo chủ chốt của Phòng Xúc tiến đầu tư lại đều không ở đây, bọn họ rốt cuộc là đi đâu?

Hắn băn khoăn bước tới văn phòng Phòng Xúc tiến đầu tư.

Trong phòng có hai người đàn ông và một cô gái.

Hai người đàn ông đang ngồi chơi điện tử, cô gái thì đang đeo tai nghe xem phim.

Nhìn thấy Liễu Kình Vũ bước vào, cô gái đó chỉ nhìn Liễu Kình Vũ một cái rồi hỏi:
- Anh tìm ai?

Liễu Kình Vũ trả lời:
- Tôi tìm Diêu Chiêm Phong, ông ta có ở đây không?

- Anh tìm Trưởng phòng Diêu?
Nghe thấy Liễu Kình Vũ nhắc tới muốn tìm Diêu Chiêm Phong, cô gái đó liền bỏ tai nghe xuống, nhìn Liễu Kình Vũ nói:
- Anh tìm Trưởng phòng Diêu có chuyện gì không? Bình thường lúc này Trưởng phòng không có ở Phòng.

Liễu Kình Vũ hỏi:
- Vậy lúc nào ông ta mới trở về?

Cô gái lắc đầu, nói:
- Tôi cũng không biết, anh muốn tìm ông ta, tốt nhất là gọi điện cho ông ta. Trưởng phòng thường ngày rất bận rộn.

Liễu Kình Vũ cười nói:
- Mọi người cũng bận quá, thường ngày mọi người không có chuyện gì để làm sao?

Nghe thấy Liễu Kình Vũ hỏi như vậy, cô gái cảnh giác, nhìn Liễu Kình Vũ đầy vẻ nghi ngờ.

Lúc này, hai người đàn ông đang chơi điện tử ngẩng đầu lên nhìn Liễu Kình Vũ một cái, hai người đó ngay lập tức hóa đá, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ. Hai người đàn ông đó khoảng hơn 30 tuổi, lớn hơn cô gái kia mấy tuổi, thường ngày rất quan tâm tới tình hình thời sự. Lúc bọn họ nhìn thấy Liễu Kình Vũ liền nhận ra ngay. Hắn là Phó chủ tịch quận mới tới nhận chức, chủ quản Phòng Xúc tiến đầu tư.

Vì vậy, hai người họ vội vàng bỏ con chuột trong tay xuống, đứng dậy, vẻ mặt ngượng ngùng nhìn Liễu Kình Vũ nói;
- Chào ngài, Phó chủ tịch quận Liễu!

Nghe thấy hai người gọi Liễu Kình Vũ là Phó chủ tịch quận Liễu, cô gái bất ngờ, mặt tái đi.

Liễu Kình Vũ nhìn ba người bọn họ cười một cái, rồi nhìn cô gái nói:
- Như vậy đi, cô lập tức gọi điện cho Trưởng phòng và mấy Phó phòng, Chủ nhiệm khoa của các cô, hỏi xem bọn họ đang ở đâu? Sau đó nói có người tìm bọn họ, bảo bọn họ nhanh chóng quay về. Nếu bọn họ hỏi là ai tìm bọn họ, thì cô nói là không biết, đặc biệt lúc gọi điện thì phải bật loa ngoài.