Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 217: Cạm bẫy trùng trùng




Bài trí của căn phòng thực sự quá xa hoa.

Sofa bằng da thật, ghế cũng da thật, bàn trà đá cẩm thạch, trùm đèn treo thì thiết kế tinh xảo tráng lệ hết sức, mọi thứ đều rất xa hoa.

Nhìn cách trang trí của căn phòng này, e rằng ngay cả phòng làm việc của Bí thư Tỉnh ủy chắc cũng không được thế này.

Sau khi bước vào, cảm giác đầu tiên của Liễu Kình Vũ chính là cạm bẫy.

Đây rõ ràng là một cái bẫy, nếu hắn muốn một căn phòng làm việc thế này, mai sau những vị lãnh đạo cấp bậc cao hơn hắn tới đây, chỉ nhìn cách trang trí của căn phòng này, e rằng họ sẽ có ấn tượng không tốt về hắn. Dù sao lãnh đạo cũng là người, khi bọn họ nhìn thấy phòng làm việc của cấp dưới lại còn đẹp hơn phòng làm việc của mình, trong lòng bọn họ sẽ dễ chịu sao. Dù sao trong quan trường, dù là xe hay trang trí phòng làm việc, ngay cả nhà ở thì cũng có những quy định nhất định. Nếu anh vượt qua quy định đó làm quá khoa trương, lãnh đạo sớm muộn gì cũng sẽ gây rắc rối cho mình thôi.

Vị Phó chủ tịch trước vì sao bị bắt giam, nhìn phòng làm việc của ông ta thì biết ngay.

Liễu Kình Vũ nhìn Trần Chính Vĩ nói:
- Chủ nhiệm Trần, đây là phòng làm việc chuẩn bị cho tôi sao?

Trần Chính Vĩ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, không biết Phó chủ tịch Liễu có hài lòng với căn phòng này không?

Theo Trần Chính Vĩ thấy, một vị Phó chủ tịch trẻ tuổi như Liễu Kình Vũ chắc chắn sẽ thích xa hoa lộng lẫy. Đây chính là tính cách của những người trẻ tuổi thời ông ta, mà đây cũng phù hợp để đặt một cái bẫy cho Liễu Kình Vũ.

Liễu Kình Vũ nghe Trần Chính Vĩ nói xong, liền nói:
- Cái phòng làm việc này quá xa hoa, e rằng Phòng làm việc của Chủ tịch quận cũng không xa hoa như vậy, tôi chịu không được. Như vậy đi, anh tìm cho tôi một cái phòng làm việc nào mà sáng sủa một chút, bên trong có một cái máy tính, một cái giá sách, một bộ bàn ghế làm việc, một bộ bàn ghế sofa tiếp khách, như vậy là được rồi. Tất cả cứ làm theo quy định, trang thiết bị phòng làm việc của tôi không thể xa hoa hơn cả Chủ tịch quận được. Chủ tịch mà biết chắc chắn sẽ thù tôi. Chủ nhiệm Trần, yêu cầu này của tôi không làm khó anh chứ.

Liễu Kình Vũ nói thẳng cho Trần Chính Vĩ là muốn ông ta biết, tuy tôi trẻ tuổi, nhưng tôi sớm đã nhìn ra cạm bẫy của ông rồi.

Trần Chính Vĩ hơi lúng túng khi nghe thấy Liễu Kình Vũ nói vậy, vội vàng nói:
- Được chứ, được chứ, vậy tôi sẽ chuẩn bị một phòng làm việc mới cho Phó chủ tịch. Ngài ngồi ở đây một lát đã, tôi chuẩn bị xong sẽ gọi ngài tới xem.

Nói xong, Trần Chính Vĩ quay người rời đi.

Sau khi Trần Chính Vĩ rời đi, Liễu Kình Vũ bước tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, bắt đầu suy nghĩ.

Từ lúc rời khỏi chỗ của Vương Trung Sơn. Liễu Kình Vũ cảm nhận được việc hắn tới quận Tân Hoa nhận chức là một thách thức cực kì lớn. Có thể nói trong cái quận Tân Hoa này, dường như đâu đâu cũng là kẻ thù, đám người của Hàn Minh Huy, Đổng Hạo, Trâu Hải Bằng, chắc đang tính kế để tính sổ với hắn. Chỉ có như vậy thì bọn họ mới nịnh được những lãnh đạo đứng sau lưng họ. Làm sao mới có thể tồn tại được ở nơi nguy hiểm này, đây là nhiệm vụ chính mà hắn phải đối mặt hiện giờ.

Hiện giờ công việc vẫn chưa chính thức triển khai, hắn đã bị gài bẫy rồi. Điều này khiến hắn cảm nhận được tình cảnh khó khăn nguy hiểm của mình ở quận Tân Hoa.

Hơn nửa tiếng sau, Trần Chính Vĩ mới đi tới đưa Liễu Kình Vũ sang một căn phòng làm việc khác cách chỗ này không xa, sau đó ông ta nói:
- Phó chủ tịch, ngài thấy căn phòng này thế nào, có được không?

Liễu Kình Vũ nhìn một lượt toàn căn phòng, mọi thứ đều rất ổn, hắn gật đầu nói:
- Được đó, ở đây đi.

- Được, vậy ngài cứ làm việc của mình đi, tôi đi có chút chuyện. Có việc gì ngài có thể gọi tới phòng làm việc của tôi.
Trần Chính Vĩ nói xong liền đi luôn.

Ngồi trước bàn làm việc, Liễu Kình Vũ nhìn căn phòng trống rỗng, ngoài vài đồ dụng bày trong phòng, thì không có một thứ gì hết. Hắn chỉ biết ngượng cười, hắn biết bắt đầu từ bây giờ, công việc của hắn ở quận Tân Hoa mới chính thức bắt đầu. Vạn sự khởi đầu nan hắn nhất định phải tìm ra được điểm đột phá.

Lúc đó điện thoại trong phòng làm việc của Liễu Kình Vũ vang lên, đó là do Chủ nhiệm Văn phòng Ủy ban Trần Chính Vĩ gọi tới, ông ta nói:
- Phó chủ tịch Liễu, Chủ tịch quận bảo tôi thông báo với ngài, hai rưỡi chiều nay ngài tới phòng hội nghị tham dự Hội nghị Đảng ủy Ủy ban quận.

Liễu Kình Vũ gật đầu nói:
- Được, tôi biết rồi.

Hai rưỡi chiều, Liễu Kình Vũ đến phòng hội nghị trước ba phút. Lúc hắn tới, hai vị Phó chủ tịch khác đã ngồi trong phòng hội nghị, Liễu Kình Vũ đi tới chỗ hai người bọn họ, gật đầu cười chào, sau đó hắn ngồi xuống vị trí của mình.

Ủy ban quận Tân Hoa có một Chủ tịch và bảy vị Phó chủ tịch, tất cả đều là thành viên của tổ Đảng. Hội nghị Đảng ủy thực ra cũng chính là Hội nghị Ủy ban, Liễu Kình Vũ xếp thứ ba trong bảy vị Phó chủ tịch, hắn xếp sau Phó chủ tịch, Ủy viên thường vụ Quận ủy Trương Siêu.

Vị trí của hắn trong số các Phó chủ tịch đứng ở đoạn đầu. Hắn biết Bí thư Vương Trung Sơn chắc chắn đã phải cố gắng hết sức mới có thể đạt được, vì hắn là con cờ duy nhất và quan trọng của Vương Trung Sơn ở quận Tân Hoa. Nếu muốn hắn làm ra được thành tích gì ở quận Tân Hoa, thậm chí là thay đổi cục diện hiện giờ của quận Tân Hoa thì một vị trí phù hợp là điều không thể thiếu.

Một lát sau, những thành viên khác của Đảng ủy cũng lần lượt tới.

Đúng hai rưỡi, Chủ tịch quận Trịnh Hiểu Thành bước vào cửa phòng hội nghị.

Sau khi ngồi xuống, Trịnh Hiểu Thành cười nói:
- Mục đích chính của cuộc họp ngày hôm nay là để mọi người trong ban ngành Ủy ban quận chúng ta gặp mặt nhau. Sau đó là phân công lại công việc, vì trước khi đồng chí Liễu Kình Vũ được điều động tới quận của chúng ta, Thành ủy đã định sẵn vị trí của đồng chí Liễu Kình Vũ rồi. Hơn nữa Liễu Kình Vũ sẽ quản lý phần kinh tế và thu hút đầu tư. Vì vậy những vị lãnh đạo chủ quản những lĩnh vực này trước kia chắc sẽ phải nhường lại cho đồng chí Liễu Kình Vũ. Dù sao đây cũng là quyết định của Thành ủy, tuy trước đó mọi ngươi cũng đã gặp mặt nhau, nhưng để đồng chí Liễu Kình Vũ làm quen với một mọi người một cách chính thức. Chúng ta một lần nữa giới thiệu về bản thân mình.

Tiếp đó, từng người lần lượt giới thiệu về bản thân mình và công việc chủ quản, Liễu Kình Vũ đã nhớ được tên và vị trí của họ. Chủ tịch là Trịnh Hiểu Thành, sau đó là Phó chủ tịch thường trực Bao Nhất Phong, tiếp đó là Phó chủ tịch, ủy viên thường vụ Quận Trương Siêu, tiếp đó là tới hắn, xếp sau Liễu Kình Vũ là bốn vị Phó chủ tịch Kim Thu Lỗi, Vương Chung, Ngô Hoành Vĩ, Tôn Hạo Nhiên.

Sau khi giới thiệu xong, Trịnh Hiểu Thành cười nói:
- Được rồi, tiếp theo tôi sẽ phân công công việc cho đồng chí Liễu Kình Vũ, những vị lãnh đạo phụ trách những lĩnh vực này trước kia sẽ giao lại công việc cho đồng chí Liễu Kình Vũ.

Nói xong, Trịnh Hiểu Thành lấy máy tính ra đọc:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ chủ yếu phụ trách các công việc kinh tế, thu hút đầu tư, bảo vệ môi trường, quản lý đô thị, y tế, giám sát quản lý dược thực phẩm, kế hoạch hóa gia đình, truyền hình truyền thông văn hóa, các vấn đề giữa doanh nghiệp và Ủy ban. Được phân quản Phòng xúc tiến đầu tư quận, Phòng bảo vệ môi trường quận, Phòng y tế quận, Phòng giám sát quản lý thực phẩm dược phẩm quận, Phòng kế hoạch gia đình quận, Phòng văn hóa quận, Văn phòng song phương, Hội chữ thập đỏ, Công đoàn, Đoàn thanh niên, Hội phụ nữ.

Sau khi nghe Trịnh Hiểu Thành đọc xong, ba người Bao Nhất Phong, Kim Thu Lỗi, Vương Chung nhìn Liễu Kình Vũ với ánh mắt khó chịu. Vì Phòng xúc tiến đầu tư trước kia là do Bao Nhất Phong quản lý, là một nơi rất béo bở, còn Phòng bảo vệ môi trường là do Kim Thu Lỗi quản lý. Phòng quản lý đô thị trước kia là do Vương Chung quản lý, hiện giờ cũng đã rơi vào tay Liễu Kình Vũ, việc này khiến bọn họ không vừa lòng chút nào. Mà vị Phó chủ tịch trước Liễu Kình Vũ cũng không được phân quản nhiều như vậy. Như vậy, không phải là Liễu Kình Vũ từ vùng khác tới cướp miếng ăn của bọn họ sao? Người khác làm sao mà không khó chịu với Liễu Kình Vũ được chứ.

Liễu Kình Vũ cũng không phải là một tên ngốc, nhìn ánh mắt của mấy người bọn họ, hắn liền biết mình bị Trịnh Hiểu Thành chơi đểu. Trịnh Hiểu Thành chắc chắn là muốn thông qua việc phân công việc để tạo cho hắn nhiều kẻ thù.

Liễu Kình Vũ thản nhiên nhìn Trịnh Hiểu Thành một cái, lúc đó Trịnh Hiểu Thành cũng đang nhìn hắn, vậy là hai người nhìn nhau cười.

Từ ánh mắt của Trịnh Hiểu Thành hắn cảm nhận được vẻ khinh thường. Tuy Trịnh Hiểu Thành giấu rất kĩ, nhưng Liễu Kình Vũ vẫn cảm nhận được, trong lòng Liễu Kình Vũ thầm cười, nói: “Trịnh Hiểu Thành, đừng nghĩ Liễu Kình Vũ tôi là một thằng ngốc. Sau này chắc chắn sẽ có một ngày ông phải hối hận”.

Sau khi tan họp, Liễu Kình Vũ quay lại phòng làm việc của mình. Liễu Kình Vũ bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.

Sau khi hắn biết lĩnh vực mình được phân quản. Vậy bước tiếp theo là hắn phải nắm được quyền.

Tuy Liễu Kình Vũ mới bước vào quan trường được hơn một năm, nhưng hắn hiểu rõ, là một Phó chủ tịch mà không thể nắm chắc những công việc mình được phân quản, như vậy đồng nghĩa với việc sẽ không có thủ hạ. Nhìn công việc mà Trịnh Hiểu Thành phân cho hắn quản, có một số lĩnh vực trước kia do các Phó chủ tịch khác quản, ông ta lấy lĩnh vực của người khác đẩy vào tay hắn, nhìn thì thấy có vẻ là quan tâm hắn. Nhưng thực ra là ông ta đang dùng một chiêu rất ác. Dù sao người ta đã quản lý một bộ phận lâu như vậy, quan hệ trên dưới đã thông hết rồi. Tuy hắn là người thay thế, nhưng những người ở dưới chắc chắn sẽ không nghe theo hắn. Nếu như vậy, hắn sẽ trở thành Tư lệnh tay không rồi.

Thân là người đứng thứ tư ở Ủy ban quận, lại không có thuộc hạ, khắp nơi đều là đối thủ. Vậy hắn sẽ phải đối mặt thế nào đây?

Thời gian cứ trôi, Liễu Kình Vũ cứ ngồi đó suy nghĩ.

Bất giác Liễu Kình Vũ cầm bao thuốc Hồng Toản Thạch Trung Hoa mà hắn thích nhất lên lấy một điếu ra hút.

Cục diện khó khăn này, làm sao để hóa giải đây.

Đột phá toàn diện, đó là điều không thể, cơ bản là hắn không có thực lực đấy.

Chỉ có thể hóa giải một điểm, sau đó từ từ đánh dần vào trong, rồi đánh sang những điểm khác.

Nhưng hắn được phân quản quá nhiều lĩnh vực, vậy chọn lĩnh vực nào để tạo đột phá giờ, lựa chọn này rất quan trọng. Nếu chọn không đúng, thì có có đột phá thì cũng không có tác dụng gì.

Rốt cuộc nên chọn lĩnh vực nào đây.

Liễu Kình Vũ nghĩ đi nghĩ lại, cân nhắc mãi, rồi đột nhiên Liễu Kình Vũ sáng mắt lên.

Điểm đột phá đã được xác định.