Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 169: Chơi không khoan nhượng




Liễu Kình Vũ sau khi nghe được những lời nói của Vương Ngọc Cần, không khỏi lộ ra một tia cười lạnh.

Lúc này, Vương Thành đứng bên cạnh càng ai oán hơn, trong lòng tự nhủ: “Em ơi là em, lần nay em mang đến cho anh trai này một phiền toái lớn rồi”.

Sau khi Vương Ngọc Cần nói xong, Liễu Kình Vũ lạnh giọng nói:
- Ồ, tôi gọi điện chính là để thông báo cho đồng chí một tiếng. Hiện tại tiền đã về đến tài khoản của Phòng tài vụ rồi, đồng chí kiểm tra một chút rồi báo cáo lại cho tôi.

- Cái gì? Tiền đã về? Không thể nào.
Vương Ngọc Cần lập tức theo bản năng nói một câu.

Liễu Kình Vũ lạnh lùng cười:
- Bảo đồng chí kiểm tra thì đồng chí cứ kiểm tra. Sao? Chẳng lẽ còn để tôi phải tự mình kiểm tra sao?

- Không cần, không cần, tôi sẽ lập tức kiểm tra.
Nghe thấy giọng điệu Liễu Kình Vũ có vẻ không vui, Vương Ngọc Cần vội vàng tỏ thái độ.

Rất nhanh, Vương Ngọc Cần mở máy tính ra nhìn một chút, xác định khoản tiền đúng là đã được chuyển vào, sắc mặt liền trắng bệch, trong lòng tràn đầy nghi ngờ. Bởi vì chị ta vô cùng rõ ràng, chuyện này nếu anh trai mình không gật đầu thì tuyệt đối không có khả năng hoàn thành. Mình đã nói với anh trai rồi, theo lý thuyết thì anh trai không thể không giúp mình. Cho nên, hiện tại chị ta đang muốn gọi điện thoại cho Vương Thành.

Lúc này, thanh âm của Liễu Kình Vũ lại từ trong điện thoại truyền ra:
- Tiền rốt cuộc đã đến chưa?

Vương Ngọc Cần vội vàng nói:
- Đến rồi, đến rồi.

Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
- Được, thế thì tốt. Về sau đồng chí đừng làm phiền tôi về chuyện này nữa. À, đúng rồi, tôi nhắc lại cho đồng chí, bao gồm cả khoản tiền này, tất cả các khoản chi quan trọng nếu không có chữ ký của tôi thì tuyệt đối không được chi. Nếu xảy ra vấn đề gì thì đồng chí tự gánh vác hậu quả.
Nói xong, Liễu Kình Vũ trực tiếp cúp điện thoại.

Giờ phút này, Vương Ngọc Cần nghe trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút tút không ngừng, tâm trạng đắc ý lúc trước đã hoàn toàn tan biến rồi.

Tuy nhiên Vương Ngọc Cần cũng không phải đồ ngốc, sau giây phút kinh ngạc, chị ta lấy điện thoại di động ra gọi cho Hàn Minh Cường, nói cho y biết tình hình. Sau đó lập tức gọi đến cho anh trai Vương Thành của mình.

Giờ phút này, Vương Thành chính là đang cầu nguyện trong lòng Liễu Kình Vũ nhanh chóng rời khỏi. Y cảm giác Liễu Kình Vũ như một quả bom hẹn giờ, thả ở bên cạnh thực sự là rất không an toàn.

Vừa lúc đó, điện thoại của Vương Ngọc Cần gọi tới, Vương Thành vừa thấy vội vàng tắt điện thoại. Y chỉ sợ nếu nghe điện thoại thì Liễu Kình Vũ sẽ biết mối quan hệ giữa mình và Vương Ngọc Cần, sẽ tìm đến mình tính sổ. Y bây giờ chỉ một lòng một dạ muốn tiễn bước ôn thần Liễu Kình Vũ này.

Nhưng mà lúc này Liễu Kình Vũ lại cố tình ngồi ở trong phòng làm việc của y, nhắm mắt dưỡng thần.

Lần này, Vương Thành có chút khổ sở rồi, tâm tình vừa mới được thả lỏng lại căng lên như dây đàn, nơm nớp đến trước mặt Liễu Kình Vũ, khom người nói:
- Trưởng phòng Liễu, ngài xem còn chỗ nào chưa hài lòng?

Lúc này, Liễu Kình Vũ chậm rãi mở to mắt, dùng sức vỗ trán, đứng dậy nắm lấy tay Vương Thành, nói:
- Ai da, đồng chí Vương Thành, thật là ngại quá, vừa rồi tôi gọi nhầm số. Cuộc điện thoại kia không phải là Mạnh Hoan nhận đâu, là một người bạn của tôi nhận đấy. Anh ta thích nhất là trêu đùa tôi, thực không ngờ chuyện này anh ta cũng đùa giỡn rồi. Đồng chí Vương Thành, về phần Ủy ban kỷ luật thì anh ngàn vạn lần không nên để bụng, chỉ là nói đùa thôi mà. Vô cùng cảm ơn anh đã trả lại tiền cho Phòng quản lý đô thị chúng tôi. Anh thực sự là một người tốt, người tốt.
Nói xong, Liễu Kình Vũ hướng Vương Thành giơ ngón tay cái lên, sau đó buông tay ra, cất bước đi ra ngoài, vừa đi còn vừa khen Vương Thành:
- Phó phòng Vương thật sự là một người tốt.

Long Tường theo sát phía sau đi ra.

Nhìn bóng lưng Liễu Kình Vũ cất bước đi ra khỏi cửa phòng, nét mặt của Vương Thành lập tức liền ngây dại.

Qua một lúc lâu sau, Vương Thành mới hét lên một tiếng quái dị:
- Liễu Kình Vũ, tổ sư nhà mày, con mẹ mày dám chơi tao sao, tao không để yên cho mày.

Giờ này khắc này, Vương Thành lấy tay vuốt khuôn mặt đã sưng lên của mình, tức giận đến hộc máu. Hiện tại y chỉ hận không một cước đá chết Liễu Kình Vũ. Y rất hận Liễu Kình Vũ, hận đến thấu xương rồi. Y thật không ngờ Liễu Kình Vũ đã đùa giỡn với mình, khiến cho mình mất hết thể diện trước mặt Long Tường, hơn nữa còn chuyển tiền về cho Phòng quản lý đô thị rồi. Lúc này đây chính mình quả thực quá mất mặt.

Còn lúc này, Long Tường vừa đi cùng Liễu Kình Vũ ra ngoài vừa bật ngón cái lên với Liễu Kình Vũ:
- Trưởng phòng, lần này quả thực là phục anh sát đất. Không cần sử dụng bạo lực cũng không cần phải biếu xén một đồng nào, chỉ gọi nhầm một cuộc điện thoại mà tiền đã lấy được từ chỗ Vương Thành rồi. Quả thực là lợi hại, Long Tường tôi rất khâm phục.

Liễu Kình Vũ cười ha hả, nói:
- Long Tường, chẳng lẽ anh cho rằng tôi thật sự gọi nhầm số?

Long Tường sửng sốt:
- Không đúng vậy sao?

Liễu Kình Vũ cười nói:
- Đương nhiên không phải. Tôi đích xác đã gọi cho Mạnh Hoan. Mạnh Hoan cũng đích xác là con trai của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Mạnh Vĩ Thành. Mà Dương Kiếm Thịnh cũng đích xác là cấp dưới cũ của Mạnh Vĩ Thành. Tôi sở dĩ nói với Vương Thành là gọi nhầm số, bất quá cũng là đùa giỡn y mà tôi. Y dám chơi tôi thì tôi cũng chơi y không khoan nhượng. Người như y lăn lộn trong quan trường cũng không phải là cái phúc của dân.

Nghe Liễu Kình Vũ nói xong, Long Tường lập tức mở to hai mắt nhìn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ. Gã mặc dù biết Liễu Kình Vũ hết sức lợi hại, nhưng thật không ngờ Liễu Kình Vũ lại có thể liên tiếp đặt bẫy Vương Thành như vậy. Hơn nữa Long Tường có một dự cảm, chỉ e lần này Liễu Kình Vũ sẽ không bỏ qua cho Vương Thành. Cho nên gã có chút chần chừ mà hỏi:
- Trưởng phòng, chẳng lẽ đây cũng là để chuẩn bị cho sau này?

Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng gật đầu:
- Anh đoán đúng rồi, đây chính là tôi chuẩn bị cho phía sau. Tôi muốn trừng trị Vương Thành nhưng lại lo y sẽ đề phòng, cho nên tôi nói như vậy, vừa để chọc tức y vừa khiến y lơi lỏng phòng bị. Đây chính là cơ hội tốt nhất để trừng trị y.

Nói xong, Liễu Kình Vũ trực tiếp lấy điện thoại di động ra lại gọi đến số của Mạnh Hoan:
- Mạnh Hoan, Phó phòng Tài chính huyện Vương Thành tôi xem ra vấn đề không nhỏ đâu, vì bảo vệ chức quan mà ngay cả quỳ cũng đã quỳ xuống trước mặt tôi. Với kinh nghiệm của anh ở bên Ủy ban kỷ luật, người như y có nên xử lý không?

Nghe được những lời của Liễu Kình Vũ, Mạnh Hoan không chút do dự nói:
- Sếp, tôi hiểu ý anh rồi. Yên tâm đi, tôi sẽ gọi cho chú Dương ngay, kể lại cho chú ấy nghe mọi chuyện. Tôi tin rằng chú ấy sẽ có phán đoán chính xác.

Liễu Kình Vũ gật đầu:
- Ừ, vậy chuyện này làm phiền anh.

Giờ này khắc này, Vương Thành nằm mơ cũng không nghĩ tới, y chơi đến chơi đi, tính đi tính lại, cuối cùng vẫn bị Liễu Kình Vũ kiên quyết không tha.

Mà lúc này đây Vương Thành vừa mới khởi động máy, Vương Ngọc Cần và Hàn Minh Cường trước sau gọi tới, hỏi y tại sao lại phê cho Liễu Kình Vũ khoản tiền kia. Vương Thành tự nhiên không nói ra chuyện bị Liễu Kình Vũ đùa giỡn mà bịa ra một lý do lung tung, giải thích vài câu rồi ngắt máy. Sau khi trả lời xong điện thoại của hai người kia, Vương Thành ánh mắt vô cùng oán độc, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Liễu Kình Vũ à Liễu Kình Vũ, về sau cứ là tiền của Phòng quản lý đô thị, một xu mày cũng đừng hòng lấy về. Dám đùa giỡn bố mày sao, xem về sau bố mày sẽ trị mày thế nào.

...

Cũng trong lúc đó, tại văn phòng của Hàn Minh Cường ở Phòng quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm.

Sau khi Hàn Minh Cường gọi điện thoại cho Vương Thành, sắc mặt liền trở nên âm trầm. Tuy rằng Vương Thành nói không tỉ mỉ, bịa ra một lý do lung tung, nhưng trong lòng Hàn Minh Cường rất rõ ràng, lý do mà Vương Thành bịa ra trăm ngàn chỗ sơ hở, tuyệt đối không phải là kết quả thật. Nhưng cho dù vì bất cứ lý do gì, Vương Thành cuối cùng cũng đã phê duyệt khoản tiền đó cho Liễu Kình Vũ rồi. Có thể khẳng định, chính là Vương Thành đã bị Liễu Kình Vũ giải quyết.

Nghĩ đến đây, sắc mặt y càng thêm khó coi. Y đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, cuối cùng quyết định tiến hành đòn sát thủ cuối cùng: Dự toán năm Phòng quản lý đô thị. Y phải động tay động chân với vấn đề này một chút để trừng trị Liễu Kình Vũ. Y rất rõ ràng, bất kể là Phó chủ tịch huyện Từ Kiến Hoa hay Chủ tịch huyện Hạ Quang Minh đều có ấn tượng vô cùng xấu đối với Liễu Kình Vũ. Hơn nữa giữa bọn họ cũng đã có xung đột ác liệt. Nếu dựa theo quy trình bình thường, mình muốn gian lận cũng khó. Nhưng với tình hình hai vị lãnh đạo chủ quản mâu thuẫn mạnh mẽ với Liễu Kình Vũ, việc này là có khả năng làm được. Bởi vì trong quan trường, quy trình chính là quy trình, ở thời điểm bình thường, mọi người cứ dựa theo quy trình mà làm. Nhưng nếu lãnh đạo không muốn dựa theo quy trình, thay đổi phương thức xử lý vẫn là có thể. Bởi vì người ta là lãnh đạo.

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Cường lấy điện thoại di động ra gọi cho Từ Kiến Hoa và Hạ Quang Minh. Sau khi gọi xong hai cuộc điện thoại này, trên mặt Hàn Minh Cường lộ vẻ đắc ý, lạnh lẽo cười, nói:
- Liễu Kình Vũ à Liễu Kình Vũ, bố mày xem mày lần này sẽ phá vỡ cục diện thế nào. Có thể kéo Vương Thành xuống, bố mày không còn lời nào để nói. Nhưng lúc trước mày vừa mới đánh con trai Từ Kiến Hoa tơi bời, làm Chủ tịch huyện Hạ mất thể diện, mày có thể kéo bọn họ xuống ngựa sao? Bố mày không tin mày có bản lĩnh này. Cứ đợi mà xem!

Liễu Kình Vũ mới vừa từ Phòng Tài chính huyện trở về, mông còn chưa ngồi ấm chỗ, Vương Ngọc Cần đã lại gõ cửa tiến vào. Lúc này đây, Vương Ngọc Cần không dám lớn lối như trược, tuy nhiên ở sâu trong nội tâm sớm đã tràn đầy vui sướng khi người gặp họa, tràn đầy sự khinh thường với Liễu Kình Vũ. Tuy vậy lúc nói chuyện vẫn tương đối kính cẩn:
- Trưởng phòng Liễu, tôi vừa mới nhận được thông báo từ Phòng tài chính huyện. Dự toán tài chính sang năm của Phòng quản lý đô thị chúng ta không được thông qua, nói chúng ta trong vòng hai ngày nữa phải chỉnh sửa lại rồi nộp lên trên để mau chóng phê duyệt. Bằng không thì dự toán tài chính sang năm của chúng ta sẽ chỉ còn một nửa so với năm nay.