Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 148: Lửa giận ngập trời




Ngay lúc viên đạn phóng tới, cũng là lúc ánh mắt Liễu Kình Vũ vừa rời khỏi tên áo đen đang ngã trên mặt đất kia.

Tên áo đen tuy rằng đã ngã xuống nhưng vẫn không chịu thua, hai mắt trừng trừng căm phẫn lẳng lặng cầm dao rựa tiến đến gần Liễu Kình Vũ và Lục Chiêu. Chuẩn bị vung dao chém giữa hai chân Lục Chiêu.

Liễu Kình Vũ tuy đang tập trung ứng chiến nhưng tai vẫn nghe ngóng khắp nơi. Bỗng nhiên hắn cảm thấy tên bị Lục Chiêu đánh ngã lúc trước có hành động mờ ám, Liễu Kình Vũ không chút do dự tung ngay một cước lên cổ tên này làm gã bất tỉnh. Con dao trong tay gã suýt chút nữa đã đi ngang hai chân Lục Chiêu liền rơi xuống đất.

Nhưng, Liễu Kình Vũ không thể nào ngờ, Đinh đầu hói đã dự tính từ trước, rút súng lục bên người ra, căn thời cơ ngắm bắn.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một dáng người đột nhiên lao lên chắn ngang người Liễu Kình Vũ, cùng lúc đó một ánh dao sáng sắc lạnh từ đâu phóng tới ngay cổ tay Đinh đầu hói. Gã đang định bóp cò súng lần hai thì cổ tay bỗng trúng một đao đau điếng, khẩu súng trên tay liền rơi xuống đất

Đúng lúc Đinh đầu hói làm rơi khẩu súng thì bóng dáng cao lớn kia cũng ngã xuống mặt đất.

Giờ phút này, Liễu Kình Vũ cũng đã phục hồi lại tinh thần, hắn đã nghe thấy tiếng súng, nhìn thấy tên bắn súng, cũng vừa nhận ra dáng người đứng chắn trước mặt mình chính là Lục Chiêu.

Liễu Kình Vũ lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, cùng lúc hắn đá tên áo đen cứu Lục Chiêu thì Lục Chiêu cũng phát hiện ra hành động của Đinh đầu hói.

Hai huynh đệ vì cứu đối phương mà để chính mình lâm vào nguy hiểm.

Giờ phút này, đầu óc Liễu Kình Vũ chuyển động rất nhanh, thân thể của hắn lại càng nhanh hơn. Gần như ngay lúc Đinh đầu hói làm rơi súng lục, trong chớp mắt Liễu Kình Vũ cũng đã nhảy tới trước mặt gã. Một tay tóm cổ Đinh đầu hói, một chân đá khẩu súng đang rơi giữa không trung bay lên, tay kia liền vươn ra bắt lấy súng chĩa vào thái dương tên hói. Kình Vũ cất giọng lạnh lùng:
- Mau kêu người của ông cút hết, nếu không tôi lập tức bóp cò.

Trong giây lát, Đinh đầu hói chưa kịp phản ứng gì thì đã rơi vào tay Liễu Kình Vũ. Cảm thấy một họng súng lạnh lẽo đang dí lên thái dương mình, sắc mặt gã liền tái nhợt, hai chân run rẩy, vội vàng la lớn:
- Tất cả ra ngoài hết cho tao, lập tức ra ngoài.

Đinh đầu hói mặc dù là xã hội đen, kiêu ngạo hùng dũng nhưng trong giây phút sinh tử uy hiếp, gã chỉ có thể lựa chọn bảo toàn tính mạng, càng là loại người như gã càng thấy quý trọng tính mạng mình.

Nhất là khi gã đã sớm nhìn ra Liễu Kình Vũ và Lục Chiêu cả hai đều thân thủ phi phàm. Bây giờ rơi vào tay đối phương sợ rằng khó thoát. Chỉ có thể nghĩ đến phương án bảo toàn tính mạng, giờ đây gã thấy hối hận vì không cho đám Trình Nhất Kỳ đến gần khách sạn Tân Nguyên, nếu không bây giờ đã có người cứu rồi.

Liễu Kình Vũ sau khi nghe Đinh đầu hói quát cấp dưới lui ra, liền tóm cổ gã quẳng vào phòng , đồng thời ném khẩu súng cho Hoàng Đức Quảng nói:
- Coi chừng gã, tôi đi xem vết thương của Lục Chiêu.

Liễu Kình Vũ ngồi xuống bên cạnh Lục Chiêu, nhẹ nhàng lật người anh ta lên, giật mình thấy bụng Lục Chiêu đang chảy máu ồ ạt.

Đã có kinh nghiệm với những tình huống này, Liễu Kình Vũ vội đưa ngón tay điểm liên tiếp mấy huyệt vị trên người Lục Chiêu giúp vết thương bớt chảy máu. Sau đó rút điện thoại gọi 120 cấp cứu, bảo bọn họ phải ngay lập tức điều xe cứu thương thật nhanh đến cứu người.

Lúc này Lục Chiêu đã tỉnh lại, cố nén cơn đau nói:
- Lão Đại, viên đạn chắc đã cắm ở phía sau đầu trên xương lưng của em, trong khoảng thời gian ngắn, em chắc sẽ không sao đâu.

Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
- Cậu đừng nói gì nữa, cậu nhất định sẽ không sao đâu.


Nói xong, Liễu Kình Vũ lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Phó Chủ tịch thường trực thành phố Đường Kiến Quốc:
- Chú Đường, anh bạn cháu ở thành phố Thương Sơn vừa bị bắn trọng thương, xin chú hãy giúp cháu, mau cho bác sĩ tốt nhất nhanh chóng tới đường Hoa Minh khách sạn Tân Nguyên phòng 301, trăm sự nhờ chú.

Nhận được điện thoại của Liễu Kình Vũ, Đường Kiến Quốc không chút do dự lập tức nói:
- Được, tôi lập tức liên hệ, cam đoan chậm nhất trong vòng mười phút bác sĩ sẽ tới.
Nói xong, Đường Kiến Quốc lập tức dập máy.

Nghe xong câu trả lời của Đường Kiến Quốc, Liễu Kình Vũ vô cùng hài lòng, bởi vì hắn biết, bây giờ không phải lúc khách sáo, cứu người mới là quan trọng nhất.

Nhưng, vừa lúc đó, tiếng bước chân dồn dập từ phía thang máy đột nhiên vọng tới, sau đó hai mươi tay cảnh sát súng đã lên nòng chắc trong tay lao nhanh, đến chĩa ngay họng súng vào Liễu Kình Vũ.

Đột nhiên thấy sự xuất hiện của cảnh sát, Liễu Kình Vũ không khỏi nhướn mày.

Tốc độ xuất hiện của những cảnh sát này thực sự quá nhanh, bên này vừa mới chấm dứt chiến đấu, bọn họ liền xuất hiện, liệu có phải quá phô trương không?

Bởi vì căn bản chính mình cũng không báo cảnh sát, cho dù là người của khách sạn Tân Nguyên báo thì cảnh sát cũng không có khả năng đến nhanh như vậy được.

Lúc này Liễu Kình Vũ sắc mặt âm trầm nhìn về phía những người nói:
- Các người tới đây làm gì?

Lúc này, lực lượng cảnh sát phía trước tách sang hai bên, Trình Nhất Kỳ cất bước từ phía sau đi ra.

Lúc này, trong lòng Trình Nhất Kỳ thật sự phẫn nộ và thất vọng, y không thể nào ngờ được, Đinh đầu hói mang theo nhiều tay chân như vậy, lại tự mình ra tay, súng cũng đã bóp cò, vậy mà vẫn không thể giết chết Liễu Kình Vũ. Điều này làm cho y ngàn lần thất vọng, nhất là sau khi y nghe cấp dưới của Đinh đầu hói thuật lại chuyện gã bị Liễu Kình Vũ bắt được chỉ sau một cái chớp mắt, y đã vô cùng lo lắng rồi, bởi vì y rất rõ ràng, Liễu Kình Vũ chỉ cần dùng một ít thủ đoạn, Đinh đầu hói sẽ không do dự mà khai ra tên y. Cho nên y không chút suy nghĩ đã sớm hạ lệnh cho thủ hạ vây phía ngoài khách sạn Tân Nguyên lập tức xông vào, nhất định phải mang được Đinh đầu hói ra ngoài, hơn nữa nếu Liễu Kình Vũ cố chống lại thì trực tiếp trừ khử gã, tuyệt đối không thể để Đinh đầu hói rơi vào tay bọn Liễu Kình Vũ.

Bởi vậy, khi Liễu Kình Vũ hỏi, Trình Nhất Kỳ liền nghiêm mặt nhìn Liễu Kình Vũ một cái rồi nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, chúng tôi đang đi làm nhiệm vụ trừ gian diệt bạo. Tình cờ lúc đi ngang đây thấy người ta nói các người đang phải đối đầu với xã hội đen trong này. Lần này bọn chúng nhất định không thoát khỏi họng súng cảnh sát. Nghe nói Đinh đầu hói cầm đầu băng xã hội đen đã bị anh bắt được, anh mau giao gã cho tôi.

Liễu Kình Vũ lạnh lùng đưa mắt liếc nhìn Trình Nhất Kỳ, trong lòng có chút nghi ngờ.

Liễu Kình Vũ không phải tên ngốc. Gần như ngay sau khi Trình Nhất Kỳ nói ra lời này, hắn liền ý thức được rất có thể giữa Đinh đầu hói và Trình Nhất Kỳ có sự liên hệ bí mật. Nhất là khi Trình Nhất Kỳ mang người đến đây nhanh như thế, lại trực tiếp đòi giao người. Không còn nghi ngờ gì nữa, hai người này chắc chắn có quan hệ rất chặt chẽ. Trình Nhất Kỳ nghĩ rằng dựa theo những lời y nói ra là có thể nhanh chóng mang Đinh đầu hói ra ngoài, đồng thời che giấu mối liên hệ giữa y và gã. Sau đó giết người diệt khẩu cũng tốt mà để cho tên hói cao chạy xa bay cũng tốt.

Nhưng, Liễu Kình Vũ này tuyệt đối không thể để Đinh đầu hói ra đi dễ dàng như vậy. Nhất là hiện tại, Lục Chiêu bị thương đang nằm dưới đất. Liễu Kình Vũ sớm đã lửa giận ngợp trời. Lúc này, đừng nói là Trình Nhất Kỳ tới đây, cho dù chủ tịch thành phố Thương Sơn Lý Đức Lâm tới đây, Liễu Kình Vũ cũng sẽ không giao tên hói ra. Bởi vì, Liễu Kình Vũ biết, Đinh đầu hói tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mang người tới chém giết mình. Cho dù là xã hội đen vô cùng khốn kiếp cũng không vô duyên vô cớ chém giết như vậy. Sau lưng người này ắt hắn phải có chỉ điểm. Trình Nhất Kỳ đột nhiên xuất hiện khiến Liễu Kình Vũ thêm chắc chắn vào suy đoán của mình. Không thể giao Đinh đầu hói cho y.

Liễu Kình Vũ cười lạnh lùng nói:
- HaHa, trừ gian diệt bạo, Phó cục trưởng Trình, các người thật biết nắm thời cơ chém gian diệt ác, khi bọn họ chém giết chúng tôi các người ở đâu? Bây giờ, người là do chúng tôi bắt được, các người nghĩ đến đây nói giao người là tôi phải giao sao? Ông cho rằng Liễu Kình Vũ tôi là kẻ ngu à? Tôi rất nghi ngờ ông và tên hói kia có gì đó không thể cho người khác biết. Tôi tuyệt đối sẽ không giao gã cho ông.

Nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, Trình Nhất Kỳ sắc mặt bình tĩnh nói:
- Liễu Kình Vũ, nếu anh không nhanh chóng giao Đinh đầu hói ra đây, tôi có thể khép anh vào tội chống đối người thi hành công vụ, thậm chí là tội bao che tội phạm. Anh thân là nhân viên công vụ, hẳn là biết rõ hậu quả của tội bao che. Tôi khuyên anh, tốt nhất nên đem Đinh đầu hói giao cho tôi. Nếu không bạn của anh đang nằm dưới đất kia chỉ sợ không thể kịp thời chữa trị .
Nói tới đây, Trình Nhất Kỳ quát lớn
- Người đâu, đi chặn cầu thang lên đây cho tôi. Cảnh sát chúng tôi đang điều tra người bị tình nghi phạm tội, không có lệnh của tôi, bất cứ kẻ nào cũng không thể đi lên.

Sau khi truyền đạt mệnh lệnh cho cấp dưới xong, Trình Nhất Kỳ lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ đầy khiêu khích.

Ngay từ lúc vào, Trình Nhất Kỳ đã chú ý tới Lục Chiêu đang bị thương nằm kia. Nhìn thấy Liễu Kình Vũ không chịu giao người, y không chút do dự dùng thủ đoạn âm hiểm nhất, y cũng không vừa đến nơi đã dùng hành động bạo lực, vì y sớm đã có dự cảm, Liễu Kình Vũ dám mặt đối mặt Trâu Hải Bằng và Lý Đức Lâm mà đưa vợ sắp cưới của Trâu Văn Siêu đi, chỉ sợ nhất định là có người chống lưng, nếu không hắn tuyệt đối không dám làm như vậy. Nhất là khi y nghe nói bí thư thành ủy Vương Trung Sơn cũng đã từng gặp Liễu Kình Vũ, vì vậy y đối với Liễu Kình Vũ cũng có chút kiêng nể.

Hiện tại y lấy cớ điều tra tội phạm tình nghi hạ lệnh phong tỏa tất cả các cửa ra vào, về sau người đứng đằng sau Liễu Kình Vũ có biết cũng không thể tìm ra điểm yếu của y. Bất cứ lúc nào y cũng dự trù sẵn một nước cờ hiểm đằng sau, chưa đến đường cùng y sẽ không dễ dàng xuất chiêu.

Nhưng, Liễu Kình Vũ sau khi nghe được Trình Nhất Kỳ nói như vậy, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt, không thể kìm lại.

Hắn lạnh lùng nhìn Trình Nhất Kỳ, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Phó cục trưởng Trình, ông nghe cho rõ ràng, tôi vừa mới nói, tôi tuyệt đối sẽ không giao Đinh đầu hói cho ông. Nhưng tôi sẽ giao cho Cục trưởng Chung Cục công an thành phố Thương Sơn. Tôi khuyên ông một câu, lập tức thu hồi mệnh lệnh vừa rồi, nếu không ông chắc chắn sẽ hối hận cả đời