Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 141: Tô Lạc Tuyết nhờ giúp đỡ!




Cầm thiệp mời trong tay, Liễu Kình Vũ rơi vào trầm tư.

Liễu Kình Vũ hiểu tại sao Trâu Văn Siêu lại gửi thiệp mời cho mình. Anh ta vẫn cho rằng giữa mình và Tô Lạc Tuyết có quan hệ, anh ta muốn nhân cơ hội này đả kích mình, xát muối lên miệng vết thương của mình. Nếu như mình thật sự yêu Tô Lạc Tuyết, như vậy thật không thể không thừa nhận, chiêu này của Trâu Văn Siêu khẳng định có thể có hiệu quả.

Nhưng tình hình trước mắt, giữa mình và Tô Lạc Tuyết chỉ là quan hệ bạn bè. Mình cũng không yêu Tô Lạc Tuyết, mình chỉ cảm kích năm đó Tô Lạc Tuyết cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc mình mà thôi.

Lễ đính hôn lần này rốt cuộc mình có nên đi hay không.

Trong thời gian ngắn, Liễu Kình Vũ có chút do dự. Lúc này, Liễu Kình Vũ nhớ tới cô gái Tô Lạc Tuyết này, Tô Lạc Tuyết cam tâm tình nguyện gả cho Trâu Văn Siêu ư? Nếu quả thực cô ấy được gả cho Trâu Văn Siêu rồi, cô ấy sẽ vui vẻ chứ?

Đối với Tô Lạc Tuyết thiện lương, hiếu thuận này, Liễu Kình Vũ thật sự không biết nói gì. Hắn biết, sở dĩ Tô Lạc Tuyết đồng ý làm quen với Trâu Văn Siêu, là vì lòng hiếu thuận với cha mẹ. Cô không muốn bởi vì mình mà cha trở mặt với Ủy viên thường vụ cấp Thành ủy Trâu Hải Bằng, người có thể trợ giúp cho con đường làm quan của cha.

Đối với lòng hiếu thuận của Tô Lạc Tuyết, Liễu Kình Vũ rất bội phục. Nhưng theo Liễu Kình Vũ, Tô Lạc Tuyết dùng cách này để biểu đạt lòng hiếu thuận của mình thật có chút cổ hủ. Đồng thời, đối với cha của Tô Lạc Tuyết, Tô Hạo Đông, hắn tràn đầy khinh bỉ. Dù sao hiện tại đã không còn là xã hội cũ nữa, tình yêu giữa nam và nữ là tự do bình đẳng. Loại tình yêu thành lập giữa trên cơ sở quyền lợi gia tộc này sẽ không thể bền vững, Tô Lạc Tuyết có thể có được hạnh phúc chân chính hay không? Còn cha của Tô Lạc Tuyết, Tô Hạo Đông vì con đường làm quan và tiền đồ của mình mà không bận tâm đến cảm nhận và hạnh phúc của con gái, người làm cha như ông ta có đủ tư cách hay không? Chẳng lẽ ông ta thật sự nhẫn tâm vì tiền đồ của mình mà phá huỷ hạnh phúc cả đời của con gái mình sao? Cán bộ như vậy có thể hết lòng phục vụ dân chúng sao.

Trong khoảng thời gian ngắn, Liễu Kình Vũ đã suy nghĩ rất nhiều điều.

Đúng lúc đó, điện thoại di động của Liễu Kình Vũ đột nhiên vang lên, nghe thấy tiếng chuông quen thuộc, Liễu Kình Vũ lập tức biết người gọi đến là Tô Lạc Tuyết đã lâu không liên lạc.

Lúc này Tô Lạc Tuyết gọi điện thoại cho mình nhất định là có chuyện gì đó.

Liễu Kình Vũ đầy nghi vấn nhận nghe điện thoại:
- Lạc Tuyết xin chào, tôi Liễu Kình Vũ đây.

Tô Lạc Tuyết bên kia vẫn trầm mặc.

Liễu Kình Vũ ngây ngẩn cả người, hỏi:
- Lạc Tuyết, sao em không nói gì vậy.

- Ô ô ô...
Đầu bên kia điện thoại, đột nhiên truyền đến tiếng khóc của Tô Lạc Tuyết.

Liễu Kình Vũ nhướn mày, nói:
- Lạc Tuyết, sao vậy, chẳng lẽ Trâu Văn Siêu ức hiếp em sao. Nếu thật như vậy, tôi lập tức qua đó tính sổ với gã.

Đối với Tô Lạc Tuyết, Liễu Kình Vũ vẫn luôn mang ơn, hơn nữa hắn cũng từng nói với Tô Lạc Tuyết, nếu có chuyện gì cần giúp mình, mình sẽ không chút do dự mà ra tay.

Tô Lạc Tuyết nức nở một hồi, lúc này mới nghẹn ngào nói:
- Anh Liễu, em không muốn gả cho Trâu Văn Siêu, em không muốn gả cho Trâu Văn Siêu. Xin anh, dẫn em đi đi, em mệt mỏi với việc cả ngày đều phải giả bộ tươi cười mà sống rồi, thật sự, em thật sự chán ghét rồi.

Nghe Tô Lạc Tuyết nói vậy, Liễu Kình Vũ rất ngạc nhiên. Hắn thật không ngờ, Tô Lạc Tuyết sẽ nói ra lời như vậy. Phải biết rằng, thời gian trước cô còn quyết định vì tiền đồ của cha mình mà cam tâm chịu đựng. Hiện tại suy nghĩ của cô đã thay đổi rồi, Liễu Kình Vũ trầm giọng hỏi:
- Lạc Tuyết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy.

Tô Lạc Tuyết nức nở nói:
- Anh Liễu, em không muốn nhanh chóng đính hôn với Trâu Văn Siêu như vậy, nhưng cha em nói chỉ là đính hôn mà thôi, không có gì cả. Nhưng Trâu Văn Siêu lại nói với em, sau khi đính hôn chúng em sẽ là người một nhà, còn nói tối nay sẽ lên giường với em... Ô ô ô... em thật sự rất ghét Trâu Văn Siêu. Hiện tại, em cũng bắt đầu ghét cha của em rồi. Em muốn rời xa bọn họ. Anh Liễu, anh có thể giúp em được không, bây giờ chỉ có anh mới có thể giúp em. Bọn họ...bọn họ còn phái vài tên vệ sĩ đi theo em, em phải trốn ra ngoài gọi điện thoại...

Nghe đến đó, Liễu Kình Vũ đã hiểu được tình cảnh của Tô Lạc Tuyết. Hiện tại, ngay cả cô gái thiện lương như Tô Lạc Tuyết cũng quyết định trốn đi rồi. Điều này chứng minh tình cảnh của cô ấy đã chuyển biến xấu đến mức cô ấy không thể nhịn được nữa. Liễu Kình Vũ không chút do dự nói:
- Lạc Tuyết, em đừng lo lắng, tối nay anh sẽ dẫn em rời đi.

Vừa lúc đó, từ bên Tô Lạc Tuyết truyền đến một tiếng mắng mỏ đầy giận dữ, ngay lập tức, trong điện thoại truyền đến thanh âm tức giận của Tô Lạc Tuyết:
- Anh đưa điện thoại cho tôi...

Lập tức, trong điện thoại di động của Liễu Kình Vũ truyền đến tiếng tút tút tút. Sau khi Liễu Kình Vũ gọi lại, lại phát hiện điện thoại của Tô Lạc Tuyết đã tắt.

Lần này, sắc mặt của Liễu Kình Vũ lập tức trở nên khó nhìn.

Hắn biết rằng, nhất định là chuyện Tô Lạc Tuyết gọi điện thoại cho mình đã bị vệ sĩ phát hiện. Càng khiến Liễu Kình Vũ tức giận chính là, thậm chí có người phái vệ sĩ giám sát Tô Lạc Tuyết. Đây quả thực là coi thường và giam cầm quyền con người của Tô Lạc Tuyết mà. Bất kể những người này là do Tô Hạo Đông phái đến hay là Trâu Văn Siêu phái đến, đây cũng là điều Liễu Kình Vũ không thể chịu được. Hơn nữa Liễu Kình Vũ cũng nhớ rõ mình từng hứa với Tô Lạc Tuyết, chỉ cần Tô Lạc Tuyết cần mình giúp, chỉ cần điện thoại cho mình, mình sẽ không chút do dự đến giúp cô.

Hiện tại, điện thoại gọiới rồi.

Liễu Kình Vũ không chút do dự, trực tiếp đứng dậy, gọi Chánh văn phòng Long Tường vào, nói cho anh ta biết mình muốn đến thành phố Thương Sơn một chuyến, bảo anh ta có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho mình.

Theo sau, Liễu Kình Vũ trực tiếp gọi Đường Trí Dũng lái chiếc xe tư nhân của hắn đưa hắn đến thành phố Thương Sơn.

Lúc này, trong khách sạn Khải Toàn thành phố Thương Sơn, đèn màu treo cao, biểu ngữ treo trên cao, khắp nơi đều treo chữ hỷ, một cảnh tượng đầy hạnh phúc. Trong khách sạn, đám người Đổng Thiên Bá, Mã Tiểu Cương đi ra đi vào, chỉ huy đám nhân viên làm việc, cần phải bảo đảm bữa tiệc đính hôn ngày hôm nay phải được tổ chức theo quy cách cao, tiêu chuẩn cao nhất, tại vì Trâu Văn Siêu cao hứng, bọn họ cũng đang hưng phấn mong đợi, nhìn thấy sắc mặt khó coi của Liễu Kình Vũ khi thấy Trâu Văn Siêu hôn Tô Lạc Tuyết. Bọn họ đã tính toán kỹ xem đến lúc đó làm sao có thể kích động Liễu Kình Vũ, làm sao khiến Liễu Kình Vũ mất mặt.

Hai người vừa hỗ trợ chuẩn bị tiệc đính hôn, vừa tán gẫu.

Mã Tiểu Cương vẻ mặt âm hiểm nói:
- Lão Đổng, anh nói xem lần này Liễu Kình Vũ có tới hay không? Lần này chúng ta cho hắn thời gian chuẩn bị có khoảng ba giờ, có phải gấp quá hay không?

Đổng Thiên Bá cười ha hả nói:
- Ba giờ, không gấp, nếu hắn thật sự thích Tô Lạc Tuyết, khẳng định sẽ tới. Lần này, coi như chúng ta kiểm tra Liễu Kình Vũ, nếu hắn đến, chứng minh hắn thích Tô Lạc Tuyết. Như vậy trong tiệc đính hôn lần này chúng ta có thể khiến hắn xấu mặt. Nếu hắn không tới, vậy không sao, dù sao Văn Siêu cũng có thể thông qua tiệc đính hôn lần này thu về một đại mỹ nữ, tin rằng anh ta cũng rất vui, anh ta sớm đã thèm chảy nước miếng Tô Lạc Tuyết rồi. Bữa tiệc lần này vừa hay là một cơ hội tuyệt hảo.

Mã Tiểu Cương gật gật đầu, hai mắt tỏa sáng nói:
- Đúng vậy, thật sự mong Liễu Kình Vũ có thể qua đây, chỉ cần có thể hạ nhục hắn, nắm lấy cơ hội khuất phục hắn, tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Tiểu tử này thật quá khốn nạn, tôi hận không thể tìm người giết chết hắn. Hôm nay coi như thu trước chút tiền lãi đi.

Đổng Thiên Bá gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, bất kể là tôi hay Văn Siêu, cũng đều nghĩ giống như anh. Chẳng qua tiểu tử này rất giảo hoạt, không dễ đối phó như vậy đâu, cho nên chúng ta vẫn chưa làm được. Lần này thu trước chút tiền lãi, sau này nếu có cơ hội, nhất định phải dạy dỗ hắn một chút.

Khoảng sáu rưỡi tối, buổi tiệc đã bước vào giai đoạn đón khách, Trâu Văn Siêu mặc Âu phục, sơ mi, cà-vạt, dạng chó hình người cùng Tô Lạc Tuyết mặc đồ cô dâu màu đỏ đứng ở cửa, nghênh đón khách từ tám phương kéo đến.

Con trai của Phó bí thư Thành ủy và con gái của Phó Chủ tịch thành phố đính hôn, khách đến sao có thể ít được chứ. Kỳ thật, từ sáu giờ hơn đã có nhân viên đủ các cấp bậc đến từ các đơn vị của thành phố Thương Sơn lần lượt tới tặng lễ vật rồi. Sau khi đưa tiền mừng và quà biết xong liền vào trong đại sảnh tìm một chỗ ngồi ngồi chuẩn bị tham gia bữa tiệc. Những người cấp bậc không cao sau khi biếu tiền và quà xong liền rời đi. Những người có thể ngồi đây, trong lòng mỗi người đều rõ, tuyệt đối không sai được.

Đến khoảng 6h50 tối, toàn bộ đại sảnh đã đầy khách quý, đang ngồi đa số đều là cán bộ cấp Phó phòng trở lên cùng với người nhà đôi bên ngồi một nhóm. Ngay cả Ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Thương Sơn cũng đến rất đông. Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm, Ủy viên thường vụ Phó Chủ tịch thành phố Hàn Minh Huy cùng một nhóm, còn đám người Phó Chủ tịch thành phố Mã Hoành Vĩ, Phó Chủ tịch thành phố Tô Hạo Đông cũng đã đến, trong hộp tiền mừng của hai bên gia đình đầy ắp phong bì.

Cách thời gian khai tiệc tầm 10 phút, Đổng Thiên Bá và Tô Lạc Tuyết được người gọi vào, tiến hành công tác chuẩn bị cuối cùng.

Nhưng, lúc này Tô Lạc Tuyết miễn cưỡng vui cười, sâu trong đáy mắt lại đầy lo âu, nhất là khi bị Trâu Văn Siêu kéo về, cô không ngừng nhìn quanh. Bởi vì bữa tiệc đã sắp bắt đầu, mà Liễu Kình Vũ vẫn chưa tới. Cô lòng nóng như lửa đốt, trong lòng âm thầm cầu nguyện: "Anh Liễu, xin anh tới đi, em thật sự rất muốn rời khỏi nơi này. Nếu anh không tới, cuộc đời của em, hạnh phúc của em coi như hoàn toàn bị hủy hoại."

Lúc này, lòng Liễu Kình Vũ cũng nóng như lửa đốt.

Bởi vì hiện tại đang đúng giờ cao điểm tan tầm, xe Liễu Kình Vũ đã bị kẹt trên cầu hơn 10 phút.

Từ cây cầu này đến khách sạn Khải Toàn còn năm phút đường xe, nhưng, lúc này trên cầu cạn đều là ô tô, mà ô tô của hắn đã dừng ở đây khoảng chừng 10 phút, toàn bộ cây cầu nhìn qua, đều là ô tô chật kín, tốc độ đi ngay cả ốc sên cũng không bằng.

Liễu Kình Vũ nhìn đồng hồ, chỉ còn cách giờ buổi tiệc bắt đầu khoảng 15 phút.

Không được, không thể đợi thêm nữa, bằng không, đợi đến khi buổi tiệc bắt đầu, đại cục đã định, hạnh phúc của Tô Lạc Tuyết tất cả đều sẽ bị hủy.

Thân là đàn ông, mình nhất định phải thực hiện lời hứa của mình, nhất định phải đưa Tô Lạc Tuyết rời khỏi bể khổ. Nghĩ tới đây, Liễu Kình Vũ nói với Đường Trí Dũng một tiếng, mở cửa xuống xe, nhảy từ trụ cầu xuống mặt đất, sau đó nhanh chóng chạy về khách sạn Khải Toàn.

Trong khách sạn Khải Toàn, Tô Lạc Tuyết lòng nóng như lửa đốt.

Nhìn thấy còn có hai phút nữa là đến bảy giờ, lễ đính hôn sẽ chính thức bắt đầu, Liễu Kình Vũ vẫn chưa tới.

Tô Lạc Tuyết trong lòng run rẩy: “Anh Liễu, anh có thể kịp thời xuất hiện đưa em đi không