Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 140: Âm mưu của Trâu Văn Siêu




Đối với việc đám người Hàn Minh Cường, Lưu Thiên Hoa bày trò trong cuộc khảo sát hiệp quản đầu tiên, Liễu Kình Vũ tất nhiên không biết, bởi vì hiện tại hắn đang toàn tâm toàn ý nghĩ cách làm sao để quy định chỉ tiêu khảo sát.

Kỳ thật trong chuyện này, Liễu Kình Vũ sớm đã có chuẩn bị. Trước đó sớm đã sưu tập rất nhiều tư liệu và các văn kiện chính sách có liên quan, thân là Trưởng phòng Quản lý đô thị, Liễu Kình Vũ làm việc hết sức cẩn thận. Mỗi việc hắn làm, đều trong phạm vi chính sách pháp luật cho phép. Hắn hiểu rất rõ, mình làm việc theo phong cách quân nhân, dám đánh dám đấu, dũng cảm xông lên, không ngại đắc tội với người khác, hễ là việc có lợi cho dân chúng, cho quốc gia, hắn sẽ kiên định mà làm. Về phần liệu có đắc tội với những người có lợi ích hay không, đây không phải điều mà Liễu Kình Vũ cần suy tính.

Bởi vì thân là một cán bộ, từ ngày Liễu Kình Vũ tiến vào quan trường, đã hạ quyết tâm noi theo cha mình Lưu Phi, vì lợi ích của quốc gia và nhân dân, cúc cung tận tụy chết thì mới thôi.

Cho nên, khi quy định chỉ tiêu khảo sát, Liễu Kình Vũ làm rất thật, chứ không giống như lãnh đạo một số địa phương, khi quy định một số chỉ tiêu khảo sát chỉ lên internet trực tiếp lấy một số chỉ tiêu khảo sát của địa phương khác về dùng. Khi Liễu Kình Vũ quy định chỉ tiêu, suy xét kỹ càng tới tập quán sinh hoạt, thói quen làm việc, phong thổ.v.v. của huyện Cảnh Lâm. Đặc biệt là nhắm vào vấn đề tố chất của đội ngũ nhân viên hiệp quản, để quy định ra các chỉ tiêu khảo sát nghiêm khắc, nghiêm khắc hạn chế bớt hành vi của bọn họ, cố gắng không để cho những người này đi quấy rối dân chúng, thậm chí làm thịt dân chúng.

Hiệu suất của Liễu Kình Vũ rất cao. Buổi chiều cùng ngày, chỉ tiêu khảo sát mới đã xong. Sau đó, Liễu Kình Vũ gọi Long Tường qua, bảo anh ta đưa chỉ tiêu khảo sát lần lượt cho các thành viên tổ Đảng. Đợi bọn họ xem xong, bảo bọn họ viết ra ý kiến mình, cuối cùng ký tên xác nhận. Sau khi chỉ tiêu khảo sát dựa theo trình tự dân chủ bảo đảm để từng thành viên tổ Đảng ký tên xong, chỉ tiêu khảo sát chính thức có hiệu lực. Đám người Hàn Minh Cường sớm đã có toan tính, cho nên cũng không gây khó dễ đối với quy định chỉ tiêu khảo sát của Liễu Kình Vũ. Cho nên chiều tối sau khi tan tầm chỉ tiêu khảo sát chính thức được dán ở cột thông báo.

Trong mấy ngày kế tiếp, Liễu Kình Vũ vẫn như trước tiếp tục duy trì sách lược khiêm tốn trước kia. Lúc bình thường chủ yếu là ngồi trong phòng làm việc phê duyệt một số văn kiện, tự hỏi làm thế nào để chỉnh đốn lại Phòng Quản lý đô thị, nên tính toán như thế nào. Về việc khảo sát nhóm nhân viên hiệp quản đầu tiên, vì đã giao chuyện này cho đám người Hàn Minh Cường đi làm, cho nên hắn cũng không theo vào ngay. Trong khoảng thời gian ngắn, hành động này của Liễu Kình Vũ làm cho tất cả thành viên tổ Đảng và nhân viên bình thường của Phòng Quản lý đô thị công tác cảm thấy có chút gì đó mơ hồ. Bọn họ không hiểu được sao Liễu Kình Vũ mặc dù chiếm được hết ưu thế, lại cố tình giao việc khảo sát nhóm đầu tiên cho Hàn Minh Cường làm. Còn Hàn Minh Cường bởi vì nắm giữ quyền khảo sát nhóm hiệp quản đầu tiên, cho nên người đến nhà của gã, văn phòng của gã để báo cáo công tác đồng thời tặng lễ vật liên tiếp không ngừng.

Nhưng, Liễu Kình Vũ cũng làm như không thấy cảnh tượng náo nhiệt bên Hàn Minh Cường, trước sau như một làm tốt chuyện của mình. Cho nên, trong mắt mọi người, vị Trưởng phòng Liễu Kình Vũ này càng trở nên thần bí, nhìn không thấu.

Nhưng, những người thông minh giống như Lâm Tiểu Tà, Long Tường đều đã cảm giác được, Liễu Kình Vũ tuyệt đối không đơn giản giống như vẻ bề ngoài vậy đâu. Hắn nhất định đang toan tính một cái bẫy thật lớn. Có điều hiện tại cũng chưa ai nhìn thấu được rốt cuộc Liễu Kình Vũ đang tính toán cái gì. Cho nên, bọn họ đều yên lặng cùng đợi, và quan sát.

Rất nhiều chuyện trên thế giới này thường là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, chuyện thiêu thân lao đầu vào lửa cũng là chuyện thường xuyên xảy ra, tựa như bốn tên con ông cháu cha Mã Tiểu Cương, Bao Hiểu Tinh…. Lần trước ở nhà khách Trung Thiên, sau khi bị Liễu Kình Vũ đánh cho một trận thảm hại, bốn người trong lòng sớm đã đầy lửa giận, không lúc nào không nghĩ cách trả thù Liễu Kình Vũ.

Nhưng, bởi vì đám con ông cháu cha bọn họ năng lực có hạn. Trong đám người bọn họ, Mã Tiểu Cương đã xem như khá lợi hại rồi, trong hội của bọn họ cũng coi như đại ca, nhưng đám người trong hội bọn họ cũng không đều giống như bọn họ làm việc thiếu suy nghĩ, lỗ mãng, có rất nhiều người làm việc hết sức cẩn thận, luôn thích suy nghĩ kỹ mới làm. Hơn nữa tin tức bốn người bọn họ bị Liễu Kình Vũ chỉnh cho một trận bị lộ ra ngoài, cho nên trong những ngày này, mặc dù bọn họ nghĩ đủ cách, nhưng vẫn không tìm được một cơ hội thích hợp để trả thù Liễu Kình Vũ.

Nhưng, Mã Tiểu Cương dù sao cũng là Mã Tiểu Cương, cha anh ta Phó Chủ tịch thành phố chủ quản việc xây dựng đô thị, cũng tương đối có quyền lực. Cho nên, anh ta không những được Bao Hiểu Tinh và mấy tên con ông cháu cha trong huyện và đám con ông cháu cha cấp cao hơn trong hội ủng hộ, mà anh ta còn có chút quan hệ, tựa như phe phái của đám người Đổng Thiên Bá, Trâu Văn Siêu. Có lúc cùng nhau ra ngoài vui đùa cũng sẽ gọi anh ta theo cùng. Trong một lần bạn bè trong hội tụ tập, Mã Tiểu Cương lấp lửng nói ra mâu thuẫn giữa mình và Liễu Kình Vũ ở huyện Cảnh Lâm, đồng thời mắng Liễu Kình Vũ không ra gì. Nghe Mã Tiểu Cương kêu khổ xong, Đổng Thiên Bá và Trâu Văn Siêu cũng rất đồng cảm. Lần này, mấy người xem như tìm thấy được đề tài chung, cùng nhau nói xấu và lên án Liễu Kình Vũ.

Mã Tiểu Cương cũng sớm nghe nói giữa Đổng Thiên Bá và Trâu Văn Siêu với Liễu Kình Vũ từng phát sinh mâu thuẫn, tuy nhiên bởi vì anh ta rất ít qua lại với hội của Trâu Văn Siêu bọn họ, cho nên đối với những chi tiết trong đó cũng không biết rõ. Tuy nhiên sau khi nghe Đổng Thiên Bá và Trâu Văn Siêu mắng Liễu Kình Vũ xong, anh ta đã ý thức được, hai tên con ông cháu cha này cũng hận thấu xương Liễu Kình Vũ, đoán chừng cùng từng thua trong tay Liễu Kình Vũ.

Nghĩ đến đây, Mã Tiểu Cương cố tình khiêu khích nói:
- Trời, nếu có thể có một cơ hội tốt để hạ nhục Liễu Kình Vũ, đánh cho hắn một trận, thật là tốt biết bao. Tiểu tử này thật sự quá kiêu ngạo, thật không ra gì cả.

Nghe Mã Tiểu Cương vừa nói vậy, Đổng Thiên Bá đột nhiên sáng mắt, lấy tay đập Trâu Văn Siêu một cái nói:
- Văn Siêu, tình cảm giữa cậu và Tô Lạc Tuyết hiện tại thế nào rồi? Có giữ được cô ấy hay không.

Nghe Đổng Thiên Bá nhắc tới Tô Lạc Tuyết, Trâu Văn Siêu cúi đầu, cười khổ nói:
- Tô Lạc Tuyết này thật sự không coi trọng tôi. Tôi đã ra ám hiệu cho cô ấy mấy lần, muốn cùng cô ấy đi thuê phòng, nhưng cô ấy chỉ giả bộ không nghe rõ. Dù sao cũng phải nói cô ấy là một phụ nữ khá truyền thống, trước khi chưa kết hôn sẽ không lên giường với đàn ông đâu. Chà mẹ nó, tôi thật muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy ngay tại chỗ.

Nghe Trâu Văn Siêu nói vậy, ánh mắt Đổng Thiên Bá càng sáng, cười ha hả nói:
- Văn Siêu, thật ra tôi có một ý này, có thể nhân cơ hội này thu phục Liễu Kình Vũ, dạy cho hắn một bài học.

Trâu Văn Siêu hiểu khá rõ chỉ số thông minh của Đổng Thiên Bá. Mặc dù biết anh ta không đề ra được ý kiến gì hay, tuy nhiên nể mặt anh ta, vẫn gật đầu nói:
- Ồ, biện pháp gì, nói ra nghe xem sao.

Đổng Thiên Bá nói:
- Tuy rằng giữa cậu và Tô Lạc Tuyết tạm thời vẫn chưa kết hôn, nhưng trước tiên có thể đính hôn. Chỉ cần đính hôn xong, Tô Lạc Tuyết sẽ là của người của anh. Sau này anh đề nghị muốn cùng cô ấy lên giường, cô ấy có thể viện ra rất nhiều lý do, đến lúc đó cậu mạnh tay một chút, cô ấy cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Hơn nữa đến lúc đó còn có thể phát cho Liễu Kình Vũ cái thiệp mời, mời hắn tới tham dự lễ đính hôn giữa cậu và Tô Lạc Tuyết. Liễu Kình Vũ không phải rất thích Tô Lạc Tuyết sao? Tô Lạc Tuyết cũng rất thích Liễu Kình Vũ. Thông qua lần đính hôn này, không những khiến Tô Lạc Tuyết không còn tơ tưởng gì với Liễu Kình Vũ, cũng có thể hạ nhục hắn một phen. Đến lúc đó mấy người chúng ta cùng làm loạn lên, kêu cậu hôn Tô Lạc Tuyết. Lúc này, Tô Lạc Tuyết không thể cự tuyệt, đến lúc đó Liễu Kình Vũ hẳn là mặt mày tím ngắt, hẳn là bị chọc giận gần chết đi.

Nghe Đổng Thiên Bá nói xong chủ ý cùi bắp của anh ta, Trâu Văn Siêu thoáng trầm tư một chút, rồi hai mắt cũng liền sáng lên. Bởi vì hiện tại cha của Tô Lạc Tuyết đang tiến vào thời điểm mấu chốt nhất để giành vị trí Ủy viên thường vụ. Nếu như lúc này mình đề xuất với cha cho tiến hành lễ đính hôn với Tô Lạc Tuyết. Không những thực hiện được, hơn nữa còn có thể gắn bó thêm mối quan hệ giữa cha của Tô Lạc Tuyết với cha mình. Đến lúc đó cho dù là cha của Tô Lạc Tuyết thật sự trở thành Ủy viên thường vụ, cũng nhất định phải bước theo sau bước chân của cha mình, đứng cùng chiến tuyến với cha mình. Cho nên, tuy rằng chủ ý này của Đổng Thiên Bá rất cùi bắp, nhưng nếu như đứng từ góc độ của cha mình mà suy xét, chủ ý này cũng không tệ. Hơn nữa có thể thông qua cơ hội lần này hoàn toàn cắt đứt tình cảm giữa Tô Lạc Tuyết và Liễu Kình Vũ, lại có thể khiến Liễu Kình Vũ mất mặt, khiến hắn biết thân phận của hắn và mình chênh lệch rất lớn, đúng là nhất tiễn hạ song điêu. Hơn nữa giống như Đổng Thiên Bá nói, sau khi đính hôn, nếu mình muốn lên giường cùng Tô Lạc Tuyết cũng đơn giản hơn. Đến lúc đó mình hẳn chưa chắc đã cần dùng sức.

Nghĩ đến đây, anh ta nhẹ nhàng gật gật đầu nói:
- Ừ, chủ ý này của cậu cũng không tệ, khả thi, trở về tôi sẽ đi làm.
Nói xong, Trâu Văn Siêu đứng dậy ra về.

Không thể phủ nhận, Trâu Văn Siêu vẫn khá là có tâm kế. Đề nghị này của anh ta nhanh được cha của Trâu Hải Bằng ủng hộ. Hơn nữa vì Trâu Hải Bằng nắm giữ rất nhiều tin tức cao cấp, để mau chóng quyết định việc này, trong cuộc điện thoại với cha Tô Lạc Tuyết, Tô Hạo Đông, cuối cùng quyết định một tuần sau sẽ tổ chức lễ đính hôn ở khách sạn năm sao Khải Toàn, thành phố Thương Sơn. Thiệp mời cho buổi lễ này sẽ do hai bên cử ra thuộc hạ của mỗi bên cùng đi chuẩn bị.

Một buổi chiều Liễu Kình Vũ nhận được thiệp mời do Trâu Văn Siêu phái người đưa tới.

Trên thiệp mời viết rõ ràng, mời Liễu Kình Vũ tham gia lễ đính hôn của Trâu Văn Siêu, Tô Lạc Tuyết vào lúc bảy giờ tối, mà khi Liễu Kình Vũ nhận được thiệp mời, cũng đã là bốn giờ chiều, cách thời gian bắt đầu lễ đính hôn chưa đến ba giờ