Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 14: Con ông cháu cha




Sau khi Liễu Kình Vũ và Hồng Tam Kim đến thành phố Thương Sơn, mỹ nữ Tô Lạc Tuyết dẫn bọn họ đi ăn cơm tối. Sau khi ăn xong, Liễu Kình Vũ bảo Hồng Tam Kim về khách sạn trước còn mình thì cùng với Tô Lạc Tuyết đến Tô gia.

Khi Liễu Kình Vũ đến Tô gia, nhìn thấy cổng lớn dẫn vào khu nhà có cảnh sát có vũ trang đứng gác, lúc ấy liền hơi sửng sốt. Nhưng hắn cũng đã nhìn thấy nhiều tình huống như vậy rồi nên cũng không để ý lắm.

Nhà của Tô gia là một biệt thự hai tầng. Khi đến trước cửa ngôi biệt thư, Tô Lạc Tuyết rất tự nhiên khoác tay Liễu Kình Vũ rồi mới nhấn chuông cửa.

Rất nhanh, một người giúp việc đi ra mở cửa, Tô Lạc Tuyết kéo tay Liễu Kình Vũ đi vào phòng khách.

Trong phòng khách, cha của Tô Lạc Tuyết là Tô Hạo Đông đang ngồi nói chuyện phiếm với một người trẻ tuổi. Hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ, thỉnh thoảng rộ lên một tràng cười giòn giã.

Khi Tô Lạc Tuyết khoác tay Liễu Kình Vũ đi vào phòng khách, Tô Hạo Đông cùng người thanh niên trẻ tuổi bên cạnh ông ta đều quay đầu nhìn lại, bởi vì đối với họ, diễn viên chính tối nay chính là Tô Lạc Tuyết. Nhưng ai cũng không thể ngờ Tô Lạc Tuyết đang cùng với một người đàn ông vô cùng đẹp trai, phong độ đi vào phòng khách.

Không khí lập tức liền trở nên tĩnh lặng lạ thường.

Tô Lạc Tuyết kỳ thật cũng không nói cho Liễu Kình Vũ biết cha cô chính là Phó chủ tịch thành phố Thương Sơn, người thanh niên đến nhà cầu hôn tên là Trâu Văn Siêu, là con trai duy nhất của Phó bí thư Thành ủy Trâu Hải Bằng. Kỳ thật, ngay cả Tô Lạc Tuyết cũng không biết, Tô Hạo Đông sở dĩ cực lực tác hợp cho Tô Lạc Tuyết và Trâu Văn Siêu là vì Tô Hạo Đông hiện tại đang tích cực hoạt động chuẩn bị tiến vào Hội nghị thường vụ thành phố Thương Sơn. Đối thủ cạnh tranh của ông ta đều vô cùng mạnh hoặc là có chỗ dựa lớn. Mà người duy nhất ông ta có thể tạo quan hệ chính là Phó bí thư Thành ủy Trâu Hải Bằng bởi vì hai người từng học chung ở trường Đảng. Nhưng nếu chỉ vẻn vẹn có mối quan hệ như vậy thì nhất định là không đủ. Mà trùng hợp là Trâu Văn Siêu từ nhỏ lớn lên cùng Tô Lạc Tuyết, lại vô cùng thích Tô Lạc Tuyết, cho nên vì tiền đồ của mình, Tô Hạo Đông vẫn là hết sức ủng hộ cho Tô Lạc Tuyết và Trâu Văn Siêu kết hôn.

Nhưng Tô Hạo Đông và Trâu Văn Siêu không ngờ tới, trong cuộc gặp thân mật mà bọn họ dày công chuẩn bị, Tô Lạc Tuyết lại dẫn theo Liễu Kình Vũ trở về.

Sắc mặt của Tô Hạo Đông và Trâu Văn Siêu đều có chút lúng túng, trong lòng lại càng thêm vài phần tức giận.

Lúc này, Tô Lạc Tuyết cười nói:
- Cha, giới thiệu với cha, người bên cạnh con chính là bạn trai của con, Liễu Kình Vũ.
Nói xong, Tô Lạc Tuyết lại quay sang Liễu Kình Vũ:
- Anh Liễu, em giới thiệu với anh, đây là cha em, còn người bên cạnh ông là hàng xóm cùng khu này, tên Trâu Văn Siêu.

Liễu Kình Vũ đã sớm nhìn ra, từ sau khi mình vào nhà, cha của Tô Lạc Tuyết và Trâu Văn Siêu đều nhìn về phía mình với vài phần thù địch và bất mãn. Tuy rằng cha của Tô Lạc Tuyết che giấu rất khéo nhưng không thể qua nổi Liễu Kình Vũ dày dạn kinh nghiệm sa trường. Nhưng vì nể mặt Tô Lạc Tuyết, Liễu Kình Vũ liền xem như không thấy gì cả, vươn tay ra với Tô Hạo Đông, cười nói:
- Cháu chào bác, cháu là Liễu Kình Vũ.

Tô Hạo Đông chỉ hững hờ đụng nhẹ một chút vào tay của Liễu Kình Vũ rồi thu tay trở về, tỏ ý khinh thường rõ ràng. Mày Liễu Kình Vũ nhướng lên, trong lòng có chút tức giận, nhưng hắn vẫn cố nhịn. Dù sao lần này là giúp đỡ Tô Lạc Tuyết, không thể phá hỏng mọi chuyện được.

Liễu Kình Vũ thu tay lại, cũng không tỏ ý muốn bắt tay Trâu Văn Siêu mà chỉ hướng sang phía gã nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đứng yên lặng, không nói thêm gì nữa. Trâu Văn Siêu thân là con trai Phó bí thư thành ủy, đối với một người từ trên trời rơi xuống như Liễu Kình Vũ căn bản không coi ra gì, đối với cái gật đầu chào hỏi của Liễu Kình Vũ cũng coi như không nhìn thấy, trực tiếp bưng chén trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm.

Không khí lại càng nặng nề.

Lúc này Tô Hạo Đông biết rằng không thể để cho bầu không khí tiếp tục trầm lắng như vậy. Nhất là hiện tại Trâu Văn Siêu rõ ràng có ý với con gái mình, vậy mà con gái mình lại cố ý dẫn bạn trai về, chính mình nhất định phải nhanh chóng giải quyết vấn đề này mới được. Nếu không, một khi mất đi sự ủng hộ của Phó bí thư Thành ủy Trâu Hải Bằng, kế hoạch tiến vào Hội nghị thường vụ thành phố Thương Sơn của mình chỉ e sẽ rơi vào khoảng không. Trên quan trường, một bước đi sau thì ngàn bước đi sau, nhất là lúc này đây, đối thủ cạnh tranh với mình lại còn là oan gia đối đầu, nếu để cho đối phương thành công, vậy thì sau này cuộc sống của mình sẽ không dễ chịu gì.

Nghĩ đến đây, Tô Hạo Đông lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ một cái, vẻ mặt âm trầm. Giờ phút này, ông ta vô cùng bất mãn con gái mình. Ông ta không ngờ con gái lại chán ghét Trâu Văn Siêu đến thế, điều này làm cho ông ta cảm thấy rất mất mặt. Nhưng dù sao cũng là một hạng người cáo già, tự nhiên ông ta không thể nói gì trước mặt Liễu Kình Vũ và Trâu Văn Siêu, ông ta còn phải chú ý đến thể diện của con gái mình. Để xua tan bầu không khí lúng túng trước mặt, Tô Hạo Đông nói với Tô Lạc Tuyết:
- Lạc Tuyết à, con vào trong phòng nói chuyện với mẹ, ta có chút chuyện cần nói với tiểu Liễu.

Tô Lạc Tuyết biết rằng cha mình ở nhà luôn luôn nói một không hai, chỉ có thể dùng ánh mắt chứa chan hi vọng nhìn Liễu Kình Vũ, rồi sau đó đi vào phòng.

Sau khi Tô Lạc Tuyết vào phòng, Tô Hạo Đông lạnh lùng nhìn sang Liễu Kình Vũ, nhưng cũng không nói lời nào. Bầu không khí vô cùng khó chịu. Mà Trâu Văn Siêu ở bên cạnh cũng biết đây là Tô Hạo Đông đang thể hiện thái độ với Liễu Kình Vũ, gã tự nhiên cũng không nói gì.

Tuy nhiên giờ phút này Liễu Kình Vũ lại có vẻ vô cùng bình tĩnh. Bởi vì hắn lần này đến là để trợ giúp Tô Lạc Tuyết, chính mình không có hứng thú với con gái của Tô Hạo Đông nên căn bản không cần nhìn sắc mặt ông ta.

Lúc này, Tô Hạo Đông dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn sang Trâu Văn Siêu, sau đó lại liếc qua Liễu Kình Vũ. Trâu Văn Siêu thấy thế mừng rỡ. Thân là người trong quan trường, cộng thêm là con trai của Phó bí thư thành ủy, khả năng đoán ý qua lời nói và sắc mặt đương nhiên rất giỏi. Tô Hạo Đông tuy rằng một câu cũng không nói nhưng Trâu Văn Siêu lại nhìn thấy rõ ràng ý tứ trong mắt ông ta, gã liền cười nói với Liễu Kình Vũ:
- Tiểu Liễu à, cậu đang làm việc ở đâu?
Trong lúc nói chuyện, thái độ kẻ cả như người bề trên.

Liễu Kình Vũ thản nhiên cười:
- Tôi à, tôi chỉ là một viên chức quèn đang công tác tại huyện Cảnh Lâm.

Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, vẻ mặt của Trâu Văn Siêu càng thêm cao ngạo. Hiện tại gã đã là cấp Phó phòng, Liễu Kình Vũ còn trẻ như vậy, cùng lắm làm cấp Tổ cũng đã không tệ rồi. Cho nên, gã mang theo vài phần đắc ý nói:
- Ồ, hóa ra là nhân viên công vụ à. Tiểu Liễu à, cậu có biết bác Tô làm gì không?

Liễu Kình Vũ lắc đầu:
- Lạc Tuyết chưa nói với tôi.

Trâu Văn Siêu nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, trong lòng càng thêm cao hứng, lập tức dùng giọng điệu mang theo vài phần nghiêm túc nói:
- Tiểu Liễu à, nói cho cậu biết, bác Tô hiện giờ là Phó chủ tịch thành phố Thương Sơn chúng ta, hơn nữa rất có thể sẽ tiến vào Hội nghị thường vụ. Tiểu Liễu à, tôi muốn hỏi cậu một chút, có phải cậu thích Tô Lạc Tuyết không?
Theo Trâu Văn Siêu, chỉ cần mình nói ra thân phận của Tô Hạo Đông, Liễu Kình Vũ lập tức phải sợ hãi, biết khó khăn mà tìm đường lui rồi.

Nhưng ngoài dự kiến của gã, nét mặt của Liễu Kình Vũ vẫn vô cùng bình thản, chỉ hờ hững gật đầu, không nói thêm câu gì.

Nhìn đến đây, sắc mặt của Trâu Văn Siêu có chút khó coi. Theo gã, Liễu Kình Vũ có thể bình tĩnh như vậy, xem ra rất có thể đã sớm biết thân phận của Tô Hạo Đông, đây là tính toán “Thấy người sang bắt quàng làm họ” rồi. Điều này làm cho gã vô cùng khó chịu, quay sang nói với Tô Hạo Đông:
- Bác Tô, cháu cho rằng với điều kiện và dung mạo của Lạc Tuyết, tuyệt đối là một người con gái tài sắc vẹn toàn, cô gái ưu tú như vậy nhất định phải tìm được một người đàn ông môn đăng hộ đối mới có thể phù hợp với cô ấy. Loại người “thấy người sang bắt quàng làm họ” nhất định phải cẩn thận đề phòng, họ chỉ muốn thông qua quan hệ để thăng tiến, người như vậy không thể mang lại hạnh phúc cho Lạc Tuyết được.

Sau khi nghe xong, Tô Hạo Đông gật đầu cười với Trâu Văn Siêu nhưng cũng không nói lời nào, chỉ dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn. Ông ta không nói lời nào khó nghe là nể mặt con gái mình, nhưng vẻ mặt đã biểu lộ thái độ chán ghét Liễu Kình Vũ rồi.

Trâu Văn Siêu vừa thấy nét mặt của Tô Hạo Đông liền biết ông ta đứng về phía mình, gã tiếp tục đả kích Liễu Kình Vũ, để cho hắn biết khó mà lui:
- Tiểu Liễu à, không phải tôi nói cậu, nhưng điều kiện của cậu thật sự không xứng với Lạc Tuyết. Vì hạnh phúc của cô ấy, cậu buông tha cho cô ấy đi. Ngay cả như tôi đã là một cấp Phó phòng, muốn theo đuổi cô ấy cũng phải qua khảo nghiệm mới được, còn cậu chỉ e cửa thứ nhất cũng không qua nổi.

Liễu Kình Vũ hiện tại thật muốn hung hăng đánh Trâu Văn Siêu một trận. Gã này rõ ràng là muốn theo đuổi Tô Lạc Tuyết, lại cố tình hạ thấp người khác để nâng cao mình lên. Tuy nhiên Liễu Kình Vũ hiểu được mục đích của mình tới đây hôm nay, nhất định phải giữ thể diện cho Tô Lạc Tuyết, cho nên hắn thản nhiên cười nói:
- Hiện tại đã không còn là tư tưởng của thời đại phong kiến nữa rồi, nam nữ tự do yêu đương. Lạc Tuyết rốt cuộc lựa chọn ai hẳn là do chính cô ấy quyết định, không ai có thể quyết định thay được. Hơn nữa theo tôi được biết, Trâu công tử anh có một thói quen săn tìm mỹ nữ, cùng với ba vị con ông cháu cha khác xưng Tứ thiếu gia, những cô gái ngã vào tay anh có vô số, chỉ e anh cũng không phù hợp với tiêu chuẩn của Lạc Tuyết.

- Được rồi, tôi thấy hơi mệt một chút. Tiểu Liễu à, hôm nay tôi không giữ cậu rồi, tôi còn có một vài chuyện công việc cần nói với Văn Siêu, để cậu ấy thay tôi tiễn cậu vậy.
Nói xong, Tô Hạo Đông ngửa mặt tựa vào trên ghế sa lon, nhắm mắt lại.

Trâu Văn Siêu cười nói:
- Tiểu Liễu, thật ngại quá, Phó chủ tịch Tô rất bận, không giữ cậu lại được. Xin mời.

Sự tình phát triển đến nước này, Liễu Kình Vũ đã hoàn toàn rõ ràng, hắn biết rằng mình cũng chỉ có thể giúp Tô Lạc Tuyết được đến thế thôi. Nhất là Tô Hạo Đông coi trọng Trâu Văn Siêu như thế, Tô Lạc Tuyết có bị gả cho Trâu Văn Siêu hay không thì phải xem quyết tâm của chính cô rồi.

Lúc này, Tô Lạc Tuyết vẻ mặt bi ai từ trong phòng đi ra. Vừa rồi cô đã nghe mẹ nói về chuyện cha cô đang cạnh tranh vị trí Ủy viên thường vụ, mà chỉ có đám cưới với Trâu Văn Siêu thì cha gã mới có thể trợ giúp cha cô. Cho nên tuy trong lòng cô yêu Liễu Kình Vũ nhưng lại không thể cự tuyệt đám cưới với Trâu Văn Siêu. Giờ phút này, nội tâm của cô đang vô cùng mâu thuẫn. Sau khi đi ra, nhìn thấy Liễu Kình Vũ chuẩn bị đứng dậy ra về, cô nhìn hắn với ánh mắt xin lỗi, nói:
- Anh Liễu, em tiễn anh.

Lúc này đây Tô Hạo Đông không nói gì, nhìn Tô Lạc Tuyết và Trâu Văn Siêu hai người cùng nhau tiễn Liễu Kình Vũ ra đến ngoài cửa.

Ra đến bên ngoài, Tô Lạc Tuyết kéo Liễu Kình Vũ sang một bên, thanh âm nghẹn ngào nói:
- Anh Liễu, rất xin lỗi anh, để anh chịu ấm ức rồi.

Liễu Kình Vũ cười nói:
- Tôi thì không vấn đề gì, chỉ có cô…

Tô Lạc Tuyết lộ vẻ sầu thảm cười:
- Thân là con gái của gia tộc trong chốn quan trường, đây là số mệnh của tôi. Nhưng tôi cũng không để Trâu Văn Siêu dễ dàng đạt được ý muốn đâu.

Liễu Kình Vũ gật gật đầu nói:
- Nếu cô thật sự không muốn lấy anh ta, có thể tới tìm tôi, tôi sẽ giúp cô.

Tô Lạc Tuyết gật gật đầu.

Giờ phút này, Trâu Văn Siêu nhìn thấy Liễu Kình Vũ và Tô Lạc Tuyết nói chuyện thì trong lòng vô cùng tức tối, lập tức gọi lái xe của mình qua, dùng ngón tay chỉ Liễu Kình Vũ, dặn dò gã tài xế vài câu. Lái xe sau khi nghe xong, lập tức hai mắt tràn đầy sát khí nhìn Liễu Kình Vũ, lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện.