Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 131: Lo trước tính sau




Nhìn bóng lưng của mấy người đó, Liễu Kình Vũ bĩu môi khinh thường

Theo Liễu Kình Vũ thì đám người Mã Tiểu Cương căn bản không thể coi là con nhà quan được, bọn chúng chỉ có thể là mấy tên rác rưởi thấp hèn trong số các con quan thôi.
Con quan chân chính không phải là Liễu Kình Vũ chưa từng gặp mà là gặp rất nhiều rồi, trong đó nhiều người có gia thế hoành tráng hơn so với mấy tên này rất nhiều, nhưng họ rất biết cách đối nhân xử thế, vô cùng chân thành giản dị, trong đó cũng không thiếu người có tài hơn người. Hơn nữa, họ trong chốn quan trường cũng rất khiêm tốn, thậm chí có nhiều người là đồng nghiệp lâu năm với họ cũng không hề biết về gia thế của họ, coi ai cũng giống ai, đều là những người bình thường trong chốn quan trường.

Ấy mà mấy tên động một cái là la lớn nói cha của mình là ai, người thân của mình là ai như mấy tên con quan này luôn luôn là do bản thân không có năng lực, chỉ có thể mượn danh của cha để ra oai, cố tình bộc lộ thân phận và gia thế của mình để đạt được sự coi trọng và nịnh nọt của kẻ khác. Hạng người này không chỉ ở tầng lớp con quan mới có, mà một số người làm quan bình thường cũng có tình trạng này.

Một số người thường thích khoác lác về gia cảnh của mình trước mặt người khác, kỳ thực, anh ta càng nói như vậy thì lại càng bộc lộ vẻ yếu đuối bên trong. Trong khi đó những người có năng lực, có gia thế tốt thì lại không bao giờ nói những lời khoe mẽ như vậy, họ tình nguyện dùng chính năng lực của mình để nhận lại được sự tôn trọng và kính nể của người khác. Nhiều lúc thể diện và tôn nghiêm không phải là đợi người khác cho mà có, mà phải dựa vào chính thực lực của mình để đạt được, năng lực và trí tuệ mới là điểm mấu chốt để có thể tồn tại và phát triển trên chốn quan trường, thương trường.

Sau khi bọn Mã Tiểu Cương đi rồi thì mấy người Tiết Chí Quân và Bạch Trường Hỉ cũng rời đi.

Nhưng mà chỉ riêng Bí thư Đảng ủy Công an huyện Cảnh Lâm, Lý Tiểu ba là không đi.

Cửa phòng Quan Sơn, Lý Tiểu Ba ngồi trên giường đối diện Liễu Kình Vũ, cười nói:
- Liễu Kình Vũ à, có một vấn đề tôi suy nghĩ mãi mà vẫn chưa hiểu lắm, nên tôi muốn hỏi cậu là tại sao cậu lại lắp đặt trước một hệ thống camera theo dõi ở hai căn phòng này, lẽ nào cậu đã biết trước là bọn Mã Tiểu Cương sẽ chơi xấu cậu sao?

Liễu Kình Vũ cười khổ nói:
- Bí thư Lý, nếu như ngài nghĩ như vậy thì đã đề cao tôi quá rồi, tôi đâu có thần thông được như vậy chứ. Thật ra thì tôi căn bản không hề nghĩ tới việc là sẽ có người chơi khăm ở vấn đề này. Nhưng mà, tôi từng là bộ đội đặc chủng nên đã sớm có thói quen lo trước tính sau rồi. Cho dù là trên chốn quan trường hay là trên thương trường thì việc phòng bị đều cần thiết vì không phải là không có kẻ muốn hại mình; quan trường, thương trường, chiến trường ở đâu cũng có người quân tử và kẻ tiểu nhân

Nếu như không có ai muốn đối phó với tôi thì chắc chắn là không có chuyện gì rồi, còn nếu muốn làm hại tôi thì ngay từ khi bọn chúng bước vào căn phòng này hay là căn phòng bên cạnh, điện thoại của tôi sẽ nhận được tín hiệu báo động thông qua chức năng truyền tin hệ thống, đồng thời cũng nhận được hình ảnh giám sát trực tiếp từ bên trong hai căn phòng này, cho nên bắt đầu từ khi bọn chúng bước vào căn phòng bên cạnh thì tôi đã nắm rõ được hành động của chúng rồi. Sau đấy tôi mới gửi những hình ảnh giám sát này tới máy điện thoại của ngài.

Sau khi nghe Liễu Kình Vũ nói xong, Lý Tiểu Ba liền không nói gì nữa. Thế nhưng lúc này nhiều hơn cả lại là sự chấn động.

Ông ta có như thế nào cũng không thể ngờ rằng Liễu Kình Vũ mới có 22 tuổi mà lại có thể lĩnh ngộ được sự cao thâm của pháp môn quan trường. Điều quan trọng nhất chính là hắn có thể dùng biện pháp kỹ thuật để bảo vệ an toàn cho bản thân, điều này không phải là việc một người quan bình thường có thể làm được. Mặc dù giữa ông ta và Liễu Kình Vũ chỉ là quan hệ hợp tác, nhưng biểu hiện của Liễu Kình Vũ lại làm ông ta thêm ngưỡng mộ.

Từ sau khi xảy ra vụ việc ở nhà kháchTrung Thiên, Liễu Kình Vũ nhận thức sâu sắc được những mối nguy hiểm lớn phải đối mặt để tồn tại trên chốn quan trường, tuy nhiên điều này lại càng làm tăng quyết tâm bám trụ ở chốn quan trường của hắn. Do những trải nghiệm cuộc sống ở nông thôn thời thơ bé đã giúp hắn cảm nhận sâu sắc được sự khốn khó trong cuộc sống của những người nông dân, làm cho hắn có ý thức trách nhiệm, thân làm quan thì phải nỗ lực bảo vệ dân thường, đặc biệt là bảo vệ lợi ích cho những người nông dân ở tầng lớp thấp nhất trong xã hội.

Mà Phòng quản lý đô thị thì lại càng có quan hệ mật thiết với lợi ích của những người dân bình thường, vì vậy hắn nhất định phải cải tổ lại Phòng quản lý đô thị này, phải đảm bảo rằng mỗi một nhân viên ở Phòng quản lý đô thị đều có thể coi trọng lợi ích của nhân dân, làm tốt công việc của mình.

Tuy nhiên kể từ sau khi nhậm chức, sau hơn nửa tháng án binh bất động thì vào ngày thứ hai sau khi xảy ra vụ việc ở nhà khách Trung Thiên, Liễu Kình Vũ sau khi trở về Phòng quản lý đô thị lập tức cho gọi Chánh văn phòng Long Tường tới, nói:
- Long Tường à, dạo gần đây sau khi anh đem tin tức về việc cắt giảm biên chế ở Phòng truyền ra ngoài thì những người đó phản ứng như thế nào?

Nghe Liễu Kình Vũ hỏi đến đây, trên mặt Long Tường lộ rõ vẻ kính nể, anh ta nhìn Liễu Kình Vũ, giơ ngón tay cái lên, nói:
- Trưởng phòng, cách này của anh thật thâm thúy. Anh biết không, sau khi tôi đem tin tức này truyền ra ngoài, lập tức thấy rõ hiệu quả luôn. Lúc mới đầu có rất nhiều đơn vị liền bắt đầu tìm hiểu và hành động, đã có ba nhân viên bị điều chuyển đi rồi. Sau đó vài ngày họ thấy rằng anh vẫn chưa có hành động gì, liền cho rằng anh chỉ đang phô trương thanh thế thôi, vì thế nên bọn họ cũng không hành động gì nữa. Trưởng phòng, bây giờ thì làm thế nào, lẽ nào anh chuẩn bị ra tay?

Liễu Kình Vũ cười to, gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, nếu hiện giờ tất cả bọn họ đều không để ý thì đây chính là lúc để giáng cho bọn họ một đòn. Nếu bọn họ cho rằng tôi chỉ đang phô trương thanh thế, vậy thì tôi sẽ cho họ biết thế nào là hóa ảo thành thật. Long Tường à, anh báo cho một vài thành viên Đảng ủy của Phòng, mở hội nghị nội bộ, bàn về việc cắt giảm 2/3 số nhân viên hiệp quản, nói rằng đội chấp pháp của Phòng quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm bị thừa biên chế quá nhiều, hao phí rất nhiều của cải tiền bạc nhưng công việc của đội chấp pháp lại không có nhiều khởi sắc.

Long Tường gật đầu nói:
- Được, tôi đi thông báo luôn đây. À, đúng rồi, Trưởng phòng, vị trí Đội trưởng đội chấp pháp từ sau khi Cao Thế Tài bị bắt thì vẫn trống, anh có muốn thảo luận chuyện này trong hội nghị lần này không?

Liễu Kình Vũ cười lắc đầu nói:
- Không vội, không vội, chúng ta nhất định phải nắm chắc được Đại đội trưởng đội chấp pháp, nhưng mà hiện nay chúng ra lại không có ai phù hợp để chọn, vì thế nên tạm thời phải để trống vị trí này một thời gian. Việc này cũng có lợi cho chúng ta, tôi tin chắc rằng không có ai lại không có chút dao động nào đối với cái vị trí này, chỉ cần có lòng, chỉ cần nỗ lực thì cho dù người đó trước kia như thế nào thì đều có thể tin cậy được.

Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, Long Tường nhẹ nhàng gật đầu. Thật ra anh ta biết việc Liễu Kình Vũ không lên tiếng về vị trí Đại đội trưởng đội chấp pháp chắc hẳn là có âm mưu từ trước, mặc dù có thể đoán ra một vài khả năng, nhưng anh ta vẫn muốn thử Liễu Kình Vũ xem thế nào, phép thử này không được phép làm gấp gáp. Anh ta rất ngưỡng mộ Liễu Kình Vũ, một Trưởng phòng trẻ tuổi như vậy mà lại rất lợi hại, trong lúc nói chuyện anh ta lại càng hiểu sâu sắc bố cục mà Liễu Kình Vũ sắp đặt hơn. Anh ta thật sự kỳ vọng Liễu Kình Vũ đủ khả năng nhanh chóng đánh bại Hàn Minh Cường, nắm trong tay toàn bộ Phòng quản lý đô thị.

Phòng quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm loạn hết lên ngay sau khi Long Tường truyền đạt ý của Liễu Minh Vũ tới các thành viên tổ Đảng Phòng cục quản lý đô thị. Đặc biệt là những nhân viên tổ Đảng của Phòng có quan hệ thân thiết với Hàn Minh Cường, những kẻ này hoặc có người thân và bạn bè sắp xếp vào Đại đội chấp pháp, hoặc là nhận tiền của người khác để sắp xếp cán bộ có liên quan vào Đại đội chấp pháp, trong khi đó lần này Liễu Kình Vũ cắt giảm 2/3 nhân viên Đại đội chấp pháp, việc này đúng là không để cho họ có đường thoát. Nói một cách đơn giản thì đây chính là một cú đánh trực diện vào bọn họ.

Trong văn phòng của Phó phòng thường trực Hàn Minh Cường, Ủy viên Tổ Đảng, Phó phòng Trương Tân Sinh và Ủy viên tổ Đảng, Phó phòng Lưu Thiên Hoa đang giận dữ nhìn Hàn Mình Cường.

Trương Tân Sinh tức giận nói:
- Lão Hàn à, anh nói xem Liễu Kình Vũ đang làm cái gì vậy, hắn nói cắt giảm biên chế là cắt giảm biên chế. Chuyện này cũng thật là quá đáng, hắn ta căn bản là không thèm để ý tới thành viên hội đồng như chúng ta mà, hắn đúng là Càn Khôn độc đoán mà.

Lưu Thiên Hoa cũng khó chịu nói:
- Đúng đấy, Lão Hàn à, tên Liễu Kình Vũ này rõ ràng là muốn chiếm vị trí độc tôn ở Phòng quản lý đô thị đây mà, chúng ta nhất định không thể để hắn tiếp tục muốn làm gì thì làm nữa, nếu không cái Phòng quản lý đô thị này chẳng mấy chốc mà lại trở thành thiên hạ của hắn mất. Tên nhãi ranh này cũng kiêu ngạo quá rồi, chúng ta nhất định phải dạy dỗ hắn mới được.

Thật ra vào lúc này Hàn Minh Cường cũng rất phẫn nộ, mặc dù trước đó y đã nghe thấy tin đồn là Liễu Kình Vũ sẽ động tới đội ngũ hiệp quản của Đại đội chấp pháp, nhưng hơn nửa tháng trôi qua mà Liễu Kình Vũ vẫn không có hành động gì, điều này làm cho y nghĩ rằng đó chỉ là lời đồn nhảm mà thôi. Rút cục thì nếu Liễu Kình Vũ muốn ra tay, sau khi nhậm chức liền phải lập tức ra tay, đó mới giống với nhiệt huyết của một vị quan mới, thế mà Liễu Kình Vũ lại chẳng hề làm như thế. Mà hắn lại nhân lúc y và những kẻ khác cho rằng không phải là thời điểm để hắn ra tay mà ra đòn bất ngờ, chiêu này làm y trở tay không kịp. Vì vậy mà y vô cùng tức giận.

Nhất là sau khi nghe Trương Tân Sinh và Lưu Thiên Hoa nói xong, sự phẫn nỗ trong lòng y lên đến đỉnh điểm. Phòng quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm này trong hơn ba năm nay vẫn luôn là thiên hạ của y, do y độc chiếm, vậy mà Liễu Kình Vũ vừa mới đến đã muốn lấy hết uy tín của y, y làm sao có thể dễ dàng cho qua được chứ.

Hàn Minh Cường lạnh lùng cười, nói:
- Hừ, Liễu Kình Vũ dù ra vẻ thế nào thì cũng chỉ là một người mà thôi, mà nếu như phải tổ chức họp Đảng thì làm sao có thể để hắn muốn gì được nấy chứ, đến lúc đấy chúng ra chỉ cần cùng nhau phản đối, phản đối ý kiến của hắn, sau đó thì lôi kéo cả một số đồng chí trung lập ủng hộ chúng ta, để xem Liễu Kình Vũ sẽ làm thế nào. Tôi không tin hắn dám bất chấp tất cả mà cưỡng ép tiến hành việc này.