Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 121: Mặc cả




Liễu Kình Vũ vừa dứt lời, bản mặt vốn đang vui vẻ phấn khích của Hạ Quang Minh lập tức thộn ra. Y chửi thầm trong lòng: “Con bà nó chứ, bố đúng là đánh giá thấp mày rồi Liễu Kình Vũ ạ, xem ra thằng oắt này đúng là biết thừa nước đục thả câu mà”.

Tuy nhiên Hạ Quang Minh dù gì cũng là Chủ tịch huyện, sao có thể dễ dàng bị Liễu Kình Vũ đưa ra điều kiện mà làm khó dễ được chứ. Y liền sầm mặt xuống nói :
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, bảo đảm đại cục của huyện được ổn định, vì huyện lỵ mà giải quyết khó khăn chính là trách nhiệm của mỗi một đảng viên chúng ta, đồng chí không thể vì một chút việc nhỏ này mà đưa ra điều kiện với lãnh đạo huyện rồi đưa ra yêu sách này nọ.

Liễu Kình Vũ thản nhiên cười đáp:
- Chủ tịch Hạ, câu nói này của ngài trên nguyên tắc tôi hoàn toàn tán thành. Nhưng mà, theo tôi thì lời ngài nói chỉ mang tính lý thuyết thôi, nói thực lòng thì điều kiện tôi định đưa ra có liên quan tới sự việc phát sinh hôm nay. Kỳ thực, mục tiêu của tôi cũng chính là để đảm bảo cho sự ổn định cục diện của huyện Cảnh Lâm chúng ta đấy chứ. Còn nếu ngài thực sự cho là tôi lợi dụng chuyện này mà đưa ra điều kiện nọ kia thì thôi, coi như tôi chưa nói gì hết vậy.

Nói xong Liễu Kình Vũ bèn đứng đó không nói thêm gì nữa.

Lúc này Hạ Quang Minh không làm được gì nữa, bởi lẽ y nghe ra được có tay phóng viên nói mấy người trên xe bật ghi hình trực tiếp lên.

Nếu mà để tin tức bị truyền đi thật thì sự việc lần này không cứu vãn nổi rồi.

Thôi thì đành chấp nhận nhượng bộ, mặc dù lúc này Hạ Quang Minh chỉ muốn đập chết Liễu Kình Vũ cho hả dạ nhưng lại không thể không cúi đầu nhượng bộ trước Liễu Kình Vũ. Có điều y cũng chả phải tên ngốc, ngay lập tức lôi Hạ Chính Đức ra mà rằng:
- Bí thư Hạ, thôi thì đồng chí Liễu Kình Vũ đã có lời như vậy, chúng ta hãy cứ thử nghe điều kiện của đồng chí Liễu Kình Vũ đi đã vậy.

Hạ Chính Đức cũng rất tò mò, Liễu Kình Vũ rốt cuộc muốn đề xuất điều kiện gì đây. Hơn nữa về lý mà nói, Liễu Kình Vũ cũng không thể đạt được lợi lộc gì ở vụ việc lần này mới phải.

Lúc này, Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
- Hai vị lãnh đạo, trước khi tôi đưa ra điều kiện, tôi xin được kiểm điểm trước hai vị lãnh đạo đây. Sự việc lần này tại sao lại thành ra to tát như thế này thật ra có can hệ rất lớn tới Đội chấp pháp quản lý vi phạm của Phòng Quản lý đô thị huyện chúng ta. Nếu bọn họ mà không bất chấp quy định cố tình phá dỡ công trình hợp pháp của người khác thì cũng sẽ chẳng xảy ra chuyện nghiêm trọng lần này. Về điểm này, là do tôi chưa làm tốt vai trò quản lý của mình, tôi xin được tạ lỗi với hai vị lãnh đạo.

Hạ Chính Đức và Hạ Quang Minh lúc này cảm thấy có chút khó chịu, chẳng ai trong số bọn họ nghĩ được là Liễu Kình Vũ lại đi chơi nước cờ này. Lãnh đạo người ta thì đẩy trách nhiệm ra ngoài, thế mà tên nhóc này lại đi ôm trách nhiệm vào mình.

Có vấn đề, chắc chắn có vấn đề. Hạ Chính Đức ngay tức khắc nghĩ vậy.

Có điều, Hạ Chính Đức cũng quá là hiểu Liễu Kình Vũ rồi, đợi Liễu Kình Vũ nói xong, ông ta liền nói :
- Ừm, sự tình lần này mặc dù phòng Quản lý đô thị của các cậu có vấn đề, nhưng dù gì cậu cũng vừa mới nhậm chức thôi mà, nhiều cái vẫn còn bỡ ngỡ, chỉ cần giải quyết được vấn đề trước mắt thôi là cậu cũng đã làm được trên cả trách nhiệm của mình rồi. Sau này chỉ cần quản lý tốt Phòng quản lý đô thị là ổn. Chủ tịch Hạ, ông thấy sao?

Trong lòng Hạ Quang Minh nguyên một cục tức, nhủ thầm hai đứa chúng mày đúng là kẻ tung người hứng phối hợp thật ăn ý, một thằng thì ôm trách nhiệm vào mình, một thằng lại giúp đẩy trách nhiệm đi xa, cuối cùng vẫn cứ là để bố mày không được truy cứu trách nhiệm, quá sức vô sỉ, quá sức bỉ ổi mà. Nhưng mà tức thì tức, Hạ Quang Minh vẫn phải đỡ lời cho Hạ Chính Đức, huống chi câu nói này của Hạ Chính Đức cũng coi như là điều kiện tiên quyết rồi, Liễu Kình Vũ phải giải quyết xong vụ việc trước mắt này thì mới không bị truy cứu trách nhiệm, y đành gật đầu nói:
- Ừ, tôi đồng ý với ý kiến của Bí thư Hạ, tiểu Liễu à, chỉ cần giải quyết được vấn đề trước mắt này đã, cậu cũng đừng tự trách mình nữa, tổ chức cũng không làm khó cậu đâu.

Hạ Quang Minh lần nữa nhắc lại điều kiện của Hạ Chính Đức.

Liễu Kình Vũ là người rất thông minh, khi nghe hai người này nói vậy, hắn lập tức trịnh trọng đáp lời:
- Hai vị lãnh đạo xin hãy cứ yên tâm, tôi đảm bảo giải quyết ổn thỏa sự việc lần này. Có điều là tôi nghĩ hai vị lãnh đạo ở đây cũng nên hiểu tôi thêm chút nữa, hai vị thử nghĩ xem, tại sao mấy năm gần đây Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm của chúng ta lại năm lần bảy lượt hết nảy sinh ra việc nhân viên đánh người thậm chí cả việc phá dỡ nhà cửa, rồi cả việc trong hai năm thay đến năm vị Trưởng phòng. Theo như hiểu biết của tôi sau khoảng hơn nửa tháng điều tra, tôi phát hiện, trong phòng Quản lý đô thị của chúng ta đang tồn tại vô cùng nhiều vấn đề nghiêm trọng. Chính bởi những vấn đề này mà dẫn tới việc hành động của chúng ta không có cách nào thống nhất được, còn nảy sinh tình trạng mệnh lệnh của cấp trên không được quán triệt thực hiện.

Nói tới đây, sắc mặt Liễu Kình Vũ trở nên vô cùng nghiêm túc rồi nói:
- Hai vị lãnh đạo, nếu không nhanh chóng giải quyết những vấn đề tồn tại trong nội bộ phòng Quản lý đô thị, e là sự việc nghiêm trọng như ngày hôm nay thì ngày mai, ngày kia, thậm chí ngày nào cũng sẽ xảy ra. Đến lúc đó, tâm trạng của hai vị lãnh đạo đây e là chẳng thể tốt nổi. Để tránh những sự việc tương tự phát sinh về sau, tôi mạn phép được đưa ra đề nghị đầu tiên với hai vị lãnh đạo đây và hi vọng là hai ngài sẽ đồng ý. Đề nghị các vị lãnh đạo huyện không tùy tiện can thiệp vào công việc của tôi ở Phòng quản lý đô thị. Do sắp tới tôi định tiến hành cuộc cải cách lớn chỉnh đốn lại hệ thống Phòng Quản lý đô thị, đối với một số hiện tượng bất hợp lý, cái nào cần hủy sẽ hủy, cái nào cần thay sẽ thay. Tôi tin là tới lúc đó nhất định sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều người đã đạt được lợi lộc trước đó. Cho nên, tôi hi vọng hai vị lãnh đạo có thể ủng hộ công việc của tôi mà phối hợp về mặt quyền hạn, đừng dễ dãi can thiệp vào công việc thường nhật của tôi ở phòng Quản lý đô thị huyện, nếu không, e là sau này những sự việc tương tự sẽ khó mà tránh được, đến lúc đó thì ai sẽ là người đứng ra chịu trách nhiệm?

Nói tới đây, Liễu Kình Vũ dùng ánh mắt vô cùng trịnh trọng mà nhìn hai vị lãnh đạo ở trước mặt.

Lúc này, Hạ Chính Đức và Hạ Quang Minh tất thảy đều bị điều kiện thứ nhất của Liễu Kình Vũ làm cho sợ ngây người.

Bọn họ chẳng ai ngờ nổi, Liễu Kình Vũ lại nghĩ tới việc tiến hành chỉnh đốn lại phòng Quản lý đô thị.

Hạ Chính Đức quá hiểu, Liễu Kình Vũ này là kẻ dám nói dám làm, tuyệt đối không lằng nhằng. Hắn đã nói tới việc chỉnh đốn lại thì chắc chắn sẽ là thay đổi lớn, đã thế hắn còn yêu cầu cả hai vị quan lớn nhất nhì huyện phải đồng ý với mình, quá rõ ràng là động thái sẽ vô cùng to tát, cho nên, lúc này đây Hạ Chính Đức cũng không thể không thận trọng.

Còn Hạ Quang Minh thì nội tâm càng rối bời. Tuy rằng y vừa tới huyện Cảnh Lâm chưa bao lâu nhưng cũng có thể hiểu một phần nào những vấn đề tồn tại của Phòng quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm. Y cũng biết cục diện Phòng quản lý đô thị rối rắm phức tạp, quyền lợi thì chồng chéo đan xen. Theo y, cách giải quyết tốt nhất vấn đề của Phòng Quản lý đô thị là cứ giữ nguyên hiện trạng, như vậy mới có lợi cho sự ổn định của vị trí chấp chính hiện tại của y.

Thế nhưng Liễu Kình Vũ bây giờ lại nói sẽ tiến hành cải tổ Phòng quản lý đô thị huyện, y cũng không thể không suy nghĩ, rốt cuộc Liễu Kình Vũ muốn làm cái gì? Kết quả sẽ như thế nào?

Cho nên, hai vị lão đại của huyện ủy bỗng chốc trầm mặc.

Liễu Kình Vũ đương nhiên hiểu được nỗi lo ngại của hai lãnh đạo, hắn lập tức trầm giọng nói:
- Hai vị lãnh đạo, tôi biết các ngài đang băn khoăn điều gì, tôi có thể đảm bảo với các vị, chỉ cần hai vị ủng hộ công việc của tôi, sau này bất kỳ vấn đề gì của Phòng Quản lý đô thị huyện đều do Liễu Kình Vũ tôi một mình chịu trách nhiệm, tuyệt đối không để dính líu gì tới hai vị lãnh đạo. Đương nhiên, nếu mà có làm ra được chút thành tích nào đi chăng nữa thì cũng đều là do sự chỉ đạo hướng dẫn của hai vị, tôi chỉ là kẻ chấp hành mệnh lệnh thôi. Các vị thấy thế nào?

Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, những băn khoăn trong lòng Hạ Chính Đức đều tiêu tán hết cả.

Có điều Hạ Quang Minh thì vẫn chưa thật sự hết lo ngại, bởi lẽ y đã sớm nghe nói một vài cán bộ trên Huyện cũng có chút ít lợi lộc riêng từ Phòng quản lý đô thị. Y lo là việc cải tổ lần này của Liễu Kình Vũ sẽ động chạm đến lợi ích của những người kia, mà có nhiều người trong số đó lại đang định đầu quân cho y. Vậy nên, dẫu rằng điều kiện của Liễu Kình Vũ đưa ra cũng không tệ, nhưng y nhất định phải cân nhắc thiệt hơn.

Lúc này, Hạ Chính Đức trực tiếp bày tỏ thái độ, nói:
- Liễu Kình Vũ, cậu cứ làm thế đi. Nói thật chứ tôi đảm nhiệm chức Bí thư huyện ủy hơn một năm nay vốn cũng định điều chỉnh lại Phòng quản lý đô thị, thôi thì cậu đã muốn gánh lấy phần việc này thì tôi ủng hộ cậu hai tay. Về phần trách nhiệm, cậu bắt buộc phải gánh vác. Còn nếu mà có chút thành tích nào đi chăng nữa thì thân Bí thư huyện ủy này cũng không bao giờ cướp công của cậu đâu.

Hạ Chính Đức đã nói rõ như vậy, Hạ Quang Minh cũng không thể không nói gì, mỗi tội chẳng có chút gì hăng hái, chỉ gật đầu rồi nói:
- Được, tôi đồng ý với ý kiến của Bí thư Hạ.

Lời này của Hạ Quang Minh vô cùng khéo léo, chỉ là đồng ý với ý kiến của Bí thư Hạ mà không hề nói ra ý kiến của bản thân. Y đã có chủ ý riêng, việc có ủng hộ hành động của Liễu Kình Vũ hay không thì còn phải xem tình thế sau này diễn biến ra sao thì mới quyết được.

Thấy hai kẻ đầu đảng chấp nhận điều kiện của mình, Liễu Kình Vũ cười nói:
- Hai vị lãnh đạo, điều kiện thứ hai của tôi vô cùng đơn giản, chỉ cần mời nhân viên bên thứ ba tới giám định tình hình tổn thất của hai bên phát sinh mâu thuẫn trong sự việc lần này, vậy là công bằng ngay. Yêu cầu cả hai bên đền bù tổn thất cho đối phương là được. Như thế, không còn khả năng gia tăng mâu thuẫn giữa hai bên, đồng thời cũng khiến cho cánh truyền thông chẳng cần phải đưa tin đưa tức gì về vụ này nữa cả.

Nghe Liễu Kình Vũ nói thế, Hạ Chính Đức và Hạ Quang Minh không thể không thừa nhận đề nghị của Liễu Kình Vũ rất có lý. Trong chốc lát, người của công ty giám định trong huyện đã có mặt tại hiện trường. Sau khi tiến hành giám định căn nhà cùng mấy chiếc xe thể thao bị ép bẹp thì đưa ra phán định đám người Bao Hiểu Tinh phải đền cho phía bên Hoàng Đức Quảng khoảng hai mươi triệu nhân dân tệ, về phần đám người Bao Hiểu Tinh do bị đánh bị thương nên phía Hoàng Đức Quảng phải bồi thường cho họ tám nghìn tệ tiền thuốc men viện phí.

Vừa nghe thấy kết quả này Bao Thiên Dương và Từ Kiến Hoa liền giận tới tái mặt, chẳng thể ngờ nổi thằng con của mình lại có thể gây ra họa lớn đến như vậy. Hai mươi triệu nhân dân tệ! Những hai mươi triệu nhân dân tệ lận! Nhưng mà Từ Kiến Hoa và Bao Thiên Dương không thể nào xuất khoản tiền đó ra trước mặt người khác được, như thế chả hóa cho người ta thấy đống tài sản kếch xù không rõ nguồn gốc đấy ư? Bọn họ chỉ có thể nhờ Dương Hải Thành trả trước khoản tiền này, sau đó trả dần lại cho gã.

Sự tình giải quyết xong, bốn anh em Hoàng Đức Quảng, Lương Gia Nguyên, Lục chiêu, Lâm Vân bèn dẫn theo đám ký giả truyền thông đến thành phố Thương Sơn đập phá một phen, về phía huyện Cảnh Lâm thì cũng dần dần được giải quyết ổn thỏa.

Còn phía Từ Kiến Hoa trên đường về ngồi trên xe của chủ tịch huyện Hạ Quang Minh, ông ta đem sự tình kể tường tận lại cho Hạ Quang Minh nghe lần nữa, sau đó còn cố tình nói thêm:
- Chủ tịch Hạ, Liễu Kình Vũ này quả thực quá sức ngang ngược. Ngài biết không, lúc mà ngài điện cho Bạch Trường Hỉ kêu người của phòng công an bắt người tại hiện trường, Liễu Kình Vũ dám hùng hổ tuyên bố sẽ khiến cho ngài phải đích thân rút lại lời mình nói.
Nói tới đây, sắc mặt Từ Kiến Hoa liền lộ ra vẻ cay đắng, bởi lẽ sau này, Hạ Kiến Minh đúng là phải tự rút lại lời đã nói thật.

Hạ Quang Minh giận tới tím mặt, cắn chặt răng thầm nghĩ trong lòng : “Liễu Kình Vũ, mày quả thực ngang ngược thái quá rồi. Tao nhất quyết không tha cho mày”!