- Lâm Vân? Cậu nói gì? Có người dám bắt nạt mọi người? Cậu đang đùa tôi đấy à?
Lâm Vân liền nói:
- Đại ca, em làm sao dám đùa anh chứ. Mấy anh em thật sự là đang ở huyện Cảnh Lâm các anh bị người khác bắt nạt đây.
Nói xong, Lâm Vân đem chuyện của quán trà Tàng Chuyết nói sơ qua một lượt với Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong, sắc mặt liền trầm xuống.
Vốn đang trong lúc bận rộn tăng ca nhưng Liễu Kình Vũ vẫn bỏ hết công việc trong tay, gọi Long Tường qua, bảo anh ta sắp xếp một tài xế đưa bọn họ đến chỗ quán trà Tàng Chuyết.
Khi Liễu Kình Vũ đến quán trà Tàng Chuyết, quán trà Tàng Chuyết sớm đã biến thành một bãi hoang tàn rồi. Bảy, tám chiếc xe bị nghiền ép như những chiếc bánh sắt, còn bốn anh em Hoàng Đức Quảng, Lương Gia Nguyên, Lục Chiêu, Lâm Vân thì tinh thần phấn chấn đứng trước cửa quán trà Tàng Chuyết, chẳng có chút biểu hiện bị người khác bắt nạt nào cả. Ngược lại, ở dưới chân họ cách đó không xa, bốn người Dương Hải Thành, Bao Hiểu Tinh, Từ Văn Đào, Mã Tiểu Cương ngã lăn trên mặt đất, mặt mày bầm dập.
Lúc này, Bao Hiểu Tinh vừa dùng hai tay chống người dậy vừa dùng tay chỉ vào Hoàng Đức Quảng nói:
- Tên họ Hoàng kia, ở huyện Cảnh Lâm này mà mày lại dám đánh tao, chuyện này tao với mày vẫn chưa xong đâu! Nếu như tao không lột da mày ra thì tao không phải là Bao Hiểu Tinh.
Nói xong, Bao Hiểu Tinh lấy điện thoại ra trực tiếp gọi cho cha gã Bao Thiên Dương:
- Cha, con bị người ta đánh, cha nhất định phải ra mặt xả giận cho con đấy.
Mà lúc này, không chỉ có Bao Hiểu Tinh, Dương Hải Thành, Từ Văn Đào, Mã Tiểu Cương cũng bị đánh đến mức trong lòng nổi giận, sau khi ngồi dậy lập tức lấy điện thoại ra gọi điện cho cha mình để xin trợ giúp.
Sau khi Liễu Kình Vũ đến hiện trường, nhìn thấy nhiều nhân viên Phòng quản lí đô thị và cả máy tháo dỡ đang ở hiện trường như vậy, lúc đó sắc mặt càng trầm xuống. Hắn ngàn lần không ngờ tới, nhân viên trong tay mình lại cưỡng chế tháo dỡ tài sản của anh em mình, như thế này chẳng khác nào đánh vào mặt một Trưởng phòng như hắn.
Tuy nhiên, Liễu Kình Vũ cũng không phải là người không nói lí lẽ, hắn cất bước đi tới trước mặt một nhân viên quản lí đô thị, lạnh lùng nói
- Các người có biết tôi không?
Nhân viên quản lí đô thị kia trừng mắt lên:
- Anh là ai?
Liễu Kình Vũ trầm mặt gật đầu:
- Được, nếu các ngươi đã không biết, vậy tôi có thể trực tiếp nói cho các người biết. Tôi là Trưởng phòng mới nhậm chức của Phòng quản lý đô thị - Liễu Kình Vũ. Bây giờ tôi ra lệnh cho mấy người, lập tức gọi điện cho lãnh đạo của mấy người, gọi ông ta ra đây cho tôi.
- Anh ư ? Còn tự xưng là Trưởng phòng quản lí đô thị? Anh đang lừa ai đấy ? Anh đến xách giày cho Trưởng phòng của chúng tôi cũng còn không xứng nữa là.
Một nhân viên quản lí đô thị tràn đầy sự khinh thường nhìn Liễu Kình Vũ nói.
Liễu Kình Vũ tất nhiên sẽ không nổi giận với đám tiểu tốt này, mà trực tiếp tự mình lấy thẻ công tác ra ném cho bọn họ, nói:
- Các người tự mình xem đi.
Mấy nhân viên này cầm thẻ công tác của Liễu Kình Vũ xem qua một lượt, đột nhiên trợn tròn mắt. Thẻ công tác bình thường không thể có người làm giả được, nhất là con dấu đỏ trên thẻ công tác thì càng không thể là giả được, người thanh niên trước mắt không ngờ lại là Trưởng phòng của mình.
Trong khoảng thời gian ngắn, mấy nhân viên quản lí đô thị sợ tới mức hai chân đều có chút run rẩy.
Mà lúc này, ngồi ở cách đó không xa là đám người đang đợi viện binh Dương Hải Thành, Từ Văn Đào. Nhìn thấy Liễu Kình Vũ xuất hiện, lúc đầu còn có chút lo lắng, sau họ mới biết, thì ra Liễu Kình Vũ chính là viện binh bọn Hoàng Đức Quảng mời tới. Hơn nữa viện binh này không ngờ lại là Trưởng phòng quản lý đô thị.
Thấy vậy , Mã Tiểu Cương cười cợt nói:
- Hoàng Đức Quảng, thật không thể ngờ, viện binh của chúng mày lại chỉ là một Trưởng phòng quản lý đô thị nhỏ nhoi. Nói thật, nếu như là ở thành phố Thương Sơn, một Trưởng phòng quản lý đô thị đến xách túi cho tao còn không xứng. Ha ha, thật buồn cười quá, buồn cười quá đi mất, lại tìm một tên Trưởng phòng quản lý đô thị chết tiệt đến ra mặt.
Nghe được Mã Tiểu Cương nói như vậy, Hoàng Đức Quảng chỉ tràn đầy sự khinh thường lạnh lùng nhìn Mã Tiểu Cương, hừ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: “Hừ, Liễu đại ca tuy chức vụ không cao nhưng thủ đoạn lại nhiều, nếu không mày cho rằng dựa vào thân phận của bốn anh em chúng tao lại cam tâm tình nguyện làm đàn em của anh ấy sao?”
Lúc này, cho dù là Hoàng Đức Qing, Lương Gia Nguyên, Lục Chiêu hay Lâm Vân, bốn anh em từ trước tới giờ chưa từng vì Liễu Kình Vũ chức vụ nhỏ mà coi thường Liễu Kình Vũ. Bởi trong mắt họ, thiên hạ có Liễu Kình Vũ thì không lo chuyện bất bình.
Còn Liễu Kình Vũ sau khi nghe được đám người Mã Tiểu Cương cười nhạo mình, chỉ cười nhạt, nhìn mấy nhân viên quản lí đô thị nói:
- Bây giờ có thể chứng minh tôi là Trưởng phòng quản lý đô thị rồi chứ? Nhanh gọi Đội trưởng đội chấp pháp Cao Thể Tài ra đây cho tôi.
Với thái độ mạnh mẽ của Liễu Kình Vũ, đám nhân viên quản lí nhỏ bé kia làm sao chống đỡ nổi áp lực này, chỉ còn cách lập tức gọi điện cho Cao Thể Tài bảo ông ta đến.
Cao Thế Tài đối với hành động cưỡng chế tháo dỡ hôm nay của đám nhân viên đương nhiên là biết rõ. Hơn nữa sau khi em rể Dương Hải Thành gọi điện, ông ta còn tự mình gọi điện chỉ thị cho thủ hạ ở Đại độ chấp pháp, sai bọn họ cưỡng chế phá dỡ quán trà Tàng Chuyết. Đối với ông ta, chuyện như thế này chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt, ông ta làm nhiều rồi.
Nhưng ông ta không thể ngờ được rằng Liễu Kình Vũ lại xuất hiện ở hiện trường. Lúc này, sau khi nghe xong điện thoại của bọn thủ hạ, trong khoảng thời gian ngắn ông ta có chút phân vân, bản thân rốt cuộc là có nên đi hay không đây? Liễu Kình Vũ tìm mình rốt cuộc là có ý đồ gì?
Ngay tại thời khắc Cao Thế Tài đang phân vân do dự, Liễu Kình Vũ lấy điện thoại trong tay nhân viên Phòng quản lí đô thị, lạnh lùng nói:
- Cao Thế Tài, cho ông thời gian hai mươi phút, mau tới hiện trường, nếu không hậu quả ông tự gánh.
Nói xong, Liễu Kình Vũ trực tiếp tắt máy.
Cao Thế Tài nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, trong lòng cảm thấy lo sợ. Ông ta hiểu rất rõ, cấp trên trực tiếp của mình Phó phòng thường trực Hàn Minh Cường đang đối đầu gay gắt với Liễu Kình Vũ, lúc này bản thân vẫn là tạm thời ít gây rắc rối là tốt nhất. Dù sao chẳng qua cũng chỉ là đến hiện trường một chuyến thôi mà, đi thì đi.
- Trưởng phòng Liễu, ngài tìm tôi?
Liễu Kình Vũ gật gật đầu, lấy tay chỉ về phía mấy nhân viên quản lí đô thị lạnh lùng nói:
- Đội trưởng Cao, ông nhìn xem mấy nhân viên Phòng quản lí đô thị kia có phải là cấp dưới của ông không?
Cao Thế Tài sửng sốt, ông ta còn chưa rõ Liễu Kình Vũ vì sao lại hỏi như vậy, tuy nhiên cũng không dám nói dối, chỉ có thể gật đầu nói:
- Đúng thế, bọn họ đều là nhân viên của Đại đội chấp pháp.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
- Được, vậy thì tốt rồi. Tôi muốn hỏi ông, ông có nắm rõ quy trình làm việc của Đại đội chấp pháp không?
Liễu Kình Vũ hỏi như vậy, Cao Thế Tài lập tức ý thức được tình hình có biến đổi lớn rồi. Tại sao hôm nay Liễu Kình Vũ lại gọi mình đến? Gọi mình đến rồi tại sao còn hỏi mình có nắm rõ quy trình làm việc của Đại đội chấp pháp không? Lẽ nào Liễu Kình Vũ muốn nhân cơ hội lần này ra tay với mình?
Nghĩ đến đây, Cao Thế Tài ngay lập tức đổ mồ hôi. Nên biết rằng việc cưỡng chế phá dỡ hôm nay bị Liễu Kình Vũ nắm chắc trong tay rồi, muốn biện minh cũng không có cách nào biện minh được. Hơn nữa trước đó mình vừa mới thừa nhận mấy nhân viên quản lí đô thị này là thuộc hạ của mình, còn lúc này, những người có thể chống lưng cho mình như Hàn Minh Cường đều không có mặt ở đây, làm sao đây? Mình nên làm gì đây?
Trong khoảng thời gian ngắn, Cao Thế Tài trở nên trầm mặc.
Liễu Kình Vũ sao có thể để ông ta tiếp tục trầm mặc như thế được nữa, lạnh lùng nói:
- Cao Thế Tài, ông không phải là đến một vấn đề nhỏ như thế này cũng không muốn trả lời chứ? Hay là ông có chuyện gì khó nói?
Cao Thế Tài nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, trong lòng cũng rối bời một hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định, trầm giọng nói:
- Trưởng phòng Liễu, quy trình làm việc của Đại đội chấp pháp tôi đương nhiên là biết rồi. Nhưng mà, ngài cũng biết đấy, do nhiệm vụ của Đại đội chấp pháp chúng tôi khá nhiều, thậm chí còn có những nhiệm vụ khẩn cấp, cho nên đôi khi cũng không cần phải nghiêm khắc làm việc theo quy trình. Tóm lại, xuất phát điểm của việc chấp hành nhiệm vụ luôn là lấy dân làm gốc, nhanh chóng giải quyết các vấn đề thiết thực cho người dân.
Cao Thế Tài đùa giỡn một phen, ông ta muốn viết một bài văn làm quản lí trước mặt Liễu Kình Vũ.
Nhưng mà, ông đã coi thường Liễu Kình Vũ rồi.
Liễu Kình Vũ tuy rằng hỏi ông ta quy trình làm việc, kỳ thực là đang dọa ông ta một trận. Đợi Cao Thế Tài trả lời xong, Liễu Kình Vũ lập tức chuyển chủ đề một lần nữa, hơn nữa vấn đề không phải là ở chỗ Cao Thế Tài, mà là hỏi về mấy nhân viên quản lí đô thị kia:
- Các người thực hiện nhiệm vụ hôm nay là do các người tự tiện hành động à? Hay là có người ra mặt chỉ đạo các người tiến hành? Chuyện này chúng ta nhất định phải làm rõ? Nếu như là do mấy người tự tiện tiến hành, vậy thì tất cả các người sẽ bị đuổi khỏi Phòng quản lí đô thị. Bây giờ mọi người hãy suy nghĩ thật kỹ sau đó trả lời câu hỏi của tôi. Tôi muốn có câu trả lời chính xác, nếu như nói dối, hậu qua càng nghiêm trọng.
Liễu Kình Vũ nói xong, ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn Cao Thế Tài, không cần phải tạo áp lực cho mấy nhân viên quản lí đô thị.
Tâm trạng của mấy nhân viên quản lí đô thị không giống như Cao Thế Tài. Đối với bọn họ mà nói, bản thân có thể có được một công việc ổn định như thế này cũng là không dễ dàng rồi, hơn nữa cái công việc này là do người nhà dùng quan hệ đi cửa sau mới có được, cho nên bọn họ khá coi trọng công việc này. Bây giờ nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, đại đa số bọn họ trong lòng lập tức có chút lo lắng rồi, tên nhát gan nhất trong số nhân viên quản lí nghe Liễu Kình Vũ vừa hỏi xong lập tức nói:
- Trưởng phòng Liễu, chúng tôi đến là do nhận chỉ thị của Đội trưởng Cao.
Liễu Kình Vũ nhìn về phía các nhân viên quản lý đô thị khác, lạnh lùng nói:
- Còn các người thì sao?
Lúc này, để bảo vệ mình, ai còn lo cho sự sống chết của Cao Thế Tài nữa, liền gật đầu tức tốc nói:
- Vâng, là Đội trưởng Cao chỉ đạo chúng tôi đến cưỡng chế phá dỡ.
Sau khi nghe xong mấy nhân viên chấp pháp trả lời, Liễu Kình Vũ quay đầu nhìn về phía Cao Thế Tài:
- Đại đội trưởng Cao, ông có đồng ý với lời nói của bọn họ không?