Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 110: Liễu Kình Vũ đột nhiên ra tay




Hàn Minh Cường giới thiệu vô cùng đơn giản:
- Tôi, Hàn Minh Cường, Phó phòng quản lý đô thị, được phân công phụ trách Đảng ủy, tiếp công dân, công tác quần chúng, đại đội giám sát đô thị, quản lý vệ sinh môi trường, quản lý đất đai, phê duyệt thủ tục hành chính.
Nói xong liền cúi đầu không nói gì nữa, ý tứ hết sức rõ ràng, chính là muốn làm khó Liễu Kình Vũ.

Chẳng qua Hàn Minh Cường làm thế vẫn nằm trong phạm vi hợp lý, vừa có thể hạ thấp uy tín của Liễu Kình Vũ, lại làm cho Liễu Kình Vũ không tìm được ra khuyết điểm gì. Thủ đoạn này với gã mà nói chỉ giống như một bữa ăn sáng, gã vô cùng hưởng thụ loại cảm giác này.

Có Hàn Minh Cường đi đầu, những người khác khi giới thiệu bản thân cũng vô cùng ngắn gọn, khiến cho Liễu Kình Vũ căn bản không thể thông qua hội nghị này hiểu được lập trường của đa số thành viên.

Sau khi Liễu Kình Vũ nghe xong mọi người giới thiệu, hắn nhẹ nhàng gật đầu, sau đó thản nhiên nói:
- Tốt lắm, tôi bây giờ bước đầu đã có nhận thức với mọi người, qua lời giới thiệu, tôi cũng có hiểu biết khá đầy đủ với ba người không có mặt. Ba người này theo thứ tự là Trưởng phòng Tài chính kế toán Vương Ngọc Cần, Đại đội trưởng chấp pháp Phòng Quản lý đô thị Cao Thế Tài, Chủ nhiệm Trung tâm phục vụ thị trường Thôi Bách Cường. Tôi tin tưởng mọi người đều nhớ rất rõ ràng, trước hội nghị tôi đã bảo đồng chí Long Tường thông báo, mọi người không thể vắng trong hội nghị này. Nếu ba đồng chí này muốn khiêu chiến uy tín của Trưởng phòng mới nhậm chức là tôi đây, tôi cũng không thể không có phần quà đáp lại. Thế này đi, sau khi cuộc họp kết thúc, đồng chí Long Tường sẽ soạn thảo một văn kiện phê bình đích xác ba đồng chí này, để tôi ký tên, rồi đăng lên trang web của Phòng Quản lý đô thị, để toàn thể nhân viên trong Phòng có thể thấy. Niệm tình bọn họ vi phạm lần đầu, cho nên bây giờ chỉ xử lý nhẹ nhàng, nếu lần sau còn tái phạm, trực tiếp điều chỉnh cương vị công tác.

Nói tới đây, Liễu Kình Vũ vừa cười vừa nhìn về phía Phó phòng thường trực Hàn Minh Cường nói:
- Phó phòng Hàn, tôi tin tưởng anh sẽ không phản đối đề nghị này của tôi, đối với những người có gan không phục tùng lãnh đạo, không tôn trọng cấp trên, chúng ta phải xử lý quyết đoán, nếu không về sau làm thế nào lãnh đạo cấp dưới?

Hàn Minh Cường không khỏi nhướn mày, nói:
- Trưởng phòng Liễu, tôi thấy ba đồng chí này không đến, có lẽ có nguyên nhân đặc biệt, chỉ bởi vì vài việc nhỏ như vậy mà xử phạt, có phải sẽ khiến bọn họ thất vọng đau khổ hay không?

Hàn Minh Cường rất rõ ràng, ba người này không tới tham gia hội nghị là do gã chỉ thị. Gã không muốn tự mình chọc giận tên điên Liễu Kình Vũ này, nhưng vẫn để thủ hạ thăm dò bản lĩnh và phương thức xử sự của hắn một chút. Trong chốn quan trường, cấp dưới để làm gì? Thứ nhất là để sai bảo, thứ hai là để gánh tội thay. Lãnh đạo phạm tội, đẩy cấp dưới ra gánh tội, bảo vệ chính mình. Nếu cấp dưới khôn ngoan, im lặng nhận tội, sau này lãnh đạo phất lên, tuyệt đối không thể thiếu phần của cấp dưới.

Nghe Hàn Minh Cường nói xong, Liễu Kình Vũ mỉm cười, hắn cũng không trực tiếp phản bác lời của Hàn Minh Cường, mà là thản nhiên cười nói:
- Đồng chí Hàn Minh Cường, tôi muốn hỏi anh một chút, nếu anh đưa xuống một văn kiện quan trọng, nhưng đưa xuống phòng nhân viên, cấp dưới của anh lại trực tiếp ném sang một bên, chẳng quan tâm, lúc đó anh sẽ làm thế nào? Anh cho rằng nhân viên của mình làm việc không tập trung? Hay là cho rằng, bọn họ vì một vài nguyên nhân của bản thân, nên đã quên mất công việc?

Hàn Minh Cường ngây ngẩn cả người. Gã đột nhiên phát hiện ra Liễu Kình Vũ không hề đơn giản, một câu hỏi nho nhỏ đã dồn gã đến góc tường, bởi vì mặc kệ mình trả lời thế nào, đều đã rơi vào bẫy ngôn ngữ của Liễu Kình Vũ. Nếu mình vì bảo vệ ba người kia, trả lời cấp dưới đều có lý do riêng, vậy Liễu Kình Vũ chỉ nói một câu về sau tất cả mọi người đều có thể làm như vậy, Phó phòng Hàn sẽ không trách tội mọi người, uy tín của mình sau này sẽ khó giữ được, nếu như mình nói hành vi của bọn họ không thể tha thứ, Liễu Kình Vũ chỉ cần đem chuyện mình vừa nói, lấy lời của mình đánh vào mặt mình.

Âm hiểm! Tên nhóc con Liễu Kình Vũ này thật quá âm hiểm!

Lúc này, Trương Tân Sinh, Phó phòng công ty thị chính, phụ trách quản lý cơ sở vật chất đứng dậy, trầm giọng nói:
- Trưởng phòng Liễu, tôi cho rằng lời nói của ngài không có gì là không đúng, nhưng chúng ta nên cùng nói một chút. Trước kia những vị Trưởng phòng cũ còn tại nhiệm, loại chuyện này cũng thường xuyên phát sinh, mấy vị Trưởng phòng ấy cũng chưa từng nói cái gì, nếu ngài vừa nhậm chức đã xử phạt ba người bọn họ, chỉ sợ không chỉ có ba người ấy thất vọng đau khổ mà còn khiến mọi người cảm giác ngài lòng dạ hẹp hòi, ở trong Phòng rất khó để lại uy tín. Trưởng phòng Liễu, tôi đã lăn lộn trong quan trường mấy thập niên, là một đồng chí lão thành, tôi cho ngài một lời khuyên, làm việc ngàn vạn lần không nên kích động, nếu không rất dễ trở thành đem đá đập chân mình.

Không thể không nói, vị Trương Tân Sinh hơn năm mươi tuổi này chuyển chủ đề rất khá. Toàn bộ đề tài qua lời nói của y đều đem tiêu điểm tập trung hết vào Liễu Kình Vũ, xem có phải hắn bụng dạ hẹp hòi hay muốn tạo lập uy danh cho chính mình hay không, mà chiếc bẫy Liễu Kình Vũ giăng ra để bẫy Hàn Minh Cường, cũng được giải quyết dễ dàng.

Nghe Trương Tân Sinh nói xong, Liễu Kình Vũ thản nhiên nhìn y một cái, Trương Tân Sinh chỉ sợ là người của Phó phòng thường trực Hàn Minh Cường, tuy đề tài đã bị chuyển hướng, Liễu Kình Vũ vẫn không thèm để ý, mà là nhìn về phía đối phương, nói:
- Trưởng phòng Trương, không thể không thừa nhận, trình độ chuyển hướng đề tài của ông rất cao đấy. Tôi sẽ trả lời một chút, tôi cùng với lão thành như ông không giống nhau, tôi vào quan trường mới chỉ có nửa năm, cho nên đối với những từ uy tín hay không uy tín, bụng dạ hẹp hòi hay không đều không mẫn cảm. Tôi đã nói từ trước rồi, con người của tôi, một chính là một, hai chính là hai, không thể qua loa, tôi không cần quan tâm người khác nhìn tôi thế nào, tôi chỉ biết, mắc sai lầm nhất định phải chịu trách nhiệm, cũng không thể để dế kêu to thì dân không trồng trọt nữa, đúng không?

Cho nên, ba người này nhất định phải chịu trách phạt, không có quy củ sao được. Hôm nay, tôi sẽ xác lập quy củ. Tôi không hy vọng về sau còn có người dùng loại phương thức ngây thơ này để dò xét tính cách và nguyên tắc làm người của Liễu Kình Vũ tôi.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ dùng ánh mắt lạnh lùng liếc mắt nhìn Hàn Minh Cường, trên khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh khinh thường.

Hàn Minh Cường đương nhiên nhìn thấy nét mặt của Liễu Kình Vũ, khóe miệng của gã cũng lộ ra một tia cười lạnh. Gã biết Liễu Kình Vũ đã nhận ra bố cục mình sắp xếp rồi. Nhưng đối với quyết định của Liễu Kình Vũ, gã cũng không thèm để ý, gã tin tưởng, qua lần hội nghị này, các phòng ban và các lãnh đạo khác muốn đầu quân cho Liễu Kình Vũ đều phải suy nghĩ cẩn thận một chút rồi. Dù sao thông qua lần này, Liễu Kình Vũ đã mạnh mẽ thể hiện cho mọi người biết hắn là một kẻ không có đầu óc. Nhờ vậy, gã đã đạt được mục đích. Trước đó, lúc gã và Phó phòng Lưu Thiên Hoa cùng nhau thảo luận âm mưu cũng đã nghĩ tới tình huống Liễu Kình Vũ cứng rắn xử lý ba người này, cho nên, tất cả đều nằm trong kế hoạch của gã.

Khi Liễu Kình Vũ tỏ thái độ mạnh mẽ, cứng rắn, xử lý ba người vắng mặt, Hàn Minh Cường cũng không kiên trì phản đối. Sau đó, Liễu Kình Vũ nghe mỗi người báo cáo công tác.

Sau khi tan họp, Hàn Minh Cường và hai đồng minh đáng tin khác là Phó phòng Lưu Thiên Hoa và Trương Tân Sinh cùng nhau trở lại phòng làm việc của Hàn Minh Cường.

Sau khi ngồi xuống, Lưu Thiên Hoa có chút tức giận, nói:
- Sếp Hàn, xem ra Liễu Kình Vũ tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng làm việc rất cứng rắn ác liệt, chúng ta không thể không đề phòng.

Lúc này, Trương Tân Sinh lại cười nói:
- Lão Lưu, ý kiến của tôi và anh hoàn toàn trái ngược nhau, Liễu Kình Vũ làm việc tuy rằng ác liệt, nhưng lại dễ dàng hành động theo cảm tính, cán bộ như hắn tôi thấy cũng nhiều rồi, không ai có kết cục tốt đẹp. Hắn càng ác liệt, lại càng dễ hành động theo cảm tính, càng dễ dàng gặp chuyện không may. Phòng quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm của chúng ta có nhiều vấn đề lắm, đây tuyệt đối không phải là nơi hắn cứ cứng rắn là có thể giải quyết. Anh cứ đợi mà xem, không đầy nửa năm, Liễu Kình Vũ sẽ nhất định xuống đài. Sếp Hàn, anh thấy thế nào?

Hàn Minh Cường cười một cách bí hiểm:
- Quan điểm của tôi và hai ông không giống nhau. Liễu Kình Vũ tuy rằng làm việc ác liệt, cứng rắn, nhưng lại không thể không có hiểu biết chính trị, điểm này lúc hắn đặt bẫy ngôn ngữ với tôi ở hội nghị hôm nay là có thể nhìn ra được. Người này có chút khôn vặt, cho nên đối với Liễu Kình Vũ, chúng ta không thể phớt lờ. Tuy nhiên, cũng không cần vội vàng đối phó với hắn, dù sao Liễu Kình Vũ với những Trưởng phòng trước đây cũng không giống nhau. Liễu Kình Vũ có bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức làm chỗ dựa, chúng ta nếu muốn làm hắn rơi đài nhất định phải có lý do xác đáng mới được. Chúng ta trước tiên cứ quan sát xem Liễu Kình Vũ làm gì tiếp theo. Tôi có dự cảm, Liễu Kình Vũ tuyệt đối sẽ không chấp nhận cục diện này, tính cách của hắn, tuyệt đối là loại người có dã tâm rất lớn, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ tôi đã qua mặt hắn. Cho nên, hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp tiến hành phản kích, mà trong quá trình phản kích, hắn nhất định sẽ lộ ra sơ hở, lúc đó sẽ là cơ hội của chúng ta.

Trương Tân Sinh và Lưu Thiên Hoa đều gật đầu thật mạnh.

Mà lúc ba người đang bí mật thảo luận âm mưu, Liễu Kình Vũ cũng không nhàn rỗi. Sau khi trở lại văn phòng, hắn cũng bắt đầu ngẫm lại tình huống phát sinh ở hội nghị hôm nay, trong lòng tăng thêm vài phần đề phòng với Hàn Minh Cường. Hắn không thể không thừa nhận, Hàn Minh Cường rất có bản lĩnh, tâm cơ cũng rất sâu, Liễu Kình Vũ tin tưởng, chuyện xảy ra ở hội nghị hôm nay nhất định là do Hàn Minh Cường khống chế. Điều này nói rõ người này năng lực nắm giữ bố cục rất mạnh, nếu mình muốn lấy quyền lực từ tay gã, chỉ sợ phải mưu tính một chút. Tuy nhiên, việc cấp bách của chính mình vẫn là đứng vững ở Phòng Quản lý đô thị, mà nếu muốn đứng vững, vị trí thứ nhất muốn thu phục chính là Chánh văn phòng.

Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ cầm điện thoại bấm số điện thoại của Chánh văn phòng Long Tường:
- Long Tường, anh tới phòng làm việc của tôi một chút.