Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 69




Chương 69 Hiểu lâm được gỡ bỏ

Trình Uyên vốn dĩ đang tức giận, nghe anh ta nói như thế, anh đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Long Thầm Vũ.

Ánh mắt kia lạnh lẽo đến đáng sợ.

Long Thầm Vũ theo bản năng lùi về phía sau một bước.

Trình Uyên nhìn thấy thế, cười một tiếng hài hước: “Sợ cái gì, tôi cùng lắm cũng chỉ là một tên nhà quê đến từ nông thôn, chảng lẽ anh cho rằng tôi sẽ ra tay đánh anh?” “Hừ, nực cười, tôi mà sợ anh sao?” Long Thầm Vũ tỏ vẻ khinh thường.

Trình Uyên liếc nhìn anh ta một cái, sau đó cầm chai rượu bên cạnh lên, Long Thầm Vũ cực kỳ sợ hãi, vội vàng lùi ra phía sau: “Anh làm gì đấy, đừng có làm loạn, người của tôi ở ngay bên ngoài, nếu anh dám động đến tôi, tôi cam đoan khiến cho anh không thể đi ra được” “Chậc chậc, đường đường là cậu Ba của Tập đoàn Long Đằng, thế mà lại sợ sao?” Trình Uyên lắc đầu, sau đó đập mạnh chai rượu xuống mặt đất, thản nhiên nói: “Yên tâm đi, hôm nay tôi sẽ không động đến anh. Có điều, đây là lời cảnh cáo cuối cùng của tôi dành cho anh, nếu anh còn dám có ý đồ với An Tương, đừng nói anh là cậu chủ của Tập đoàn Long Đằng, cho dù anh có là Chủ tịch, tôi cũng sẽ xé xác anh ra” Anh lấy thuốc lá ra, chậm rãi châm lửa rít một hơi, ung dung xoay người, sau đó phun ra một vòng khói thuốc.

“Còn nữa, nếu tôi không xứng có được An Tương, vậy Long Thầm Vũ anh, lại càng không có tư cách!” Nói xong, Trình Uyên gẩy tàn thuốc lá xuống mặt đất, xoay người rời khỏi căn phòng.

Long Thầm Vũ uất đến mức sắc mặt tái xanh, hung dữ nhìn chằm chằm về phía Trình Uyên vừa rời đi, đột nhiên…

“Phừng!” một tiếng, vì tiếp xúc thời gian dài, Trình Uyên đập nát chai rượu, rượu chảy ra gặp lửa, bùng lên một ngọn lửa to bằng bàn tay.

Cảnh tượng này khiến Long Thầm Vũ hoảng sợ hết hồn, anh ta lập tức nổi giận: “Đồ chó mái Hãy đợi đấy, ông đây không lấy được người phụ nữ của anh vào tay, sẽ không mang họ Long nữa!” Trình Uyên rời khỏi căn phòng đi ra khỏi quán karaoke, nhìn thấy Bạch An Tương đang đứng trên lối đi bộ, đúng lúc vừa mới ngăn được một chiếc xe taxi, đang định mở cửa ngồi vào.

Anh vội vàng ba chân bốn cảng chạy đến, kéo cánh tay.

trăng nõn của Bạch An Tương: “An Tương, em đợi một lát” “Buông tay!” Bạch An Tương cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói.

Nắm chặt cánh tay nhỏ của Bạch An Tương, cảm giác dung xoay người, sau đó phun ra một vòng khói thuốc.

“Còn nữa, nếu tôi không xứng có được An Tương, vậy Long Thầm Vũ anh, lại càng không có tư cách!” Nói xong, Trình Uyên gẩy tàn thuốc lá xuống mặt đất, xoay người rời khỏi căn phòng.

Long Thầm Vũ uất đến mức sắc mặt tái xanh, hung dữ nhìn chằm chằm về phía Trình Uyên vừa rời đi, đột nhiên…

“Phừng!” một tiếng, vì tiếp xúc thời gian dài, Trình Uyên đập nát chai rượu, rượu chảy ra gặp lửa, bùng lên một ngọn lửa to bằng bàn tay.

Cảnh tượng này khiến Long Thầm Vũ hoảng sợ hết hồn, anh ta lập tức nổi giận: “Đồ chó mái Hãy đợi đấy, ông đây không lấy được người phụ nữ của anh vào tay, sẽ không mang họ Long nữa!” Trình Uyên rời khỏi căn phòng đi ra khỏi quán karaoke, nhìn thấy Bạch An Tương đang đứng trên lối đi bộ, đúng lúc vừa mới ngăn được một chiếc xe taxi, đang định mở cửa ngồi vào.

Anh vội vàng ba chân bốn cảng chạy đến, kéo cánh tay.

trăng nõn của Bạch An Tương: “An Tương, em đợi một lát” “Buông tay!” Bạch An Tương cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói.

Nắm chặt cánh tay nhỏ của Bạch An Tương, cảm giác Trình Uyên biết cô đang ám chỉ chuyện gì, vội vàng cười khổ nói: “Được rồi An Tương, đừng làm loạn, anh và Mục Như Trăn chẳng có chuyện gì, chuyện này nói ra rất dài dòng, em nghe anh giải thích đã…” Trình Uyên kể lại hết mọi chuyện xảy ra ở nhà Mục Như ‘Trăn ngày đó cho Bạch An Tương nghe.

Bạch An Tương cũng không ngốc, chủ yếu vì khi đó Bạch Thị gặp phải nguy cơ, cô thân là Tổng giám đốc hạng mục mới của Bạch Thị, đang tâm trạng rối bời, kết quả lại biết Trình Uyên ngủ trên giường Mục Như Trăn, hơn nữa lời nói của Mục Như Trăn lại khó hiểu, như vậy mới khiến cô chui vào ngõ cụt.

Giống như hôm nay khi biết được ba mình, người đàn ông bị sỉ nhục trong nhà thành quen, thậm chí cũng có thành tựu lớn như vậy, kẻ địch của công ty mình lại chính là ba của mình, trong thời gian ngắn cô lại càng mâu thuẫn hơn, hoàn toàn không biết phải tự giải quyết như thế nào, mới dẫn đến tâm trạng tồi tệ bước lên xe của Long Thầm Vũ.

Ngay vừa nãy khi Trình Uyên hiểu lầm cô, cô cũng đã tỉnh táo lại, nghĩ, ngoại trừ việc Trình Uyên đối xử tốt với mình ra, cũng không có ưu điểm gì, Mục Như Trăn vốn dĩ vân không ưa anh.

Trình Uyên thấy sắc mặt Bạch An Tương dịu đi rất nhiều, vì vậy tranh thủ rèn sát khi còn nóng, vội vàng gọi điện thoại cho Mục Như Trăn, để Bạch An Tương nghe.

Mục Như Trăn cũng vội vàng giải thích: ‘Bạch An Tương, cậu làm sao vậy? Làm chị em tốt nhiều năm như vậy, thế mà cậu lại nghi ngờ mình sao?” Bạch An Tương không lên tiếng, vì vậy Mục Như Trăn tiếp tục nói: “Cũng chỉ có cậu mới coi Trình Uyên như báu vật thôi, cô đây còn chướng mắt đấy, cậu quên mình đã nói với cậu sao, mình có người trong lòng từ lâu rồi.” “Cô đây tương lai phải gả làm người phụ nữ của Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong!” Hiểu lầm được giải thích rõ ràng, Bạch An Tương lại cảm thấy hơi lúng túng, không biết trả lời Mục Như Trăn như: thế nào.

Cũng may cô vẫn rất thông minh, gương mặt nhỏ nhán căng thẳng cũng không kiềm được lộ ra một nụ cười, bĩu môi nói: “Cô gái ngốc, cậu nằm mơ đi, ngay cả tên Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong người ta là gì cũng chẳng biết!” “Con người phải có ước mơ chứ…” Sau đó hai người lại nói chuyện trong chốc lát, tất cả đột nhiên trở nên vô cùng thoải mái trôi chảy, điều này khiến sinh vật khủng bố, khi tức giận không có cơ hội nào, nhưng vừa xoay mặt lại đã mặt mũi rạng ngời, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Tài xế taxi đã không nhịn được từ lâu, ló đầu ra hỏi Trình Uyên: “Này, hai người có đi không đó? Người ta không cần làm ăn sao?” Trình Uyên phất tay với anh ta, tài xế hùng hổ lái xe rời đi.

Sau khi anh ta đi rồi, Trình Uyên vẫn không kiềm được cười nhạo: “Kiểu gì không biết, người hơn bốn mươi tuổi còn tự xưng là người ta người ta giả vờ ngây thơ.” Bạch An Tương cúp điện thoại “phì” một tiếng bật cười.

Lúc này, trái tim treo lơ lửng của Trình Uyên cuối cùng cũng đã đáp đất an toàn.

Hai người yên lặng quay về, dường như cũng đã quên tiếp tục thuê xe.

“Sau này cách Long Thầm Vũ xa một chút” Trình Uyên khẽ nói: “Anh ta chưa từ bỏ ý đồ đâu” Vẻ bình tĩnh bị phá vỡ, Bạch An Tương liếc anh một cái trắng mắt, sau đó ni ên tâm đi, em không có bất kỳ quan hệ gì với Long Thầm Vũ cả, huống hồ anh ta vốn dĩ không phải kiểu mà em thích” Thật ra cách nói của Bạch An Tương với Trình Uyên có ý.

nghĩa khác nhau, cô nghĩ, khi mình say rượu Long Thầm Vũ không hề lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, làm sao.

lại không yên tâm được chứ? Có điều xét thấy hai người vừa mới xóa bỏ hiểu lầm xong, cô không muốn vì chuyện này lại gây ra ngăn cách gì nữa, cho nên chỉ thuận miệng nói ra như vậy.

Cô thuận miệng nói, nhưng có người lại nhớ trong lòng Tồi.

Trình Uyên và Bạch An Tương đi càng lúc càng xa, có một bóng người xuất hiện dưới đèn đường.

Long Thầm Vũ nhìn bóng dáng hai người từ từ biến mất, sắc mặt tối sầm giống như đang dâng lên một cơn bão.

“Nếu đã không lấy được trái tim của em, vậy anh sẽ không ngần ngại lấy được con người em!” Bạch An Tương đi theo Trình Uyên về nhà, hai người không tiếp tục gọi taxi nữa, cứ cùng nhau quay về như vậy.

Khi đến gần Vịnh Ánh Trăng, có một khu nhà đang xây.

dựng.

Khi đi ngang qua những khu vực thế này cần phải cực kỳ cẩn thận, vì không chừng sẽ có thứ gì đó từ trên hơn hai mươi tầng đang xây rơi xuống.

Cho nên khi đi qua đoạn đường này, Trình Uyên cố tình đến gần Bạch An Tương hơn một chút, cánh tay hai người gần như kề sát vào nhau, vì muốn đề phòng khi nguy hiểm, anh có thể bảo vệ cho cô.

Bạch An Tương đương nhiên cũng cảm giác được động †ác mờ ám của anh, trong lòng dâng lên chút ấm áp.

Một người công nhân đẩy xe cút kít, trên xe chở đầy đá vụn đi qua bọn họ.

Ban đầu Trình Uyên cũng không hề để ý, chẳng qua…

Ngay giây phút xe cút kít nghiêng xuống bên cạnh bọn Trình Uyên và Bạch An Tương đi càng lúc càng xa, có một bóng người xuất hiện dưới đèn đường.

Long Thầm Vũ nhìn bóng dáng hai người từ từ biến mất, sắc mặt tối sầm giống như đang dâng lên một cơn bão.

“Nếu đã không lấy được trái tim của em, vậy anh sẽ không ngần ngại lấy được con người em!” Bạch An Tương đi theo Trình Uyên về nhà, hai người không tiếp tục gọi taxi nữa, cứ cùng nhau quay về như vậy.

Khi đến gần Vịnh Ánh Trăng, có một khu nhà đang xây.

dựng.

Khi đi ngang qua những khu vực thế này cần phải cực kỳ cẩn thận, vì không chừng sẽ có thứ gì đó từ trên hơn hai mươi tầng đang xây rơi xuống.

Cho nên khi đi qua đoạn đường này, Trình Uyên cố tình đến gần Bạch An Tương hơn một chút, cánh tay hai người gần như kề sát vào nhau, vì muốn đề phòng khi nguy hiểm, anh có thể bảo vệ cho cô.

Bạch An Tương đương nhiên cũng cảm giác được động †ác mờ ám của anh, trong lòng dâng lên chút ấm áp.

Một người công nhân đẩy xe cút kít, trên xe chở đầy đá vụn đi qua bọn họ.

Ban đầu Trình Uyên cũng không hề để ý, chẳng qua…

Ngay giây phút xe cút kít nghiêng xuống bên cạnh bọn