Chương 67 Nồilờixnlỗi
Trình Uyên ngồi trong phòng làm việc nhìn hình ảnh phát sóng trực tiếp qua máy vi tính, quai hàm suýt nữa rơi xuống luôn.
Anh thật sự không ngờ được, ba vợ của mình lại dữ dội như vậy.
Bình thường người đàn ông này không có chút địa vị gì trong gia đình, chưa bao giờ xảy ra bất kỳ tranh chấp gì với ai, dù Lý Ninh Quyên có nói gì, ông vẫn cười hiền chấp nhận.
Ai có thể ngờ được, một người đàn ông như vậy, thế mà lại là ông trùm giấu mặt thật sự của Tập đoàn Lương Câu.
Lúc này Trình Uyên mới chợt nhận ra, Bạch Sĩ Câu chưa bao giờ tranh chấp với người khác, không phải vì ông sợ, mà vì ông khinh thường.
Trong phòng, ông cụ đã không ngồi yên được nữa.
Câu chuyện cũ phủi bụi này là chuyện ông ta vẫn cố hết sức che giấu, nhưng bây giờ lại bị người ta vạch trần trước mặt bao nhiêu người như vậy, ông ta cảm thấy xấu hổ không còn mặt mũi nào.
Nhớ ngày đó ông ta dựa vào thế lực nhà vợ mình mới có thể gây dựng ra được Công ty Trái cây Bạch Thị, cho nên ông ta không dám để cho người ta biết về sự tồn tại của mẹ con Bạch Sĩ Câu.
Sau đó sự nghiệp của mình ổn định rồi, người vợ kết tóc.
cũng đã chết, ông cụ nhìn như không có gì lo lắng, thật ra lại càng lo lắng nhiều hơn.
Chuyện này đúng hay sai, ai đúng ai sai vừa nhìn qua đã hiểu.
Ông ta sai rồi, nhưng mà khi địa vị ông ta đang ở thời kỳ phát triển, ông ta không muốn để cho người khác biết mình đã phạm sai lầm, cho nên vẫn cố tình quên đi quá khứ này.
Ông †a có thể lựa chọn quên đi, nhưng Bạch Sĩ Câu lại không thể.
“Hơn hai mươi năm qua, không bao giờ tôi không nhớ kỹ ông” Bạch Sĩ Câu thong thả điều chỉnh bộ ngực phập.
phồng của mình, bình tĩnh nói: “Vì hôm nay, tôi đã sống như một con chim cút.” “Hoàn toàn phá hủy Bạch Thị, chính là sự trả thù của con?” Ông cụ cười gượng hỏi.
Ánh mắt tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Bạch Sĩ Câu.
Lý Ninh Quyên lại đột nhiên đứng dậy, vội vàng hét to: “Ông xã, ông… Phát điên cái gì, bây giờ An Tương còn là Tổng giám đốc kia, ông cũng muốn hại luôn cả con gái mình sao?” Bạch Sĩ Câu thản nhiên liếc nhìn người vợ kết tóc của mình, mỉm cười với bà ta: “Bà xã, bà cảm miệng.” “..” Lý Ninh Quyên quả thật không thể tin vào tai mình.
Thế mà Bạch Sĩ Câu lại bảo bà ta câm miệng? Người đàn ông trước mặt này cũng dám bảo bà ta câm miệng sao? “Bạch Sĩ Câu, lá gan của ông to ra rồi à?” Lý Ninh Quyên nổi giận.
“Câm miệng!” Lần này ông cụ lập tức điên tiết, lớn tiếng quát mắng Lý Ninh Quyên.
Sau đó ông cụ trừng mắt nhìn bà ta: ‘Chuyện của đàn ông, đàn bà con gái các cô đừng xen miệng vào, để cho.
nó nói hết đi” Lý Ninh Quyên bị chồng quát câm miệng, lại bị ông cụ nạt câm miệng, nhất thời cực kỳ ấm ức.
Bạch Sĩ Câu lại hơi nhíu mày.
“Ba, thật ra con có thể từ bỏ bất kỳ việc chèn ép gì với Bạch Thị.’ Ông nói ra một câu khiến người ta kinh ngạc.
Ông cụ lập tức ngồi thẳng dậy: “Thật sao?” Bạch Sĩ Câu gật đầu.
Nghe vậy, tất cả mọi người trong dòng họ nhà họ Bạch có mặt ở đây đều lộ ra vẻ mặt vui mừng, mọi người bắt đầu liên tục ghé tai thì thầm với nhau.
Thời gian gần đây Bạch Thị gặp phải nguy cơ lớn, ai nấy đều cảm thấy không yên, nghe thấy Bạch Thị lại có thể hoạt động như bình thường, còn ai không vui mừng, không phấn khởi được chứ? Nhưng mà…
Lúc này Bạch Sĩ Phan đột nhiên hỏi: “Vậy Sĩ Câu, điều kiện của cậu là gì?” Được Bạch Sĩ Phan nhắc nhở như vậy, ông cụ cũng tỉnh táo lại, không kiềm được dõi mát nhìn về phía Bạch Sĩ Câu.
Tôi muốn báo thù, tôi muốn đánh chết ông, nhưng mà cũng có thể thả ông ra. Kiểu phát triển theo logic này đúng là sẽ đưa ra điều kiện, ông phải thế nào thì tôi mới tha cho ông.
Bạch Sĩ Phan hiểu, thật ra ông cụ cũng hiểu, tại sao ông cụ không tỉnh táo lại trước? Có lẽ vì người trong cuộc giả vờ không biết thôi.
Bạch Sĩ Câu đưa ra ba ngón tay.
“Thứ nhất: ngày giỗ của mẹ tôi năm nay, ông phải đích thân đến mộ mẹ tôi thăm bà ấy một lần, nói với người của nhà họ Bạch, người đang nằm trong này, là người phụ nữ của ông” Ông vừa nói xong điều kiện này, sắc mặt ông cụ lập tức trở nên càng khó coi hơn.
Ông ta biết nếu làm như vậy, nói cách khác, chính là ông †a đang phải nói thẳng nói thật với toàn bộ thành phố Tân Dương về sai lầm trước đây của mình.
“Điều con người sợ hãi nhất chính là phải đối mặt, hơn nữa khi đối mặt với sai lầm mà mình đã phạm phải, không có mấy ai đủ can đảm để thừa nhận, điều này với ông mà nói hẳn là rất khó, nhưng mà, ông phải làm.” Bạch Sĩ Câu thờ ơ nói.
Ông cụ nặng nề thở dốc mấy tiếng, sau đó trầm giọng hỏi: “Nói tiếp đi.” “Tôi muốn vào gia phả.’ Bạch Sĩ Câu thản nhiên nói: “Tôi muốn bài vị của mẹ tôi được bày một cách đàng hoàng trong nhà họ Bạch” Những dòng họ như nhà họ Bạch vẫn luôn duy trì thứ được gọi là gia phả này.
Thật ra yêu cầu này của Bạch Sĩ Câu cũng gần giống.
như yêu cầu đầu tiên, ông chỉ hy vọng ông cụ cho người mẹ đã mất của ông một thân phận chính thức.
Nếu ông cụ có thể chấp nhận điều đầu tiên, như vậy đương nhiên cũng không cần nhắc lại điều thứ hai nữa.
Ông cụ im lặng một lúc rồi gật đầu: “Nói điều thứ ba của con đi” Bạch Sĩ Câu quay đầu nhìn thoáng qua Lý Ninh Quyên vẫn mang vẻ mặt ấm ức, dịu dàng cười: “Người phụ nữ này rất độc miệng, thích nổi cáu, thích buôn chuyện, còn hay nịnh hót, cứ luôn động một chút là chế giễu tôi mấy câu.” Ngeh thấy Bạch Sĩ Câu nói bà ta như vậy, Lý Ninh Quyên lại càng ấm ức hơn, mắt bà ta cũng đỏ lên, muốn chửi ầm lên nhưng lại chợt phát hiện ra mình hoàn toàn không dám.
Nhưng mà…
Bạch Sĩ Câu lại xoay chuyển lời nói: “Nhưng mà người phụ nữ này đi theo tôi hơn hai mươi năm, còn sinh cho.
tôi một cô con gái xinh đẹp, bà ta chê tôi nghèo nên tự: mình liều mạng kiếm tiền, bà ta chê tôi không có tài năng nên nghĩ mọi cách đi lấy lòng người có tiền. Bà ta cứ luôn chê tôi cái này, chê tôi cái khác…” “Nhưng cho đến bây giờ chưa từng nói với tôi rằng, không vượt qua nổi nữa muốn ly hôn, cho đến bây giờ bà †a chưa từng nghĩ đến chuyện rời khỏi tôi.” “Bà ta vẫn luôn vì tôi, vì con gái của chúng tôi, vì cái nhà này mà vất vả dâng hiến, cho nên, mặc kệ bà ta nói tôi thế nào, tôi đều sẽ nhường bà ta, không phải tôi không nói lại được bà ta, mà là tôi không nỡ nói lại bà ta.” Bạch Sĩ Câu chậm rãi dời mắt khỏi Lý Ninh Quyên, sau đó lại nhìn về phía ông cụ Bạch, chậm rãi nói: “Hơn hai mươi năm qua tôi chưa từng có được bất kỳ tình thương gì của ba, không được ba chăm sóc một chút nào, mà lại được bà ta chăm sóc hơn hai mươi năm” “Ông, dựa vào cái gì mà bắt bà ta câm miệng?” Bạch Sĩ Câu đột nhiên chất vấn ông cụ.
Lý Ninh Quyên ngây ra.
Từng câu giống như con dao găm điên cuồng đục khoét trái tim bà ta.
ầm lên nhưng lại chợt phát hiện ra mình hoàn toàn không dám.
Nhưng mà…
Bạch Sĩ Câu lại xoay chuyển lời nói: “Nhưng mà người phụ nữ này đi theo tôi hơn hai mươi năm, còn sinh cho.
tôi một cô con gái xinh đẹp, bà ta chê tôi nghèo nên tự: mình liều mạng kiếm tiền, bà ta chê tôi không có tài năng nên nghĩ mọi cách đi lấy lòng người có tiền. Bà ta cứ luôn chê tôi cái này, chê tôi cái khác…” “Nhưng cho đến bây giờ chưa từng nói với tôi rằng, không vượt qua nổi nữa muốn ly hôn, cho đến bây giờ bà †a chưa từng nghĩ đến chuyện rời khỏi tôi.” “Bà ta vẫn luôn vì tôi, vì con gái của chúng tôi, vì cái nhà này mà vất vả dâng hiến, cho nên, mặc kệ bà ta nói tôi thế nào, tôi đều sẽ nhường bà ta, không phải tôi không nói lại được bà ta, mà là tôi không nỡ nói lại bà ta.” Bạch Sĩ Câu chậm rãi dời mắt khỏi Lý Ninh Quyên, sau đó lại nhìn về phía ông cụ Bạch, chậm rãi nói: “Hơn hai mươi năm qua tôi chưa từng có được bất kỳ tình thương gì của ba, không được ba chăm sóc một chút nào, mà lại được bà ta chăm sóc hơn hai mươi năm” “Ông, dựa vào cái gì mà bắt bà ta câm miệng?” Bạch Sĩ Câu đột nhiên chất vấn ông cụ.
Lý Ninh Quyên ngây ra.
Từng câu giống như con dao găm điên cuồng đục khoét trái tim bà ta.
không còn tồn tại nữa”