Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 57




Chương 57 Đừng lo chuyện bao đồng

Sáu nhân viên hai mươi mấy tuổi của công ty chặn Trình Uyên và Tôn Phi Phi trước cổng tập đoàn, người đàn ông bấm tai đứng giữa cầm đầu mấy người này.

Người đàn ông bấm tai vẻ ngoài bình thường, nhưng thấy đồng hồ trên cổ tay anh ta, chắc hẳn điều kiện gia đình rất tốt.

“Trương Dục, anh muốn làm gì?” Dường như Tôn Phi Phi hơi sợ người đàn ông trước mặt, không nhịn được trốn ra sau lưng Trình Uyên, căng thảng chất vấn.

“Làm gì?” Người đàn ông trẻ tuổi tên Trương Dục kia cười cười, sau đó thay đổi sắc mặt đi đến trước mặt Trình Uyên, nghiêng đầu quan sát anh một lát rồi hỏi: “Mới đến à?” “Đúng” Trình Uyên gật đầu.

Anh đến để tìm hiểu tin tức, cũng không muốn gây chuyện, huống hồ Trình Uyên cũng không biết mình gặp phải chuyện gì.

“Nếu là mới đến thì tôi tha thứ cho anh lần này” Trương Dục lạnh lùng nói: “Nhưng sau này anh nhớ kỹ cho tôi, Tôn Phi Phi là người phụ nữ của tôi, sau này cách xa cô ấy một chút” Trình Uyên ngạc nhiên.

Tôn Phi Phi sốt ruột đến đỏ cả mặt: “Trương Dục, anh nói bậy cái gì đó? Tôi không hề thích anh” Trương Dục cười lạnh: “Đó là chuyện của em” “Anh..” Sau đó Trương Dục lại hỏi Trình Uyên: “Anh nhớ chưa?” Trình Uyên vội gật đầu nói: “Nhớ rồi” Cũng không phải anh sợ, vấn đề là Trình Uyên cảm thấy.

không cần thiết xung đột với đối phương.

Thấy Trình Uyên dễ nói chuyện như vậy, dường như Trương Dục cũng hơi bất ngờ, không nhịn được nhìn anh thêm mấy lần, sau đó vỗ mặt anh nói: “Không tệ, cậu nhóc biết điều đấy” Thấy Trình Uyên sợ hãi như vậy, tay đang nắm lấy tay áo Trình Uyên của Tôn Phi Phi cũng buông ra theo bản năng.

Trương Dục nhìn chằm chằm Tôn Phi Phi một lúc, nở nụ cười nhạt, sau đó xoay người rời khỏi.

Đợi bọn họ đi rồi, Trình Uyên phát hiện sắc mặt Tôn Phi Phi cực kỳ khó coi, trên người cũng mang theo hơi thở người lạ chớ đến gần.

“Chúng ta… đi thôi?” Trình Uyên hỏi.

Tôn Phi Phi lạnh lùng đáp: “Tự anh đi đi” Nói xong thì xoay người đi về.

Người phụ nữ nào cũng hy vọng mình tìm được một người đàn ông đáng tin cậy, cho nên đa số phụ nữ vẫn rất phản cảm với đàn ông nhát gan.

Tuy Tôn Phi Phi chỉ có tình cảm đồng nghiệp với Trình Uyên, nhưng thấy anh nhát gan như thế, cô ta cũng đột nhiên thấy khinh thường anh.

Trình Uyên đến ký túc xá, phát hiện trong phòng mình ở đã có ba người.

Cái này rất giống ký túc xá khi anh còn học đại học, nhưng có thêm một cái phòng vệ sinh. Lúc anh đi vào, ba đồng nghiệp đều lo làm chuyện của mình, không ai để ý đến anh.

Ọ tôi tên Trình Uyên, là người mới đến” Trình Uyên tự giới thiệu.

Ba người nâng mắt nhìn Trình Uyên, sau đó quay đầu làm chuyện của mình, một người chơi điện thoại, một người đọc sách còn một người đang ăn cơm hộp.

Điều này khiến Trình Uyên cảm thấy bất ngờ.

Anh cầm điện thoại gọi cho Bạch An Tương, muốn nói với cô tối nay có việc nên không về.

Nhưng gọi điện thoại qua, cô lại không nghe máy.

Trình Uyên nghĩ có lẽ Bạch An Tương không để điện thoại bên người, vì thế bèn gửi tin nhắn cho cô.

Trình Uyên vốn còn muốn hỏi mấy người này về chuyện của Tập đoàn Lương Câu, nhưng ba người này đều mang dáng vẻ người lạ chớ đến gần, để anh mặt nóng.

dán mông lạnh.

Ngồi trên giường của mình chơi điện thoại một lát.

Lúc này, người đàn ông nhỏ gầy cũng đang chơi điệt thoại trong phòng đột nhiên đi đến trước mặt anh: “Này người anh em, ra ngoài ăn cơm cùng không?” Thấy có người chủ động nói chuyện với mình, Trình Uyên vội buông điện thoại gật đầu nói: “Được” Hai người ăn trong quán ăn nhanh trước cổng Tập đoàn Lương Câu.

Trong lúc đó người đàn ông nhỏ gầy tự giới thiệu: “Tôi tên Lương Kỳ” Sau đó, anh ta nói với Trình Uyên vì sao mọi người đều lạnh nhạt như thế.

“Gần đây tập đoàn chúng ta thiếu hụt tài chính, nghe bên trên nói muốn giảm biên chế, mà lúc này anh lại đến, cho nên chúng tôi đều cảm thấy anh là người có quan hệ” “Anh biết đấy, lúc giảm biên chế, chắc chắn người có quan hệ sẽ được giữ lại, anh muốn ở lại thì chúng tôi sẽ phải bị sa thải nhiều hơn một người, cho nên mọi người đều không thích anh” “Hơn nữa hôm nay anh đi rất gần nữ thần của phòng Nghiệp vụ chúng ta, ai có thể vừa mát anh chứ?” “Nữ thần?” Trình Uyên cảm thấy hơi giật mình: “Anh đang nói Tôn Phi Phi à?” Lương Kỳ gật đầu, cười hỏi Trình Uyên: “Thế nào, có phải Tôn Phi Phi rất đẹp không?” “Ừm, đúng là rất đẹp” Trình Uyên phụ hoạ.

Thật ra cái này phải xem là so với ai, so với cô gái bình thường, Tôn Phi Phi thật sự rất đẹp, hơn nữa lúc cười còn cực kỳ ngọt ngào.

Nhưng muốn so với Bạch An Tương…

Còn thua kém rất nhiều.

“Vậy vì sao anh nói với tôi cái này?” Trình Uyên hỏi Lương Kỳ, theo lý thì Lương Kỳ cũng nên không thích mình mới đúng.

Lương Kỳ đột nhiên cười khổ: “Tôi cũng mới đến năm nay, hơn nữa công trạng vẫn luôn tệ nhất, cho nên anh có đến hay không, nếu muốn giảm biên chế chắc chắn †ôi sẽ nằm trong hàng ngũ bị sa thải: Đây thật sự là một chủ đề đáng buồn, Trình Uyên cũng không biết nói gì nữa.

Nhưng nói đến Tôn Phi Phi, Trình Uyên chợt nghĩ đến Trương Dục vì cô ta mà chặn mình lại khi nãy kia, vì thế hỏi Lương Kỳ: “Anh biết Trương Dục là ai không?” “Trương Dục?” Nghe thấy hai chữ Trương Dục, Lương Kỳ cực kỳ hoảng sợ, vội vàng nhìn quanh khắp nơi, sau đó nhỏ giọng hỏi Trình Uyên: “Anh quen Trương Dục à?” Trình Uyên nói lại chuyện lúc trước.

Lương Kỳ nghe xong thì cười nói: “Vậy thì đúng rồi, cô gái xuất sắc như Tôn Phi Phi, vì sao đến giờ vẫn không có bạn trai chứ?” “Vì Trương Dục à?” Trình Uyên hỏi.

Lương Kỳ gật đầu: “Trương Dục là con trai của Tổng giám đốc Trương trong tập đoàn chúng ta, ỷ việc ba anh ta là Tổng giám đốc của tập đoàn nên làm mưa làm gió ở công ty, không ai dám trêu vào anh ta cả” “Anh ta theo đuổi Tôn Phi Phi, nhưng Tôn Phi Phi lại không ưa anh ta. Vì thế Trương Dục không muốn người khác đến gần Tôn Phi Phi, chỉ cần có người muốn đến gần cô ấy, không phải bị Trương Dục đánh nhập việc cũng bị anh ta giả truyền thánh chỉ đuổi việc” Thật ra Trình Uyên cũng không cảm thấy hứng thú với những chuyện này, chỉ muốn lấy chủ đề này đánh vỡ sự xấu hổ giữa hai người, từ đó kéo gần quan hệ lại thôi.

Lúc ăn cơm, Trình Uyên cũng không cố ý hỏi Lương Kỳ chuyện giữa Tập đoàn Lương Câu và Bạch Thị, dù hỏi anh ta cũng chưa chắc đã biết, cho nên Trình Uyên không gấp.

Ăn cơm xong, hai người rời khỏi quán ăn nhanh chuẩn bị quay về ký túc xá.

“Cứu mạng!” Lúc đi ngang qua toà nhà tập đoàn, đột nhiên nghe thấy có người kêu cứu mạng.

Trình Uyên lập tức dừng chân lại.

Còn Lương Kỳ thì thay đổi sắc mặt, anh ta chẳng những không dừng lại còn thúc giục Trình Uyên: “Đừng lo chuyện bao đồng, đi mau” Trình Uyên rất khó hiểu nhìn anh ta.

Lương Kỳ nói: “Xã hội bây giờ, lo chuyện bao đồng không có gì tốt cả, cần gì vì chuyện của người khác mà khiến mình gặp chuyện chứ?” Trình Uyên thở dài.

Anh biết suy nghĩ của Lương Kỳ là suy nghĩ của rất nhiều người thời nay, kiếm tiền của mình là xong chuyện, cần gì phải mạo hiểm đi giúp người khác chứ, huống hồ làm chuyện tốt giúp người khác, chẳng phải là giúp đối thủ cạnh tranh của mình hay sao? Vả lại lỡ như xảy ra chuyện gì để người ta biết, chắc chắn sẽ nói bạn ngốc.

Nhưng Trình Uyên cũng không nghĩ vậy, anh đang nghĩ nếu lúc này giọng nữ kêu cứu mạng kia là Bạch An Tương thì phải làm sao? Là Vương Tử Yên thì phải làm sao? Là người phụ nữ anh quen thì phải làm sao? Dù sao cũng phải có người đi cứu chứ! Nghĩ vậy, Trình Uyên lắc đầu với Lương Kỳ, sao đó đột nhiên quay về, chạy về phía có người kêu cứu mạng.

Đó là ga ra ngầm.