CHƯƠNG 565
Tiêu Viêm mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn Trình Uyên.
Trình Uyên sửng sốt.
“Anh đã thay quần áo trên người tôi?” Cô hỏi.
Tỉnh lại cũng đủ sợ rồi, câu hỏi này khiến Trình Uyên càng thêm tội lỗi.
Trình uyên nhìn trái và phải nói với cô ấy: ” Cô tỉnh rồi thic cũng phải phát ra tiếng động một chút chứ, cứ im lạng làm tôi sợ hết hồn!”
Nhìn cô có vẻ yếu đi rất nhiều, nhất là khi vừa rồi khi cô cố gắng dùng một cú đá vào cái đầu trọc lóc, khuôn mặt của cô trông còn xấu hơn trước.
Và cơ thể cô vẫn hơi run rẩy ngoài tầm kiểm soát của cô.
“Tôi không còn sức lực,” cô nói.
Trình Uyên cười khổ: “Ta nhìn ra được, chúng ta nếu như ngươi có sức sẽ không thể trốn ở đây.”
“Điện thoại của tôi còn ở đó không?” Tiêu Viêm hỏi lại.
Trình Uyên nhanh chóng lắc đầu nói: “Điện thoại của cô đã hết pin, nên có ở đây cũng vô dụng.”
Nghe đến đây, sắc mặt của cô đột nhiên ngưng tụ: “Ngươi đụng vào điện thoại của ta?”
Thật ra, chiếc điện thoại Tiêu Viêm vẫn đang trong tay của Trình Uyên, nhưng Trình Uyên không muốn đưa nó cho cô
Trong lòng đột nhiên chấn động.
Vội vàng nói: “Khi tôi đi qua sau lưng cô, không ngừng kêu bíp. Đó không phải là dấu hiệu của pin yếu sao?”
“Và khi Cô đánh nhau với cái đầu trọc vừa rồi, tôi đã thấy nó rơi xuống trên mặt đất.”
Tiêu Viêm nhìn Trình Uyên nghi ngờ.
Khi Trình Uyên nhìn thấy cô vẫn còn biểu cảm mạnh mẽ như vậy, trong lòng cô nổi lên một tia tức giận: “Này, cô tính ra đi, tôi đã cứu cô rồi. Nếu tôi không cứu cô, cô chết chắc rồi! Đừng dùng cái ánh mắt đó nhìn ta nữa có được hay không không? ”
Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng ngẩn cả người ra.
Như nghĩ ra điều gì, cô nhẹ nói: “Thôi, lần này cảm ơn.”
Trình Uyên khịt mũi lạnh lùng và đứng dậy khám phá hang động.
Lúc này, câu hỏi của Tiêu Viêm lại vang lên sau lưng anh: “Anh thay quần áo trên người tôi à?”
Trình Uyên giả vờ như không nghe thấy, và tiếp tục đi vào hang động.
Anh không thể nhìn thấy ngón tay của mình bên trong, nó quá tối. Anh chỉ có thể từ từ mò mẫm, chờ tầm mắt dần dần thích ứng với bóng tối.
Sau lưng, giọng nói Tiêu Viêm trải lại vang lên: “Đây có thể là hang trăn. Đi sâu vào nữa, có thể gặp một con trăn khổng lồ to bằng cái thùng ấy.”
Khi nghe điều này, Trình Uyên không thể không dừng lại.
Một cơn ớn lạnh không thể giải thích nổi sau lưng anh, và đôi chân anh cảm thấy mềm mại một chút.
Anh không dám vào trong, và từ từ lùi lại.
“Không phải giả bộ không nghe thấy ta nói sao? Sao lại trở lại?” Tiêu Viêm nói ra một lời châm chọc yếu ớt.
Không có đường lui, muốn đi cũng không đi lên được, hai người đều bị thương nặng, không biết bên ngoài có bao nhiêu người muốn giết bọn họ, lúc này Tiêu Viêm còn muốn nói kháy mình nữa ư.
Lửa bùng lên không thể giải thích được, Trình Uyên đột ngột quay người lại và đưa tay bóp lấy chiếc cằm mềm mại của cô: ” cô nói đủ rồi đây!”
“Đúng vậy, ta cởi quần áo của ngươi, ngươi có thể làm gì ta?”
Tiêu Viêm sửng sốt trước hành động của Trình Uyên, đôi mắt sáng ngời nhìn anh đầy ớn lạnh.
Trong mắt Trình Uyên, lúc này ánh mắt của cô ấy như đang biết nói, nói với Trình Uyên rằng: Tao sẽ giết mày!
Trình Uyên không đoán ra được, bực bội hỏi: “Cô muốn giết tôi à?”
Tiêu Viêm vẫn lạnh lùng nhìn hắn.
“Đừng lúc nào cũng nhìn bằng ánh mát như tôi nợ tiền không trả!”
” cô biết lúc đó cô bị thương khắp người và không ngừng chảy ra máu. Nếu như tôi không cởi quần áo của cô để cầm máu thì bây giờ cô đã sơm lên tây thiên rồi!”
“Mẹ kiếp, cô không biết tốt xấu!”
Vuốt cằm Tiêu Viêm thử, Trình Uyên hừ lạnh, tức giận ngồi đối diện với cô, quay mặt sang một bên, không nhìn cô.
Nhưng trong lòng thầm nghĩ: Nếu không phải ngươi bị thương nặng, ta nhất định phải tát cho ngươi hai cái.
Nhưng thật ra, Trình Uyên sẽ không dám tát cô ta nếu cô không bị thương nặng.
Có thể là cô ấy tỉnh giấc giữa chừng và cố hết sức đá vào bàn chân trọc lóc, điều này đã tiêu hao hết thể lực khiến cô ấy có vẻ khó di chuyển.
Trình Uyên quay đầu liếc nhìn cô, trong lòng không khỏi sửng sốt.
Tôi nhìn thấy một đôi mắt to tròn, lúc này đã bao phủ bởi mờ sương.
Cô ấy là…
đang khóc?
Trình Uyên choáng váng và hoảng sợ!
Anh không muôn thấy con gái khóc nhiều, cũng không biết dỗ thế nào.
“Này, cô … đừng lo lắng, tôi cởi quần áo của cô chỉ để cho cô uống thuốc, tôi thật sự không ra gì!”
Anh không nói cũng không sao, anh không biết tại sao khi anh nói ra, những giọt nước mắt anh Tiêu Viêm trải liền trào ra, chảy dài trên má xuống cổ.
“Cái này …” Trình Uyên gãi gãi sau đầu, vươn tay định lau đi, nhưng lại cảm thấy có vẻ không thích hợp, liền rụt lại.
ông có thể làm gì khác?
Trình Uyên không biết phải làm sao, chỉ đơn giản là nhắm mắt lại, không nhìn ra cậu đang buồn bực, khoanh chân ngồi thiền giả vờ như không thấy.
Nhưng Tiêu Viêm trải như cố ý giằng co với anh, giọt nước mắt lặng lẽ biến thành tiếng nức nở nhẹ nhàng.
Trong phút chốc, Trình Uyên cảm thấy có lỗi trong lòng.
Làm kẻ nghèo hơn 20 năm, làm nhà giàu chưa đến hai năm, có lẽ vì Trình Uyên vẫn là cái nghè đã ngấm trong xương, nên không nhìn thấy con gái khóc.
Đặc biệt là khi bạn ở một mình với một người phụ nữ, cho dù đối phương có khóc vì anh ta hay không, dù sao, chỉ cần bạn khóc, anh ta đã cảm thấy ác độc rồi.
Nếu nghĩ kỹ lại thì việc cố khóc vào lúc này là điều dễ hiểu.
Mọi người thường quên khóc khi họ gặp nguy hiểm nhất và cũng là lúc họ lo lắng nhất. Nhưng ngay sau khi bạn thư giãn và nhớ rằng bạn đã bị sai, bạn càng nhớ lại và bạn càng sai, cảm xúc của bạn sẽ tự nhiên mất kiểm soát.
“Làm thế nào để dỗ?” Trình Uyên nghĩ thầm: Vì không dỗ được thì cứ dọa cô ấy thôi, sợ cô ấy không dám khóc nữa.
Vì vậy, đột nhiên mở mắt ra, đưa mặt gần bằng quả đấm đến trước mặt Tiêu Viêm, nhìn chằm chằm vào đôi mắt to như sương mù của nàng, nhe răng cười nói: “Ta nói, ngươi còn nhớ trước đây bắt nạt ta như thế nào không?”
“Này, đoán xem tôi muốn làm gì nhất bây giờ?”
Chẳng qua một lần Tiêu Viêm thử, ngay cả bản thân Trình Uyên cũng cảm thấy lúc này mình thật ác độc.
Khi Trình Uyên hỏi một câu như vậy, cậu không khỏi sững sờ, tiếng khóc đột ngột ngừng lại, rồi ngơ ngác nhìn Trình Uyên.
Ba giây.
Nó chỉ xem trong ba giây.
“Oa!” Sau khi Tiêu Viêm thử, anh buông giọng và bắt đầu khóc lớn.
Lần này Trịnh Gia Dĩnh ngẩn người: “Không phải, anh định ăn hiếp em … Anh không uy hiếp, uy hiếp em sao?”
Giọng Tiêu Viêm lại cất lên.
Trình Uyên lo lắng nói: “Ở đây không còn ai nữa. Nhìn hai người chúng ta một mình, cho dù có khóc lóc thảm thiết cũng không có người tới cứu!”
“Hơn nữa … và tôi đã không di chuyển con cá trong nhiều ngày!”
Trình Uyên tiếp tục hù dọa và Tiêu Viêm thử.
Tuy nhiên, tôi đã Tiêu Viêm thử nó mà không sợ hãi chút nào.
Sau đó, khi Trình Uyên nói về điều đó với Trần Thành vài ngày sau đó, Trần Thành nói rằng anh ta thật vô dụng.
Trần Thành nói: “Ngươi sẽ không sợ người khác.”
Trình Uyên hỏi: “Tại sao?”
“Côn đồ thật sự còn dùng lời nói uy hiếp? Tay của ngươi thì sao? Tay ngươi đừng nhúc nhích miệng, nàng không ngu ngốc, có thể tin ngươi là ma!” Trần Thành trợn tròn mắt.
Tất nhiên, đây là điều dành cho thời điểm hiện tại.
Trở lại hang động.
Ngay lúc Trình Uyên đang lúng túng, anh đột nhiên nghe thấy một tiếng hét.
“Có chuyển động dưới vách núi, đi!”