Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 55




Chương 55 Hiểu ầm “Tiểu Trình tửu lượng thế nào?” Mục Vệ Đông hỏi.

Trình Uyên lại vỗ ngực, tiếp tục khoác lác: “Chú không.

biết chứ, cháu được gọi là thùng rượu lớn đứng đầu thành phố Tân Dương đấy, nghìn chén không say” “Ha hả… vậy thì lợi hại đấy” Mục Vệ Đông giơ ngón tay cái.

Mục Như Trăn thật sự cảm thấy khó tin, cô ta nhìn ông hỏi: “Ba, cái này ba cũng tin sao?” “Tin chứ” Mục Vệ Đông gật đầu: “Vừa nhìn Tiểu Trình đã biết là một đứa nhỏ rất trung thực, hào phóng, có gì nói đó, không hề giả vờ chút nào” “.” Mục Như Trăn cảm thấy hôm nay đầu óc của mình hơi không dùng được.

“Vậy chúng ta uống một chút nhé?” Mục Vệ Đông đề nghị.

Trình Uyên xắn tay áo: “Được thôi.” Uống xong một chai rượu…

Mục Như Trăn chỉ vào Trình Uyên nằm trên bàn, nói với Mục Vệ Đông: “Ba xem đi, anh ấy nói dối đó, rõ ràng anh ấy là thích khoe khoang” Trình Uyên nói mình uống rượu cực kỳ giỏi, bây giờ chỉ một chai đã gục, Mục Như Trăn muốn nhờ chuyện này uyển chuyển nói với ba mẹ mình rằng những lời anh nói trước đó đều là khoác lác.

Kết quả thì sao…

Mục Vệ Đông thở dài, lắc đầu nói với Mục Như Trăn: “Con gái, cái này con không hiểu được, Tiểu Trình sĩ diện, trên bàn rượu thăng bé sẽ không thừa nhận mình không được, đây mới là dáng vẻ đàn ông nên có.” “.” Mục Như Trăn trực tiếp cạn lời.

Cô ta đã nhìn ra hôm nay biến khéo thành vụng rồi, chẳng những ba mẹ không ghét Trình Uyên, ngược lại còn tin “bối cảnh hùng hậu” của anh, càng nhìn càng thích anh hơn.

“Lười nói với hai người, con đưa anh ấy về” Mục Như ‘Trăn căm tức bĩu môi nói.

“Đừng, đừng động đậy!” Tân Thiến vội vàng ngăn Mục Như Trăn muốn kéo Trình Uyên dậy, sau đó cười bí hiểm với cô ta: “Con nhóc ngốc, con muốn đưa Tiểu Trình đi đâu?” “Đương nhiên là đưa anh ấy về nhà rồi!” Mục Như Trăn nói như lẽ hiển nhiên.

Mục Vệ Đông ho khan một tiếng, bình tĩnh nói: “Tiểu Trình uống say thế, chúng ta đưa người về rồi mặc kệ thì hơi thất lễ” Tân Thiến vội phụ hoạ: “Đúng vậy, đứa nhỏ tốt như vậy..” Bà vỗ mu bàn tay của Mục Như Trăn: “Con nhóc ngốc con đừng ở trong phúc mà không biết hưởng, người đàn ông tốt như vậy con phải nắm chặt, hơn nữa, hai đứa cũng đã có con rồi” Nói xong còn chớp mắt với Mục Như Trăn.

Mục Như Trăn trực tiếp hoá đá.

Nói hết lời, hai người bắt buộc đưa Trình Uyên vào.

phòng của Mục Như Trăn.

Đợi sau khi Mục Như Trăn đóng cửa lại, Tân Thiến cười híp mát hỏi Mục Vệ Đông: “Đứa con rể này thế nào?” Mục Vệ Đông cảm thán: “Đây là phải có gia sản lớn đến mức nào chứ.” “Đúng vậy” Tân Thiến kích động đến mặt cũng đỏ lên: “Con gái của ông Trương bên cạnh lấy Giám đốc của một công ty đã khoe khoang đến muốn lên trời rồi, hừ, không bao lâu nữa, tôi sẽ cho bọn họ biết sự lợi hại của chúng ta” Có câu nói người già như trẻ con, càng già càng thích so.

bì giống trẻ con, đương nhiên Mục Vệ Đông và Tân Thiến đều không tính là già, cho nên dường như bọn họ càng hợp với một câu khác hơn, đó chính là chứng IQ tự động bị ngăn trở trong tình huống đặc biệt.

Đứng trước một sự hấp dẫn đủ lớn, bọn họ sẽ lựa chọn †in tưởng theo bản năng, do đó tự động khiến IQ giảm xuống đến mức tối đa.

Nhìn thấy Trình Uyên ngủ ngon lành trên giường, Mục Như Trăn thật sự muốn giết chết anh.

“Một người đi làm ở cơ quan, một người làm giáo viên, IQ của hai người đâu?” “Người ta nói cái gì là cái đó? Nếu anh ta nói là Ngọc Hoàng đại đế hai người có tin không?” “Thật là ngốc… thật là ngốc…” Mục Như Trăn đã sắp bị ba mẹ mình làm tức chết rồi, liên tục lầm bầm.

Sau đó cô ta gặp phải một vấn đề càng khó xử hơn.

Đêm nay phải ngủ thế nào đây? Ngẫm nghĩ một hồi, bất đắc dĩ lấy điện thoại ra gọi video cho Bạch An Tương.

“A lô, honey, sao sắc mặt của cậu lại khó coi thế?” Bạch An Tương hỏi.

Mục Như Trăn hừ lạnh một tiếng, quay camera vào Trình Uyên đang ngủ ngon lành trên giường, tức giận nói: “Nhìn xem, nhìn xem ông xã bảo bối của cậu đang làm gì này” “Đây là..” Sác mặt của Bạch An Tương trong màn hình thoáng chốc thay đổi: “Anh ấy làm gì cậu thế?” “Anh ta đã sắp làm tớ phát điên rồi” Mục Như Trăn căm tức nói.

Bạch An Tương ngớ ra, điện thoại rớt xuống giường.

Mục Như Trăn cũng hơi sửng sốt, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ, chắc chắn Bạch An Tương này đã hiểu lầm rồi.

Cô ta vừa định giải thích, Bạch An Tương đã cầm điện thoại lên lần nữa, lạnh lùng hỏi Mục Như Trăn: “Cậu là đang khoe khoang với tớ sao?” “Không phải, cậu nghe tớ giải thích…” “Mục Như Trăn, tớ vẫn luôn xem cậu là bạn thân nhất của mình, không ngờ cậu lại có thể làm ra chuyện thế này” “An Tương, cậu hiểu lầm rồi!” Lúc này, cuộc gọi bị cúp, chắc là Bạch An Tương tự động cúp máy.

Mục Như Trăn nôn nóng đến giậm chân, vội vàng gọi lại lần nữa, Bạch An Tương không nghe, sau đó lại gọi, Bạch An Tương trực tiếp tắt nguồn.

Mục Như Trăn trợn tròn mắt.

Cô ta chưa từng nghĩ đến sẽ có tình cảnh như vậy, cũng không ngờ thì ra Bạch An Tương để ý Trình Uyên đến thế.

Phải làm sao đây? Ngày hôm sau lúc Trình Uyên mở mắt ra thì phát hiện Mục Như Trăn ngồi bên giường, sợ đến ngồi bật dậy, kiểm tra quần áo trên người mình.

Cũng may chưa mất sự trong trắng.

Sau đó lại nhìn Mục Như Trăn, không nhịn được sửng sốt.

Cô ta đầu tóc lộn xộn, đôi mắt thâm quầng, dáng vẻ cực kỳ tiều tuy.

“Mẹ ơi, cô đi quán net cả đêm hả?” Trong trí nhớ của Trình Uyên, trạng thái của Mục Như Trăn bây giờ rất giống khi anh đi quán net suốt đêm lúc còn học đại học.

“Tôi gặp rác rối rồi” Mục Như Trăn cán môi, nhỏ giọng nói.

“Sao thế?” Trình Uyên hỏi.

Sau đó Mục Như Trăn bèn kể chuyện đêm qua gọi video cho Bạch An Tương, sau đó bị Bạch An Tương hiểu lầm cho anh nghe.

“Gô..” Sau khi nghe xong, Trình Uyên cũng giật mình, anh chỉ vào mũi Mục Như Trăn nói: “Tôi cũng không biết nên nói cô thế nào nữa” Mắt Mục Như Trăn lập tức đỏ lên.

Trình Uyên thấy thế thì bình tĩnh lại một chút, nghĩ lại thấy thật ra cô ta cũng không cố ý, vì thế lại an ủi cô ta: “Được rồi được rồi, chỉ là hiểu lầm thôi, cô đừng để ý quá, trở về tôi giải thích với An Tương là được.” Lúc ra ngoài gặp được Mục Vệ Đông tập thể dục buổi sáng trở về, hai người chào hỏi một tiếng.

Mục Vệ Đông hỏi: “Mới sáng sớm mà Tiểu Trình đi đâu thế?” “Chú, nhà cháu có chút việc gấp, cháu phải trở về xử lý” Trình Uyên cũng lễ phép đáp lời.

Nói xong lại duỗi tay bắt một chiếc taxi, ngồi vào thì nói thẳng: “Vịnh Ánh Trăng” Nhìn theo xe taxi đi xa, Mục Vệ Đông không nhịn được cảm thán: “Có nhiều tiền còn khiêm tốn như thế, đúng là một đứa nhỏ tốt hiếm có” “Ông Mục, chàng trai trẻ kia là ai thế?” Lúc này, một người đàn ông trung niên đi ngang qua nhìn thấy thì hỏi Mục Vệ Đông.

Mục Vệ Đông rất tự hào cười nói: “Con rể tôi” Người nọ nở nụ cười: “Không phải Như Trăn cũng có xe sao? Sao ông còn để con rể mình bắt xe đi vậy, cha vợ là ông cũng không biết tính tiền xe giúp người ta trước nữa” Ý trong lời này rõ ràng là khinh thường người ta, vì thấy Trình Uyên không lái xe tới còn bắt xe đi, bèn cảm thấy chác chắn con rể của Mục Vệ Đông là đồ nghèo khó.

Mục Vệ Đông không nhịn được trợn tráng mát, cười lạnh: “Ông Trương à, thế thì ông không biết rồi, con rể tôi nhà giàu, nhưng có một điểm không tốt là quá khiêm tốn: