Chương 53.
Sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh Mục Như Trăn cũng lên tiếng.
“Như Trăn, những gì cậu ta nói… đều là thật sao?” Người phụ nữ trung niên này là mẹ của Mục Như Trăn, Tân Thiến.
Mục Như Trăn kìm nén đến đỏ bừng cả mặt, tức giận trừng Trình Uyên, một câu cũng không nói nên lời.
Cô ta có thể nói thế nào đây? Là giả? Vậy vở kịch này còn có ý nghĩa gì nữa? Là thật? Vậy thì quá mất mặt rồi! Nhưng thật không ngờ cô căm tức không nói gì còn có thể cho người ta thêm mấy phần không gian tưởng tượng. Kết quả là Tân Thiến, Tôn Hân và Lâm Xương.
Dịch đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
“Chị Tân, hôm nay chúng ta đến đây thôi” Tôn Hân đứng dậy, đen mặt nói.
Tân Thiến há miệng, có ý muốn giữ lại nhưng không biết nên nói thế nào, vì bây giờ đã trở nên rất xấu hổ rồi.
Tôn Hân hừ lạnh một tiếng, dẫn Lâm Xương Dịch xoay.
người muốn đi.
Trình Uyên lại đột nhiên cười nói: “Ngồi thêm lát nữa đi? Đồ ăn còn chưa được đưa lên mà, ăn miếng cơm xong rồi hẳn đi” Lâm Xương Dịch hung ác trừng anh một cái: “Trình Uyên, chúng ta chờ xem, tôi sẽ khiến anh phải trả giá vì những chuyện mình từng làm” Trình Uyên nhún vai, tỏ vẻ không sao cả.
Cơm cũng không cần ăn nữa, thấy Tôn Hân dẫn Lâm Xương Dịch đen mặt rời đi, Tân Thiến oán hận trừng Mục ời Như Trăn một cái, cũng cầm lấy túi xách nặng nề khỏi.
Sắc mặt của Mục Như Trăn cũng không dễ nhìn được bao nhiêu, đợi bọn họ đi hết rồi, cô ta mới đá mạnh một cái lên chân Trình Uyên: “Trình Uyên!” “Ui!” Trình Uyên đau đến ôm chân nhe răng nhếch “Anh..” Mục Như Trăn thẹn quá thành giận: “Sao anh có thể như vậy chứ?” Trình Uyên uất ức nói: “Tôi nói này bà cô, tôi thế nào hả?” “Anh..” Mục Như Trăn đã sắp bị tức chết rồi.
Nhưng cô ta thật sự không nói được cuối cùng Trình Uyên sai ở đâu, dù sao hai người cũng không nói lời thoại trước, mà Trình Uyên cũng diễn theo cô ta đã tính, chỉ là… cái này quá ảnh hưởng đến mặt mũi rồi.
“Anh… Anh..” Anh một lúc lâu, cuối cùng Mục Như Trăn lại tức giận nói một câu: “Anh tính tiền!” Cô ta cầm túi xách, ngẩng đầu tuyệt tình bước đi không hề quay đầu lại.
Trình Uyên cười trộm.
hầm nghĩ, cho cô giả vời Mục Như Trăn ở trước mặt Trình Uyên luôn tỏ thái độ như anh thiếu nợ cô ta, vì xuất thân của Trình Uyên, cô ta luôn cảm thấy không đáng vì Bạch An Tương, đồng thời cũng càng khinh thường Trình Uyên hơn, thái độ với anh cũng cực kỳ ác liệt. Mặc dù bảo Trình Uyên giúp, nhưng lại giống như Trình Uyên thiếu nợ cô †a vậy.
Coi như đây là một bài học nho nhỏ đi.
Trình Uyên cảm thấy qua chuyện ầm ï lần này, đoán chừng cô ta sẽ không nhờ mình giúp nữa.
Nhưng…
Luôn có vài chuyện sẽ không theo ý người, giống như lúc xảy ra tai nạn xe cộ, ai cũng không thể đoán trước được vậy.
Trình Uyên về đến Tuấn Phong lại đột nhiên nhận được.
điện thoại của Mục Như Trăn.
“A lô, buổi tối anh có rảnh không?” Giọng nói của Mục Như Trăn vẫn lạnh lếo như trước.
Trình Uyên hỏi: “Sao thế?” “À… mẹ tôi nói…” Mục Như Trăn hơi ngượng ngùng, nói chuyện ấp a ấp úng: “Bảo tối nay anh đến nhà tôi ăn cơm: “.” Trình Uyên hơi ngơ ngác: “Không phải, không phải chúng ta diễn trò thôi sao? Sao cô còn muốn làm giả thành thật thế? Bà cô, tôi xin cô bỏ qua cho tôi đi, tôi là người đã có vợ rồi.” “Phi phi phi! Anh nghĩ đi đâu vậy!” Mục Như Trăn có vẻ hơi cuống cưồng: “Ban ngày ban mặt ai cho anh nói mấy lời này” Thì ra mẹ Mục Như Trăn tin chuyện Trình Uyên nói có con với Mục Như Trăn, đợi cô ta về nhà, mẹ cô ta cân nhắc một lúc lâu, sau đó nói nếu đã như thế rồi thì bà cũng không ngăn cản nữa, buổi tối dẫn bạn trai về nhà để bà hỏi cho rõ ràng.
Có câu nói thế nào nhỉ, nói dối một lần rồi sẽ kéo theo một lời nói dối khác, sau đó sẽ mãi mãi không có chừng mực.
Mục Như Trăn cũng không thể nói bọn họ là lừa bà được, như vậy không khiến mẹ tức chết sao? Cho nên chỉ có thể gọi điện thoại cho Trình Uyên.
Nghe thấy lời giải thích của Mục Như Trăn, Trình Uyên cười khổ: “Vậy phải làm sao? Cũng không thể tiếp tục như vậy được đúng không, cô cũng biết pháp luật không cho phép một chồng hai vợ mà” “Nghĩ đẹp quá!” Mục Như Trăn tức giận nói: “Đừng nằm mơ nữa, đêm nay anh đến ứng phó cho tôi trước đi, sau này lại tìm cơ hội từ từ nói với mẹ tôi, cùng lắm thì sao.
này tìm một cơ hội nói chúng ta không hợp nên chia tay.
“Ừm” “Vậy buổi tối lúc anh đến đừng nói chuyện khéo léo quá” Mục Như Trăn lại dặn dò: “Đừng để mẹ tôi nhìn vừa mắt là được, đến lúc đó bà nghĩ hai chúng ta không hợp, bảo tôi chia tay với anh, đó là cách tốt nhất” Sau khi cúp máy, Vương Tử Yên gõ cửa đi vào.
Váy ôm mông và tất đen bình thường không thấy đâu, hôm nay Vương Tử Yên mặc khá bảo thủ, váy công sở màu trắng, trên mặt cũng chỉ trang điểm nhẹ nhàng, cả người như mang theo một cảm giác trong sáng.
Điều này khiến Trình Uyên không quen lắm, cảm thấy sao người đẹp khêu gợi này lại mặc giống Bạch An Tương quá.
Vương Tử Yên đứng trước mặt Trình Uyên khẽ nhíu mày nói: “Chủ tịch, khi nãy cấp cao của Tập đoàn Lương Câu vừa đàm phán với chúng ta.” “Ô? Kết quả thế nào?” Trình Uyên ra hiệu cho Vương Tử: Yên ngồi xuống sofa rồi hỏi.
“Rất lạ” Vương Tử Yên đáp.
“Nói nghe xem” “Bọn họ đồng ý với việc thu mua của chúng ta, nhưng còn đưa ra một yêu cầu rất kỳ lạ” Vương Tử Yên nói: “Bọn họ không cần chúng ta đưa bao nhiêu tiền, nói chỉ cần hợp lý là được, nhưng phải đánh Bạch Thị tới phá sản mới thôi” “.* Trình Uyên ngẩn người.
Vương Tử Yên mím môi nói thêm: “Nhưng theo tài liệu điều tra của chúng ta, trong lúc Tập đoàn Lương Câu phát triển chưa từng xảy ra xung đột mâu thuẫn gì với Bạch Thị, hơn nữa cũng không nghe nói cấp cao của tập.
đoàn có thù oán cá nhân gì với cấp cao của Bạch Thị.
“Vậy thì lạ thật” Trình Uyên nhíu mày nói: “Một tập đoàn bị đứt chuỗi tài chính bất chấp nguy hiểm phá sản bị thu mua cũng cứ phải đấu với Bạch Thị, sao nghe giống như.
có thù giết ba giết mẹ vậy” Vương Tử Yên gật nhẹ đầu.
Trình Uyên ngẫm nghĩ, nói với Vương Tử Yên: “Cô phái người đến Bạch Thị kiểm tra thử, xem tình hình gần đây của bọn họ” “Được” Vương Tử Yên gật đầu.
“Còn nữa, lấy năm trăm nghìn ra, tìm một người đáng tin đưa đến trung tâm giải trí cho một người tên Từ Đầu Trọc giúp tôi” “Được” Vương Tử Yên lại gật đầu.
Cô ta không hỏi năm trăm nghìn này dùng làm gì, chứng †ỏ bây giờ cô ta đã dần bắt đầu tin tưởng Trình Uyên, một trợ lý như cô ta, cần phải nghe theo quyết định của anh.
Lúc chạng vạng tan tầm, Trình Uyên vừa ra ngoài đã nhìn thấy chiếc Cruze đỗ bên ngoài, không nhịn được.
thở dài.
Gọi điện thoại cho Bạch An Tương nói có việc, sẽ về muộn một chút.
Bạch An Tương nói: “Ừm, em đợi anh” Nghe Bạch An Tương nói đợi mình, Trình Uyên thoáng chốc vui như nở hoa.
Phải biết rằng hai người vẫn chia phòng với nhau, hoàn †oàn không tồn tại chuyện ai đợi ai, nhưng Bạch An Tương nói muốn đợi anh, vậy chẳng phải là…
Nhờ đến tối hôm qua nếu không phải mình uống nhiều, nói không chừng hôm nay đã trở thành người đàn ông thực thụ rồi.
Khi mở cửa xe ngồi vào xe của Mục Như Trăn, anh vẫn đang mang vẻ mặt tươi cười.
Thấy trạng thái này của Trình Uyên, khuôn mặt của Mục Như Trăn thoáng chốc đỏ bừng.
Truyen.one chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ và nhớ truyen.one có nhiều truyện hot hay nhé