Chương 440: Lý Túc?
Có lẽ để tâm lý của cô ấy thả lỏng cảnh giác, Trình Uyên nắm lấy tay cô gái đó, trực tiếp vượt qua rào chắn rồi đột ngột chạy ra khỏi đường cao tốc cùng cô gái có hai chùm tóc như đuôi ngựa.
Đi đến con đường lát đá xanh trước đó, trước mặt là một vài đứa trẻ đang chơi ném đống cát.
Bọn trẻ dường như không quan tâm đến “đại ca”, “chị đại” bất ngờ xuất hiện trước mặt của mình, tiếp tục chăm chú nhìn những đống cát bay quanh sân.
Mỗi khi lỡ có ai đó bị dính trúng, thì người đó sẽ bực bội, còn những người khác thì cười to “haha” .
Nó giống như chiến thắng một trận chiến nào đó.
Cô gái có hai chùm tóc đuôi ngựa không hiểu tại sao Trình Uyên lại đưa cô đến đây, cau mày rồi hất tay Trình Uyên ra. “anh muốn làm gì?
Muốn tạo phản sao?”
Cô hoàn toàn coi Trình Uyên như là một trong những vệ sĩ của mình.
Trình Uyên thì nhếch miệng cười một tiếng, sau đó quay đầu hỏi những đứa trẻ kia, “Các bạn nhỏ, cho chúng tôi cùng tham gia với?”
Chỉ sau đó, một vài đứa trẻ mới ngừng tiếp tục “tấn công” và né tránh, bọn nhỏ nhìn bọn anh với vẻ hoài nghi một chút, và một trong số bọn nhóc đó nhẹ gật đầu: “Được rồi, càng nhiều người chơi càng náo nhiệt.”
Nghe vậy, cô gái cột tóc đuôi ngựa hai bên liền sửng sốt, cô không thể tưởng tượng nổi nên nhìn Trình Uyên.
“đến đây!” Trình Uyên kéo cô gái vào giữa đấu trường, tồi với hai đầu nói với bọn trẻ “Nào, bắt đầu thôi!
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa hai bên tức giận nói: “anh có phải bị bệnh rồi không? Tôi đường đường là đại tiểu thư, làm sao có thể…”
“Bập!”
Khi giọng nói chưa rơi xuống hết, bao cát bất ngờ bay tới trúng vào vòng eo thon thả của cô gái với hai chùm tóc như đuôi ngựa.
“Haha… Chị đại ngốc quá!” Tiếng cười ngây ngô của bọn trẻ đột nhiên vang lên.
Cô gái với hai cái chùm tóc đuôi ngựa dường như choáng váng trước tình huống này.
Đó là lần đầu tiên trong đời cô bị một đám trẻ ăn mặc rách rưới nói cô ngốc.
Bị một đám trẻ coi thường, cô bỗng thấy hai gò má nóng bừng lên.
“Lại lần xem!” Tức giận hô một tiếng.
Như vậy, “cuộc chiến” lại bắt đầu.
Dần dần, cô gái trở nên tập trung hơn, và cô bắt đầu chơi trò chơi này với lũ trẻ một cách nghiêm túc.
Đôi mày cau có của cô dần dần duỗi ra, và khuôn mặt nhỏ nhắn đang dần dân nở một nụ cười vô tư hồi nào không hay.
Không biết từ lúc nào, Trình Uyên rời khỏi trò chơi, liền đứng ở một bên quan sát..
Đây là một cô gái muốn giết anh.
Nhưng bây giờ tình huống này thật kỳ lạ.
Trời càng lúc càng tối, cho đến khi ánh đèn đường lờ mờ dường như rất yếu ớt, bọn trẻ mới vẫy tay chào tạm biệt Trình Uyên và cô gái buộc tóc đuôi ngựa này.
Cô gái buộc hai bím tóc cũng vô tư vẫy tay chào những đứa trẻ này, nụ cười trên môi thật lâu không phai.
“cô xem, sự vui vẻ không cần phân đẳng cấp giai tầng với nhau.” Trình Uyên sau lưng nhẹ giọng nói.
Nghe vậy, cô gái liền giật mình, nụ cười trên mặt cũng chầm chậm thu lại.
“Trên đời thật sự không có người nào không thể không có hạnh phúc.” Trình Uyên phủi phủi cái mông, rồi xoay người đi lên đường cao tốc.
Đột nhiên, anh cũng không muốn biết cô gái đó là ai, cũng như tại sao cô ấy lại muốn giết mình.
Tóm lại, có thể thay đổi một con người là một điều vô cùng mãn nguyện, tất nhiên đó có thể chỉ là một sự thay đổi tạm thời hoặc chỉ là một ấn tượng nào đó.
Cô gái lạnh lùng nói sau lưng anh: “Anh đã bị đuổi việc!”
Cũng như vậy, không ai muốn bản thân mình bị người khác làm cho thay đổi, nhất là người bị mình khinh thường.
Trình Uyên vẫy tay chào cô mà không quay đầu lại, như một lời từ biệt.
Khi biết rằng đó là một cô gái còn nhỏ muốn giết mình, vậy thì có bao nhiêu người có thể kết liễu cô gái nhỏ như thế này bằng một nhát dao chí mạng?
Trình Uyên cảm thấy chính mình làm không được.
Nếu đã làm không được, thì mình cần gì phải biêt tin tức cô ấy?
Với một cô gái ở tuổi này, đừng cố lý luận với cô ấy, vì sự nổi loạn của cô bé sẽ khiến lý lẽ của mình trở nên sai lầm.
Trời tối, Trình Uyên bước lên cao tốc biến mất trong tầm mắt của cô gái có hai chùm tóc đuôi ngựa này.
Cô bất ngờ bị cuốn theo hình bóng anh.
Bởi vì lời nói của Trình Uyên vừa mới bắt đầu vang vọng trong đầu của cô ấy.
“Nhìn xem, hạnh phúc không cần phân đẳng cấp giai tầng.”
Thực ra, anh ấy muốn nói rằng thế giới là bình đẳng, cho dù anh ở vị trí nào, hạnh phúc và rắc rối đều thật sự giống nhau.
Tuy nhiên, anh là một kẻ liều lĩnh, không có tiền tài, địa vị, làm sao có thể hiểu được nỗi niềm u sầu của kẻ giàu có? Cô gái có hai chùm tóc đuôi ngựa tức giận buồn bực nói “ngươi chỉ là một kẻ thấp kém hèn mọn, dựa vào cái gì phải nghe ngươi?”
Thật ra, cũng không mất bao lâu lắm để nhận biết, sau khi biết thân phận của Trình Uyên, cô mới biết mình ngu dốt đến mức nào.
Đương nhiên, đây là nói sau này, tạm thời không đề cập tới.
Khi Trình Uyên quay lại khu vực phục vụ ở nơi cao tốc, các “người bệnh” trong nhà hàng đã bắt đầu có khởi sắc, mọi người không còn ngã trên mặt đất nữa, mà là nằm yếu ớt trên bàn.
Nhìn thấy Trình Uyên trở lại, Lý Tịnh Trúc vội vàng nghênh đón lấy.
“Anh đi đâu vậy?” Cô hỏi với vẻ quan tâm.
Không đợi Trình Uyên trả lời, bác sĩ giả đó liền cười ha hả tiến lại gần. “Này, ông chủ, ngài xem thuốc của tôi …?”
Trình Uyên nhướng cặp lông mày hỏi hắn “Thuốc từ đâu tới?”
Tên bác sĩ giả này nghe vậy khẽ giật mình, sau đó gãi gãi rồi nói “Tôi tự làm.”
“Nói như vậy là thuộc về hàng tự chế?” Lý Tịnh Trúc ngây người nhìn hắn.
Ngay khi vị bác sĩ giả vừa nghe thấy lời này, hắn ta lập tức hoảng sợ. “Chị Đẹp, chị không được nói như vậy. Tôi tự làm ra cái này và không có bán trên thị trường. Chỉ là … chỉ là …”
Trình Uyên ngắt lời hắn rồi nói “ngươi tên gì?”
“Tôi tên là Mã Quân.” Bác sĩ giả này vội vàng trả lời.
Trình Uyên liếc nhìn Lý Tịnh Trúc, Lý Tịnh Trúc cong môi lên nhìn anh, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Thấy Lý Tịnh Trúc gật đầu, Trình Uyên mới yên tâm, “Thuốc, tôi muốn hết tất cả, tiền sẽ chuyển cho ngươi, nhưng mà…”
Một câu Nhưng mà, đã khiến Mã Quân vừa chuẩn bị vui mừng, thì vẻ mặt của hắn lập tức trở nên hơi ngây người ra.
Nhưng sau đó lời nói của Trình Uyên càng khiến cho Mã Quân thêm vui vẻ.
“Tôi muốn thuốc của ngươi, nhưng là muốn người, tôi sẽ cho ngươi một mức lương rất hậu hĩnh.”
Mã Quân lúc đầu còn nghi ngờ, nhưng sau đó Trình Uyên liền đưa danh thiếp cho hắn.
“Chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông?” Mã Quân tuy không phải người của Tân Dương này, nhưng cũng đã từng nghe qua cái tên Cẩm Đông.
Đột nhiên trong lòng phấn khích không thôi, rốt cuộc có thể đi theo chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông, hẳn là còn tốt hơn ở đây đi lừa tiền người khác.
“ông chủ, tôi sẽ nghe lời ngài.” Mã Quân gật đầu như chày giả cối.
Lúc này Lý Tịnh Trúc mới hỏi: “Những người bên ngoài đó…?”Đọc nhanh tại VietWriter Lúc Trình Uyên quay lại, những người đó đã biến mất, phỏng chừng là bọn họ hỗ trợ nhau chạy trốn.
Không đợi Trình Uyên trả lời lại, vẻ mặt Mã Quân nghiêm túc nói: “Tôi nghĩ chị đẹp xinh đẹp đây xử đẹp bọn hắn, Những kẻ xấu này muốn lợi dụng người khác nên phải dạy cho bọn hắn một bài học.”
Cho tới bây giờ hắn vẫn cho rằng những người bên ngoài là do Lý Tịnh Trúc đánh hạ .
Lý Tịnh Trúc ngây người nhìn hắn, cũng lười để giải thích với hắn.
Mà Trình Uyên lúc này, lại nghĩ đến một vấn đề khác.
“Mau thu dọn đồ đạc rồi trở về nhanh.”
Từ trong miệng của cô gái có hai chùm tóc như đuôi ngựa, Trình Uyên biết ở nhà đã xảy ra chuyện, phần lớn vấn đề là đều do Tiêu Trí.
Nếu thật sự thế này, e rằng sân sau sẽ bốc cháy. (hiểu ngầm nha) Vì vậy, ý nghĩ đến thăm Lý Hải Tân ở thành phố Trương Bắc chỉ có thể tạm thời bị gác lại.
…
lái xe đem theo Lý Tịnh Trúc và Mã Quân trở về, không có quá nhiều thứ để chuẩn bị, bọn họ liền lên đường.
Để quay về nhanh nhất, bắt buộc phải chạy với tốc độ rất cao.
Đúng lúc này, một chiếc xe thương vụ lướt qua bọn họ, Trình Uyên chỉ nhìn thoáng qua xe thương vụ này, cả người liền ngây người ra.
Người lái xe, dáng dấp rất giống Lý Túc.
Sau ba giây sững sờ, anh nhanh chóng lùi xe, trở lại tốc độ cao rồi nhấn ga đuổi theo chiếc xe thương vụ đó.