Chương 425: Nửa ngủ nửa tỉnh
Một người phụ nữ xinh đẹp nằm ngủ bên cạnh, có mấy ai người đàn ông chịu được?
Trình Uyên cũng là đàn ông, và cũng không thể coi là chính nhân quân tử được, nhưng chắc chắn một điều, anh rất trân trọng mối quan với Bạch An Tương rất khó mới giành giật được, cho nên …
Quá dày vò để vượt qua một đêm.
Giữa bọn anh được ngăn cách bởi một sợi dây thừng.
Trong đêm, cái đầu đó đến mấy lần xích lại gần Trình Uyên, không khí nóng bỏng mà cô thở ra, cùng một hương thơm ngất ngây thay thế, điên cuồng gột rửa sạch dây thần kinh mỏng manh của Trình Uyên.
Đêm dài đằng đẵng, anh đã nhiều lần suýt mất trí, may mắn thay, vào những thời khắc mấu chốt đó, Trình Uyên luôn có sự e dè của Bạch An Tương nép vào vòng tay anh đêm đó.
Trời vừa rạng sáng, Trình Uyên đã bị Đông Nguyệt đạp cho một phát bay ra khỏi giường, hai mắt thâm đen như con gấu trúc, vẻ mặt thì phẫn nộ tức giận kèm sự buồn ngủ khó cưỡng.
“anh làm cái gì vậy hả?”
lông mày của Đông Nguyệt nhăn nhó một hồi, bỗng nhiên chợt tỉnh ngộ, rồi vội vàng hé miệng cười một tiếng ” Không có việc gì, hét chơi.”
“CMM …” Trình Uyên.
anh đã định tức giận, nhưng phát hiện ra rằng không biết từ lúc nào đã đó có thêm một người ở trong phòng.
Đó là một người phụ nữ trạc ba mươi tuổi, dung mạo không kém gì Đông Nguyệt, chỉ là mặc một chiếc áo khoác rộng thùng thình.
Áo khoác…
Trình Uyên đột nhiên giật mình.
Nhìn thấy người phụ nữ này, Đông Nguyệt vội vàng lăn xuống giường, cung kính đứng trước mặt cô ấy, cất tiếng gọi “sư phụ.”
Quả nhiên!
Không ngờ dưới khuôn mặt đầy nếp nhăn ấy lại có một khuôn mặt thật là kiều diễm đến như vậy.
Nhưng khi nghĩ đến sức mạnh đáng sợ tiềm ẩn dưới khuôn mặt kinh ngạc này, thì lại khiến Trình Uyên một phen run lên.
Cô ấy có chút sự hăng hái khi nhìn chằm chằm Trình Uyên, rồi khóe miệng nổi lên một nụ cười tà.
dường như Cô ấy đang chờ đợi điều gì đó?
Đông Nguyệt một cước đá vào mông của Trình Uyên,rồi nói “gọi đi.”
“bớ người ta có ai không, biến thái biến thái!”
“Bụp” lại là một cước. “anh có bị ngu không?
Gọi sư phụ!”
“…” Trình Uyên.
“sao? ngươi làm đồ đệ của tôi thấy ủy khuất lắm sao?” Giọng nói ngọt ngào của người phụ nữ này lại truyền vào tai Trình Uyên, khiến da đầu anh đến tê dại.
Trình Uyên khó hiểu hỏi: “Chúng ta không quen biết nhau? cô tại sao phải nhận tôi làm đồ đệ?”
Đông Nguyệt hung hăn “anh ăn nói kiểu gì lạ với sư phụ vậy?”
Trình Uyên không cam tâm. nói “thì sao, cô ta cũng không lớn hơn tôi mấy tuổi.”
Không lớn hơn mấy tuổi?
Vừa nghe lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Nguyệt đột nhiên biến sắc.
Chỉ là, người phụ nữ mặc áo khoác nghe vậy thì nở nụ cười càng rõ hơn.
“Tiểu Nguyệt, cô đi ra ngoài trước đi.” Người phụ nữ đó nói.
Nghe vậy, Đông Nguyệt lo lắng liếc nhìn người phụ nữ sư phụ này, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Trình Uyên, ra hiệu cho anh liệu thần hồn đấy, ăn nói cho cẩn thận.
Sau khi Đông Nguyệt đi ra ngoài, người phụ nữ cười nhẹ nói “ngươi có biết ngươi bây giờ tàng ẩn nhìu mối nguy hiểm không?”
Trình Uyên lắc đầu “Không biết.”
“Ngươi giết Phương Thanh Yến, cả nhà Phương gia hận ngươi đến tận xương tủy, ngươi không lo lắng bọn họ sẽ trả thù ngươi sao?”
” ngươi có biết thủ đoạn của ngươi dùng để giết Phương Thanh Yến đã khiến cho tứ đại gia tộc đồng thời cảm thấy bị uy hiếp rồi không.
Ngươi cho rằng bọn hắn sẽ vỗ tay tán thưởng và khâm phục ngươi sao, hay là coi ngươi như một tai hoạ ngầm cần phải diệt trừ?”
“Đừng tưởng rằng ngươi thông minh có nhìu thủ đoạn, ngươi đã dùng Tiểu Nguyệt thành công khi uy hiếp Đông Tâm Tư, người khác liền xem ngươi như sợ ném chuột vỡ bình. Ngươi nên biết, ngoài tứ đại gia tộc ở kinh thành ra còn có một số người căn bản coi Thương Minh không lọt vào mắt chút nào.”
“Từ khi ngươi giết Phương Thanh Yến, ngươi bắt đầu nổi, lúc ra ngoài lại còn không mang theo vệ sĩ, haiz, mà có mang theo hay không cũng không quan trọng. Nếu ngươi thật sự gặp phải cao thủ thật sự, vệ sĩ của ngươi đơn giản không chịu nổi một đòn.”
“ngươi có biết bây giờ có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào ngươi không?”
Đối với nữ nhân áo khoác này nói xong, Trình Uyên không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng nữa.
Thẩm Hoa Phương Thanh Yến và em trai ruột của anh nữa, anh từng cho rằng mình chỉ có bây nhiêu đây kẻ thù.
Nhưng nghe nữ nhân áo khoác nói lời này, xem ra có rất nhiều đại nhân vật anh không biết, cũng không hề muốn anh sống.
“Tài nguyên ở khu vực phía Bắc đều do tứ đại gia tộc khống chế. Thường dân muốn ngoi đầu lên là biết khó khăn đến cỡ nào. Trong khi Ngươi còn chưa được nhà họ Trình công nhận, vậy thì ngươi cũng chả khác gì thường nhân.
Và Tứ đại gia tộc căn bản sẽ không cho ngươi cơ hội để tiến thêm một bước. “
“Cái này gọi là, nhất tướng công thành vạn cốt khô, nếu như muốn giẫm lên đầu người khác, thì ngươi sẽ phải giẫm lên vô sô thi thể, từng bước một leo đi lên.”
“ngươi có thực lực kia không?”
“ngươi có muốn có cuộc sống lâu dài không?”
Nghe được lời nói của người phụ nữ áo khoác này, Trình Uyên im lặng râm rắc.
Anh biết cô ấy nói đúng, nhưng anh vẫn có chút nghi ngờ, đó là …
“Tại sao cô lại muốn giúp tôi?” Trình Uyên trầm giọng hỏi, “Dù thế nào cũng sẽ không phải thấy tôi đáng thương, nên mới ra tay trượng nghĩa xuất thủ? Đại nhân vật như cô không nên quan tâm đến một người nhỏ bé như tôi. “
Người phụ nữ mặc áo khoác thở dài, đôi mắt đẹp này khẽ nhướng lên, ánh mắt lướt nhìn qua cửa sổ ngôi nhà trên cây, nhìn về phương xa , dường như đang hồi ức điều gì đó.
“Nhiều năm trước, khi tôi bị kẻ thù truy đuổi và tính mạng của tôi như đang treo trên sợi tóc, thì một người phụ nữ tên là Hà Hoa đã cứu mạng tôi. Cô ấy đã nấu những món ăn ngon nhất mà trong cuộc đời tôi chưa từng thấy bao giờ.”
Cơ thể Trình Uyên chợt rung lên khi nghe người phụ nữ mặc áo khoác nhắc đến Hà Hoa.
Hà Hoa?
Hà Hoa, không ai có thể hiểu qua hơn là anh, vì đó là tên mẹ của anh.
Bị đuổi giết nhiều năm trước, mẹ mình cứu cô ấy?
Nhiều năm về trước?
Là bao nhiêu năm?
anh không nhớ rõ, lời giải thích này vẫn là trước đây, cái tên Hà Hoa là do mẹ anh dùng từ trước năm hai mươi lăm tuổi được dùng qua, còn về sau có Trình Uyên thì liền đổi tên.
Trình Uyên kinh ngạc nhìn người phụ nữ mặc áo khoác này.
“mẹ nó!” người phụ nữ áo khoác nhận thấy vẻ mặt của Trình Uyên, lập tức tỉnh táo lại, sắc mặt trầm xuống, “đã vạch trần rồi.”
Với một tiếng ” rầm”.
Trình Uyên lập tức bị nữ nhân áo khoác này ném ra ngoài, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Anh liền ngã xuống đất một cái “bốp”, vẫn là cạp đất trước, trước khi đo đường.
Trình Uyên đau đớn bụm mặt “hầm hừ”.
anh ngã đến trước mặt Đông Nguyệt không xa, nhìn thấy Trình Uyên như chó gặm cứt, Đông Nguyệt bĩu môi một cái, liền hả hê cười trên nỗi đau của người khác, nói: “Tôi đã bảo anh không nghe!”
Người phụ nữ mặc áo khoác này bước ra khỏi phòng, nụ cười trên mặt đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng.
“Hôm nay huấn luyện cho hắn thật tốt vào, ngày mai tôi sẽ quay lại.”
Đông Nguyệt vội vàng gật đầu “vâng.”
Nói xong, người phụ nữ mặc áo khoác trực tiếp rời đi.
Sau khi cô rời đi một lúc, Đông Nguyệt ngồi xổm xuống trước mặt Trình Uyên cười toe toét như sái cả hàm. “sư đệ, chúng ta bắt đầu thôi nào?”
“…” Trình Uyên.
Đau khổ một ngày, lần nữa lại đến.
Hôm nay vẫn không có nội dung khác nào cả, vẫn là bị Đông Nguyệt quăng lên quẳng xuống.
Trình Uyên cũng cố gắng phản kháng, nhưng anh hoàn toàn không phải đối thủ của Đông Nguyệt.
Và cứ như vậy, cho đến đêm anh đã thổ huyết.
Buổi tối đang ngủ, nằm ở trên giường, Trình Uyên cảm thấy toàn thân đau nhức.
Không thèm để ý đến Đông Nguyệt, anh mê man chìm vào giấc ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, trong thoáng chốc, trong cơn mê man, anh nghe thấy bên ngoài ngôi nhà trên cây có hai người đang nói chuyện, giọng nói dường như là của người phụ nữ mặc áo khoác và Đông Nguyệt.
“Chắc anh ấy nhớ vợ lắm. Tối về anh ấy cứ gọi tên An Tương.” Đông Nguyệt.
Người phụ nữ áo khoác nói “Chà, dù sao cũng mới ‘động phòng’, điều này có thể hiểu được. Đàn ông dù sao cũng là hạ nhân, nhưng là vì đại cục, một tháng này hắn nhất định phải vượt qua.”
“vượt qua?”
“Ừm, Tiểu Nguyệt, khi đến thời điểm nào đó, cô có thể phải hi sinh một chút, để giúp hắn giải quyết .” Người phụ nữ mặc áo gió.
“Há? Sư phụ, tôi …” Đông Nguyệt sửng sốt.
giọng nói của Người phụ nữ mặc áo khoác đột nhiên trở nên lạnh lùng. “sao, cô không bằng lòng sao?”
“sư phụ…”