Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 423




Chương 423: sư đệ?

Khả năng thực lực hùng biện của Bạch An Tương trái ngược với gương mặt đẹp như hoa của cô.

Điều này nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Nhất định phải Chỉnh đốn lại tác phong và kỷ luật , bắt buộc phải có người hy sinh vì chuyện này, việc Bạch An Tương sách cổ Hách Vĩ không chỉ chứng tỏ uy quyền của cô, mà còn hoàn triệt để những thói hư tật xấu trong công ty.

Ngay cả Kim Hãn cũng âm thầm giơ ngón tay cái lên.

Nhất là cách xử lý của cô quá kiên quyết và mạnh mẽ.

“Đi đến tài chính thu nhận tiền lương tháng này, rồi sau đó cút ngay cho tôi!” Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đầy sự bình tĩnh chỉ hướng cửa ra vào.

Hách Vĩ rũ đầu xuống, không dám buông ra một cái rắm, chỉ có thể làm theo.

ông ta cũng không phải ngu ngốc, biết rằng nếu đối mặt với Bạch An Tương, có nghĩa là chọc giận đến Tập Đoàn Cẩm Đông.

Tập Đoàn Cẩm Đông đã hoàn toàn chinh phục được giới kinh doanh ở Tân Dương này trong vài trận chiến cam go nảy lửa vừa qua.

Và căn bản không có một ai dam đối đầu với Cẩm Đông. Cho nên, Hách Vĩ sợ là ngay cả cái công việc nhỏ cũng tìm không thấy.

Từ phòng họp đi ra, Bạch An Tương đi đến phòng làm việc của chính mình, đến gần buổi tối, mí mắt vẫn luôn nhảy loạn xạ.

Điều này khiến trong nội tâm của cô đột nhiên rất lo lắng, thấp thỏm.

Còn nhớ vào ngày Lý Túc gặp nạn, Mục Tư Nhã nói rằng mi mắt của mình luôn giật giật, không có chuyện gì xấu xảy ra, lúc đó Bạch An Tương đã an ủi cho Mục Tư Nhã, nói rằng chẳng qua là do ngủ không ngon.

Nhưng kết quả?

Cảm thấy bối rối, Bạch An Tương quyết định gọi điện cho Trình Uyên.

Vừa nhấc máy, cửa văn phòng đã bị đẩy ra.

Mục Tư Nhã đứng trước mặt cô, khiến Bạch An Tương sửng sốt.

Hai người nhìn nhau, như thể ánh mắt họ có thể giao tiếp được với nhau.

Hai người bọn họ quả thật có chút không thoải mái với nhau, vào cái đêm Bạch An Tương đi Bắc Kinh, vì Trình Uyên và Lý Túc mà hai người bọn họ chia tay hoàn toàn.

Nhưng mà, cũng may Trình Uyên bình an vô sự, cho nên …

“Tối nay muốn ăn gì?” Bạch An Tương đột nhiên cười nói trước.

“Bún thập cẩm cay.” Mục Tư Nhã miệng một bên vểnh lên nói.

Giữa phụ nữ với nhau, thật khó để hiểu được. Đôi khi, hai người họ đã là kẻ thù của nhau ngay trước đó và họ thề rằng cả đời sẽ không gặp lại nhau, nhưng không ngờ giây tiếp theo này, họ lại có thể nắm tay nhau đi đến phòng gửi tình yêu vào đất.

Và thế là không có thù hận sâu sắc nữa.

Hai người đi tới “Dương Quốc phúc” và rồi gọi rất nhiều món ăn, trong lúc đó Bạch An Tương kể cho Mục Tư Nhã nghe lại chuyện hôm nay đuổi việc Hách Vĩ.

Mục Tư Nhã cũng một mặt oán giận nói, “quả thật tớ cũng muốn đuổi hắn từ lâu, trước kia cậu chưa đến, tớ không thể tự mình làm chủ được, chỉ nghĩ…”

Nhưng khi đang nói, lời nói của cô đột nhiên dừng lại, ánh mắt cô dán chặt vào màn hình lớn của nhà hàng.

Đó là một màn hình rộng công cộng.

Một nhóm tin tức thời sự đang phát bên trong.

Khi Bạch An Tương nhìn thấy cô sững sờ, cô cũng không nhịn được liền quơ tay lui tới trước mặt cô ấy, và rồi nhìn theo ánh mắt của cô trên màn hình.

“Nhìn cái gì vậy? Sao lại nhìn như người mất hồn vậy?” Bạch An Tương trêu chọc cô.

Mục Tư Nhã bối rối, cô lẩm bẩm nói “Tớ …

Tớ hình như là tớ nhìn thấy Lý Túc.”

Những lời này khiến Bạch An Tương sửng sốt, dựng cả tóc gáy. “Ở đâu?”

“Tin tức đó, trong tin tức đó.” Mục Tư Nhã chỉ vào màn ảnh rộng, kích động nói, “Vừa rồi phóng viên đang phỏng vấn một người qua đường, và còn có vài người qua lại, trong đó có một người giống như Lý Túc.”

“…” Bạch An Tương cứng họng.

Cô vỗ vỗ tay Mục Tư Nhã, rồi thở dài nói “Tư Nhã, qua rồi.”

“giống thật.” Mục Tư Nhã.

Bạch An Tương khẽ lắc đầu “Cậu cho rằng anh ấy còn sống sao?”

Nghe vậy, Mục Tư Nhã hoàn toàn bừng tỉnh, cười khổ một tiếng: “haiz, tớ tận mắt nhìn thấy anh ấy bị hỏa thiêu … chắc là hoa mắt, hoặc là có dáng dấp giống anh ấy thôi.”

Sau bữa ăn ngắn ngủn, cả hai lại về nhà riêng của mình.

Cả hai người họ thực sự có suy nghĩ của riêng mình.

Mục Tư Nhã lo lắng nên quay về, tìm thông tin trên mạng ngày hôm nay về tin tức thời sự phát sóng lúc nãy, cô muốn xem lại để xác minh điều đó.

Còn Bạch An Tương về nhà, chỉ là muốn xác nhận Trình Uyên đã về nhà chưa, cô vừa lái xe trở về, vừa gọi điện cho Trình Uyên vài cuộc, nhưng đều bị tắt máy.

Điện thoại di động của Trình Uyên chưa bao giờ tắt máy như vậy.

trong tiềm thức, Bạch An Tương cảm thấy Trình Uyên có thể có chuyện, trong lòng càng thêm căng thẳng lo âu.

Tuy nhiên vừa về đến nhà đã thấy Bạch Long đứng ở cửa.

Một bên khác, khi Trình Uyên tỉnh lại, sắc trời cũng đã sáng.

Mở mắt ra, cảm giác đầu tiên, nơi đây là một môi trường xa lạ, anh đang nằm trên một chiếc giường gỗ, đây là một ngôi nhà được xây dựng toàn là gỗ, trong phòng tràn ngập một màu trắng.

Đột nhiên ngồi dậy, thân thể khẽ động thế là đầu hơi bị choáng váng, vẻ mặt khiếp sợ, chẳng lẽ đi thây thiên thỉnh kinh?

“anh tỉnh rồi à?” Vừa lúc đó, có một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai anh.

Theo nguồn phát ra âm thanh, Trình Uyên đột nhiên nhìn lại.

Anh liên nhìn thấy Đông Nguyệt mặc thường phục đang ngồi bên bàn trà , và trước bàn trà là những làn hơi của bình trà nóng mới pha.

Nhìn thấy Đông Nguyệt, Trình Uyên cảm thấy yên tâm nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng nảy sinh vô số nghi ngờ.

“Cô không sao chứ?” Trình Uyên vẻ mặt khó hiểu hỏi.

“Không sao.” Đông Nguyệt mỉm cười nói, sau đó vươn cánh tay mảnh khảnh của mình, cầm lấy ấm trà trên đống lửa, rót ra hai chén trà.

Trong khi vẻ mặt của Trình Uyên đang bối rối, cô liền đưa cho anh một chén trà.

“Một tách trà vào buổi sáng và buổi tối sẽ loại bỏ các tạp chất xấu trong cơ thể.”

Trình Uyên cau mày rồi vẫn cầm lấy chén trà.

Cùng lúc đó, hình ảnh đêm qua đột nhiên lại hiện lên trong đầu anh.

Anh nhớ tới người phụ nữ mặc áo khoác vào nhà Đông Nguyệt, Đông Nguyệt kêu cứu, sau đó Trình Uyên liền xông vào …

Nhưng mà, tại sao Đông Nguyệt có thể không có hề hấn gì?

Mà lại mình cũng không hề hấn gì.

Ngoài ra, đây là đâu?

Bạch Long thì sao?

Người phụ nữ kia đâu?

Nhìn thấy vẻ mặt của Trình Uyên đầy sự thắc mắc, Đông Nguyệt đột nhiên bật cười “

Yên tâm đi, anh không chết được.”

“là có ý gì?” Trình Uyên nhíu mày hỏi thẳng.

Nghe vậy, Đông Nguyệt không khỏi nhăn nhó, khuôn mặt nhỏ trầm xuống, ” không ngờ anh vậy mà lợi dụng tôi.”

“Ấy …” Trình Uyên.

Về chuyện này, Trình Uyên biết mình sai, nên xấu hổ gãi gãi cái đầu.

“Hôm qua tôi cũng mới biết chuyện này. Lúc đầu tôi còn tưởng rằng anh muốn tán tỉnh tôi.

Hóa ra là lợi dụng quan hệ của tôi.” Đông Nguyệt buồn bực khó chịu, nói “anh thật là hèn hạ.”

“Uh, thật sự rất xin lỗi.” Trình Uyên.

Vốn tưởng rằng Đông Nguyệt sẽ rất tức giận, nhưng cô ấy đột nhiên nở một nụ cười.

“Sư đệ?” Trình Uyên nghe xong liền giật mình.

Đông Nguyệt lại vui vẻ nói: “Được rồi, còn nữa, vì anh là hậu bối của tôi, tôi sẽ không so đo chuyện trước với anh nữa.”

“tiểu sư đệ?” Những chuyện này Trình Uyên hoàn toàn bối rối, như cô bé lạc trong rừng.

“cô có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?” Anh hỏi.

Người trước mặt chính là Đông Nguyệt, đúng vậy, nhưng tính tình đã khác xưa, nói như người trên mây khiến Trình Uyên cứ lạc trôi trong rừng.

Đông Nguyệt đứng dậy, phủi phủi chiếc quần jean đã được giặt rất sạch sẽ, bước ra cửa vẫy tay với Trình Uyên.

“Đến đây, đánh bại tôi, thì tôi sẽ nói cho anh biết mọi chuyện.”