Chương 421: Làm nữ thư ký của tôi
Tuy nhiên, trước khi miệng anh chạm vào làn da mềm mại của người phụ nữ này,thì anh liền cảm nhận được một lực rất lớn đang ập đến.
Cũng giống như những gì anh đang ôm vào bây giờ, nó như một cái lò xo đã thu nhỏ đến cùng cực, rồi chợt bật ra.
Trình Uyên trực tiếp bật văng người ra xa, sau đó lại tiếp tục nặng nề ngã xuống đất.
“rầm” một tiếng, trực tiếp làm cho anh thất điên bát đảo, liền cảm thấy đại não rung đến nổi như muốn văng ra ngoài. (thất điên bát đảo: là ở tình trạng hết sức bối rối, hoảng loạn.) Lần đầu tiên tuyệt chiêu pitpull của anh bị thất bại.
“Ây, bộ não có thể cho qua, nhưng kỹ năng này thì quá yếu.” người phụ nữ Áo khoác lắc đầu thở dài.
Khi cô lại đi về phía Trình Uyên lần nữa, Bạch Long cũng lần nữa xông vào, sau đó tốc độ cực nhanh nhảy vọt lên, một cước đá về phía người phụ nữ mặc khoác.
Còn người phụ nữ mặc áo khoác kia cũng không thèm ngoảnh lại mà chỉ là tùy ý phất phất tay, tựa như đuổi ruồi, đưa bàn tay trắng nõn mềm mại như không xương vỗ về bắp chân của Bạch Long một cái.
Một tiếng “rầm”, Bạch Long lập tức cũng bị hất tung nằm chỏng xoài ở mặt đất..
Nhìn thấy cảnh này, cảm giác bất lực sâu kín tràn ngập trong cơ thể Trình Uyên.
Không có cách nào, thực lực chênh lệch quá xa, giống như kiến lay voi, hoàn toàn không có chút sức lực nào chống trả..
Mà trong khi người phụ nữ mặc áo khoác này từng người từng người một đem hất văng một cách rất thoải mái và dễ dàng, trong khi cô ấy còn vô tư đánh giá nhận xét anh nữa, đủ để Trình Uyên đoán được rằng người phụ nữ này đến đây là vì chính mình.
“Được rồi, đừng đánh nữa, chúng tôi đánh không lại ngươi .”
Để xoa dịu vào tình huống này, Trình Uyên cũng không đứng lên nữa, dù sao cũng biết nếu mình đứng lên lần nữa cũng sẽ bị hất văng tiếp, đơn giản chỉ ngồi trên mặt đất, duỗi tay đầu hàng. ” Ngươi cứ việc nói thẳng, điều kiện gì, và muốn ta làm cái gì .”
Trong giọng nói của anh có sự bất lực và sự cay đắng.
“Điều kiện?” Nghe vậy, người phụ nữ mặc áo khoác hơi giật mình, “Làm sao ngươi biết ta có điều kiện? Vì cái gì ta lại không thể trực tiếp tới giết ngươi?”
Trình Uyên chỉ vào Bạch Long, sau đó chỉ vào chính mình, chua xót nói: “đừng đùa nữa, trình độ của ngươi, muốn giết tôi cần gì phải phí công sức như vậy?”
Quả thực ngay từ đầu, nữ nhân này chỉ coi Trình Uyên như bao rác, quẳng tới quẳng lui ném đi ném lại, thật sự không phải để giết người.
Nếu quả thật chính là đến giết Trình Uyên, đều có thể một chưởng đem hắn đánh chết,tại sao lại làm phiền phức đến như vậy?
“Chà chà, có lý.” người phụ nữ mặc áo khoác này khiến người ta tê dại cả da đầu bởi vì cái âm thanh ghê rợn này,và lộ ra vẻ mỉm cười quái dị.
Sau đó, cô ta cúi người, nắm lấy cổ áo của Trình Uyên, lại bế anh lên như bế cún con.
Khi Trình Uyên nhìn thấy điều này, trong lòng tràn đầy sự chửi mắng .
” Cmm, đừng đùa nữa, có chuyện gì thì nói đi, cmm đừng động một chút lại quẳng!”
Anh sợ bị ngã liền chửi rủa.
Tuy nhiên, người phụ nữ dường như không nghe theo lời khuyên bảo mật ngọt của Trình Uyên, vì vậy cô ấy lại ném anh một lần nữa ra ngoài, và lần này là cao hơn và xa hơn.
Trong quá trình bay trên không, Trình Uyên thậm chí còn nghĩ tới việc sau này làm sao để tra tấn con mụ này cùng con cái của mụ nữa.
Nhưng anh ấy dường như không có cơ hội đấy.
“Bụp” một tiếng nện trên mặt đất.
Trình Uyên chỉ cảm thấy trước mắt một trận tối sầm lại, bầu trời bắt đầu xoay tròn, mặt đất bắt đầu lắc lư, rốt cuộc không còn biết gì nữa.
…
…
Lúc này Bạch An Tương cũng gặp phải một người khiến cô rất xấu hổ.
Lúc trước, Bạch Ngạn Bân muốn dùng ảnh khỏa thân ở khách sạn làm phương tiện để tống tiền Trình Uyên, từ đó lấy được Tập Đoàn Cẩm Đông.
Nhưng cuối cùng, hắn ta cũng mất cả chì lẫn chài, không những không uy hiếp được Trình Uyên mà còn mất tiền vào cho một công ty trang trí.
Trình Uyên biết Bạch An Tương lúc còn đi học là học thiết kế, ước mơ lớn nhất chính là thiết kế một ngôi nhà cho riêng mình, vì vậy, anh giao công ty cho Bạch An Tương.
Chỉ là Bạch An Tương bị mất trí nhớ, nên công ty tạm thời để cho Mục Tư Nhã chăm sóc.
Nhưng chuyện sau đó xảy ra, Mục Tư Nhã đã lâu cũng không đến công ty này.
Sau khi mọi chuyện lắng xuống, Bạch An Tương lần đầu tiên đến công ty trang trí này.
Thật ra cô rất lo lắng, lần đầu tiên độc lập phụ trách một công ty trang trí thật sự thuộc về mình, tâm tình tự nhiên rất khó bình phục.
Nói cách khác, khi ký ức được khôi phục lại, những mảnh vụn của hai năm qua, cũng như những sự kiện gần đây, khiến cô cảm thấy rất nhiều cảm xúc, đồng thời, tình cảm của cô dành cho Trình Uyên cũng trải qua không ít những thay đổi.
Đặc biệt là sau khi hai người bọn họ trải qua mặn nồng, cô đã thực sự coi Trình Uyên như người đàn ông của đời mình, nhưng …
Trình Uyên tiến bộ quá nhanh, nhanh đến mức khiến cô cảm thấy đây như là nằm mơ, để cô còn có chút chân tay luống cuống.
Cô lại bắt đầu lo lắng, lo lắng mình không theo kịp anh.
Lo lắng với những cô gái tốt kia xung quanh bên cạnh anh, thêm một điểm nói trắng ra nữa là tự ti.
Cho nên, Bạch An Tương muốn đưa công ty này ngày càng lớn mạnh, phấn đấu không bị Trình Uyên vứt bỏ quá nhiều phía sau.
Với tâm trạng phấn khích, bước vào thang máy.
Lúc này, trong thang máy có một người đàn ông bụng phệ đang gọi điện, vừa gọi vừa chửi thề, không thèm đếm xỉa đến Bạch An Tương.
Thang máy bắt đầu khởi động, nam nhân gọi điện thoại xong, cất điện thoại đi, không khỏi khó chịu nói: “Thật sự là từng cái một, không có một cái nào bớt lo.”
Quay đầu nhìn Bạch An Tương, không khỏi khẽ giật mình.
“Xin chào.” Bạch An Tương cũng gật đầu tỏ vẻ lịch sự.
Người đàn ông này trợn cả mắt lên. “em …
em là nhân viên của Trang trí Chúng mỹ sao?”
Công ty trang trí Chúng Mỹ, trước đây là công ty trang trí của Bạch thị, chỉ đổi tên sau khi được Trình Uyên thâu tóm.
Tòa nhà văn phòng Thiên Lam này có năm công ty, nhưng nhìn tầng lầu mà Bạch An Tương bấm, người đàn ông dường như đoán được cô đến công ty Chúng Mỹ.
“Ừm, xem là như vậy đi.” Bạch An Tương cười gật đầu.
Cô ấy không nói dối, cô ấy đích thật đến Chúng Mỹ, và cô ấy cúng đích thật làm ở Chúng Mỹ.
Người đàn ông kia không khỏi nhướng mi, khóe miệng hơi nhếch lên, rồi cười nói: “thật là kỳ lạ, tôi ở Chúng Mỹ đã gần hai năm, tại sao lại không thấy em?”
Bạch An Tương cười nói: “Ngày đầu tiên tôi tới làm.”
“À, trách không được.” người đàn ông bụng bầu đó vội vàng gật đầu, nói: “theo như tôi nói, một nữ nhân viên xinh đẹp như vậy, nếu gặp phải tôi nhất định sẽ có ấn tượng.”
Điều này có chút phù phiếm, khiến Bạch An Tương khẽ nhíu mày.
“em làm gì ở công ty này vậy? Thiết kế hay nhân viên bán hàng?” Người đàn ông đi tới chỗ Bạch An Tương, bộ dáng trong nháy mắt biến đổi có chút hèn mọn.
“Chà, người đẹp như em vậy chắc là bên kinh doanh.” Người đàn ông đột ngột kết luận.
Bạch An Tương vô thức lùi lại một bước, mỉm cười với hắn.
Người đàn ông lại bước tới, cười toe toét nói: “Tôi tên là Hách Vĩ, tôi là phó chủ tịch của công ty trang trí Chúng Mỹ.”
“Ờ, xin chào.” Bạch An Tương đáp lại bằng một thái độ ân cần.
“dáng người em xinh đẹp như vậy, đáng tiếc phải vào kinh doanh.” Ai ngờ, tên Hách Vĩ này đột nhiên lắc đầu, ánh mắt trắng trợn nhìn Bạch An Tương.
“không phải làm kinh doanh, ngài cảm thấy tôi nên làm gì?” Bạch An Tương càng nghe hắn nói lời này càng thấy không thích hợp, thế là khuôn mặt nhỏ cũng dần dần trầm xuống, thuận mồm hỏi.
“Em tên gì? Hay đến làm nữ thư ký cho anh đi.” Hách Vĩ vuốt cằm, nở nụ cười xấu xa nói, “Anh cam đoan với em sẽ kiếm được nhiều hơn trước.”
Khi đang nói chuyện, hắn không nhịn được nữa liền đưa tay ra, muốn chạm vào mặt Bạch An Tương.
thân thể Bạch An Tương đột nhiên rùng mình một cái, đôi mắt đẹp kinh hãi nhìn bàn tay vừa to vừa thô vươn tới mình.
Hắn ta muốn làm gì?