Chương 413: tiễn bạn đi
Nghe xong lời này, Trình Uyên đột nhiên sửng cả người, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, ánh mắt hoảng sợ nhìn về Bạch An Tương.
Ai ngờ.
Lúc này, Bạch An Tương nở nụ cười ranh mãnh, từ trong chăn vươn cánh tay xanh như bích ngó sen ra, xoa đầu Trình Uyên “Đồ ngốc!”
Trong nháy mắt, Trình Uyên chợt nhận ra.
“Trời ạ, em làm anh sợ muốn chết.”
Bạch An Tương mỉm cười, sau đó bật ngồi dậy vươn vai.
ánh mắt Trình Uyên như muốn văng ra ngoài.
Nhìn thấy vẻ mặt khoa trương của anh, Bạch An Tương khẽ nhíu mày, sau đó chợt nhận ra là mình không mặc gì, chăn bông mềm mại thoải mái nên đã trượt ra khi cô ngồi dậy.
…
“Thình thịch!”
cô nhanh chóng chui vào trong chăn bông, rồi quấn chăn bông che lại thật chặt, không để lộ chút da thịt nào.
ngượng ngùng đến nỗi như muốn tìm cái lỗ nào để chui vào.
“Anh đi ra ngoài trước đi!” Cô cảm thấy khó chịu nên đuổi anh đi.
Trình Uyên gãi gãi đầu, cười như muốn toét cả miệng, đứng yên nhếch mép cười ngây ngô.
“em còn thẹn thùng nữa, tối hôm qua cũng không phải không nhìn thấy rồi …”
“Á, anh im đi, đừng nói nữa!”
…
Bạch An Tương khôi phục trí nhớ và biết được những gì Trình Uyên đã làm với cô trong hai năm qua.
Cô cảm thấy tội lỗi về màn trình diễn của mình trong khoảng thời gian này, đồng thời, cô cũng không còn thắc mắc gì về mối quan hệ giữa họ nữa.
Tối hôm qua, bọn họ đã trải qua một ân ái mặn nồng di chuyển nhịp nhàng một cách khéo léo, và sau đó là một màn nói chuyện rất lâu gần rạng sáng mới ngủ, điều này cũng khiến cho Bạch An Tương thức dậy muộn hơn Trình Uyên.
Trình Uyên hỏi Bạch An Tương kế tiếp cô muốn làm gì, có cần đến Cẩm Đông phụ trách tài chính không?
Bạch An Tương từ chối, cô ấy nói dù sao bây giờ anh cũng giàu rồi, em muốn làm những gì mình thích cơ.
Đương nhiên Trình Uyên sẽ không từ chối cô.
Ăn sáng xong, Trình Uyên chuẩn bị đi làm, liền gọi Kim Kiệt mang đến hai chiếc xe, một chiếc cho Bạch An Tương.
Sau khi vẫy tay chào tạm biệt mẹ mình, Trình Uyên lái xe đến Long Đàn Y Viện trước.
Mặc dù tình trạng hỗn loạn đã lắng xuống nhưng vẫn còn nhiều việc phải làm trong tương lai.
“thực lực của Phương gia anh đã thấy rõ chưa.” Tìm được Vương Mỹ Lệ, Trình Uyên đối với anh ta nói: “Thực lực của một mình Phương gia , không phải là ch ng ta có thể tưởng tượng được.”
“ngươi lo lắng Phương gia sẽ trả thù sao?”
Vương Mỹ Lệ.
Trình Uyên thở dài “yên tâm đi, Phương gia nhất định sẽ ….”
Mặc dù biết là do Thương Minh kinh thành can thiệp, nên Phương gia nhất định sẽ không đối đầu với đối thủ của mình là anh trong lúc này, cũng không có nghĩa là Phương Hoài Sơn sẽ buông tha anh.
“Điều tôi muốn nói là …” Trình Uyên suy nghĩ một chút, rồi nói: “anh giúp tôi tổ chức ra một nhóm có vũ lực.”
“chuyện này ha …” Vương Mỹ Lệ suy tư một hồi, sau đó gật đầu “Được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Trụ sở đặt ở Long Đàn Y Viện, chúng ta phải làm tốt công tác bảo mật, những người không đáng tin cậy sẽ không bao giờ được sử dụng.” Trình Uyên giải thích.
“tôi hiểu rồi.” Vương Mỹ Lệ lại gật đầu, sau đó hỏi: “Có danh xưng gì không?
“danh xưng gì?” Trình Uyên.
Vương Mỹ Lệ nói: “Không phải ngươi muốn thành lập một thế lực sao, như vậy phải có danh xưng chứ gì nữa?”
Trên thực tế, Trình Uyên đã dự định hình thành một thế lực cho riêng mình, nhưng về phần cái tên, trong đầu anh cũng có một ý niệm “Long Uyên” lấy tên này đi. “
“Long Uyên …” Vương Mỹ Lệ nhẹ giọng thì thầm, sau đó hai mắt sáng rực lên, “Rồng lặn vực sâu, thời cơ chín muồi, nhất phi trùng thiên . Tên hay, tên rất hay!”
Cái tên này thật sự rất thích hợp với hoàn cảnh hiện tại của Trình Uyên.
…
Về sau.
Trình Uyên lại đến nơi giam giữ của Thẩm Lệ.
Hiện tại anh cũng đã đồng ý với Thẩm Hoa, nên tất nhiên là sẽ đưa Thẩm Lệ trở về, nơi giam giữ Thẩm Lệ trừ anh ra, cũng chỉ có mỗi Hoàng Đại Cường biết.
Cho nên, việc đưa Thẩm Lệ trở về, chỉ có thể là anh tự mình đi làm.
Đương nhiên, sẽ có một ý nghĩa sâu xa hơn trong điều này.
Bên ngoài “ngục tối”, Hoàng Đại Cường đang đọc cuốn tiểu thuyết trong “phòng canh gác” phát ra một ch t âm thanh, dường như không nhận thấy sự xuất hiện của Trình Uyên.
Hắn một bên đọc sách say sưa đến nổi nhịn không nổi đành phát ra tiếng cười khúc khích.
Trình Uyên bước đến ra cước đá hắn một cái rồi nói: “Mở cửa, mở cửa!”
Hoàng Đại Cường sửng sốt, nhìn thấy là Trình Uyên, vội vàng đứng lên, khom lưng c i đầu “Ái chủ tịch, ngài đến .”
“Đi mở cửa.”
“vâng, vâng.”
Hoàng Đại Cường trước mặt Trình Uyên hết mười phần kính nể.
Ông ta lấy chìa khóa trên bàn ra, bước đến phòng giam của Thẩm Lệ.
“ngươi không chạm vào cô ấy à?” Trình Uyên hỏi khi Hoàng Đại Cường đang mở cửa.
Nghe đến đây, Hoàng Đại Cường đột nhiên run lên, suýt chút nữa không cầm được chìa khóa trên tay.
“Tôi không dám, chủ tịch.” Hoàng Đại Cường vội vàng nói lời cam đoan.
Hoàng Đại Cường hiện tại rất tự giác, rõ ràng biết chính mình với người ta không cùng đẳng cấp, nên vẫn là khống chế chính mình.
“Mở cửa đi.”
Bước vào phòng.
Một mùi thơm kỳ lạ xâm nhập vào lỗ mũi của Trình Uyên, anh khẽ nhíu mày.
Hoàng Đại Cường nhanh chóng giải thích, “Người phụ nữ này nói muốn một loại nước hoa có hương thơm hoa hồng. và ngài cũng có nói qua, nếu cô ta muốn thứ gì thì đáp ứng thứ đó, nên tôi mới …”
“ừm, được rồi!”
Trình Uyên gật đầu, đi tới ghế sô pha.
Thẩm Lệ mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, vẫn là điệu dạng lười biếng ngồi trên sô pha, vừa chăm chú xem Phim Hàn không rõ tên, vừa dùng một đôi bàn tay nhỏ, và một bộ móng tay khác nhau đan xen nhau như là bực bội một điều gì đó.
Trình Uyên ngồi bên cạnh hơi sửng sốt, theo bản năng mà giấu hai chân dưới mông cong lên.
Nhưng khi nhìn thấy đó là Trình Uyên, vẻ hoảng sợ trên mặt đã biến mất, thay vào đó chính là dấu vết của sự lo lắng.
“anh gầy đi nhiều.” Cô ấy nói.
Giọng điệu như người yêu xa lâu ngày mới gặp lại.
Trình Uyên tò mò nói: “cô cả ngày không phải làm cái gì cả, cũng không cần phải nghĩ tới điều, ngoại trừ ăn ngủ, sao còn không mập lên?”
“anh còn muốn đem em nuôi cho béo sao?”
Thẩm Lệ khóe miệng hơi cong lên, cười nhẹ nói.
Cười?
Điều này không phù hợp với lẽ thường.
Bị ai đó nhốt nhiều ngày, không phải nên cô đơn, lạnh lùng, hận thù sao?
Đương nhiên, đối với một người phụ nữ như Thẩm Lệ, Trình Uyên tin rằng cô sẽ không giống như người bình thường.
“Đi vào được một thời gian, tóc tai của tôi đều bị cắt.” Trình Uyên cười chế giễu “Gầy đi là chuyện bình thường.”
“Ai gù, anh vào rồi sao? Là Ai có khả năng như vậy?” Thẩm Lệ kinh ngạc, “là ai mà Có thể đem một tên quái vật như anh vào được vậy?”
Trình Uyên cười một cái rồi nói “Phương Thanh Yến.”
“Oh, cũng đ ng!” Thẩm Lệ đột nhiên cười nói, “Phương Thanh Yến tôi biết, là một tài năng trẻ tuổi của Phương gia, anh đấu với hắn rồi sao? Tôi khuyên anh nên tự giác hiểu về bản thân mình một ch t đi, anh không phải là đối thủ của hắn đâu.”
Trình Uyên lơ đễnh cười cười, “Đi thôi, thu dọn đồ của mình đi.”
“Cái gì?” Nghe đến đây, Thẩm Lệ đột nhiên cảnh giác, thân thể lui về phía sau, đưa hai tay lên trước ngực, tự vệ.
“đưa cô rời khỏi đây.” Trình Uyên nói.
“Anh định giết tôi sao?” Thẩm Lệ nổi lên vẻ hoảng sợ.
Trình Uyên cười khổ một tiếng, “Tôi đưa cô đi chứ không phải là giết cô? Yên tâm đi, không phải đưa cô rời khỏi thế giới này đâu, mà là đuổi cô rời khỏi thành phố này.”
Thẩm Lệ vẫn là mơ hồ nhìn chằm chằm Trình Uyên.
“đem cô trả lại cho Thẩm Hoa người anh của cô.” Trình Uyên lần nữa nói giải thích.
“anh… anh tốt bụng vậy sao?” Thẩm Lệ nhíu mày “anh không sợ anh trai tôi biết được anh là người bắt tôi sẽ trả thù anh sao?
Trình Uyên nhún vai, tỏ vẻ lãnh đạm. “Hắn biết rồi.”
Thẩm Lệ hai con ngươi trợn tròn thật to, không khỏi lộ ra một vẻ giễu cợt. “cũng đ ng, nếu như anh đấu với Phương Thanh Yến, có lẽ anh ấy cũng biết, anh của tôi đương nhiên so với Phương Thanh Yến thì lợi hại hơn rất nhiều, anh yên tâm đi, nếu anh thật sự có thể thả tôi đi, thì tôi nhất định khôm đem chuyện của anh nói cho anh ấy biết đâu. “
“thật sự là không cần phải thế đâu.” Trình Uyên xua tay.
Thẩm Lệ thay quần áo rồi đi theo Trình Uyên ra ngoài, Trình Uyên nói với Hoàng Đại Cường: “Đi lái xe đi.”
Hoàng Đại Cường vội vàng gật đầu.
“Trình Uyên, anh nhốt tôi lại. Thật ra tôi cũng không ghét anh lắm. Dù sao ch ng ta cũng là đối thủ. Nhưng mà, tôi vẫn khuyên anh. Nếu như đắc tội đến Phương Thanh Yến, anh vẫn nên đi xin lỗi hắn đi, anh căn bản đấu không lại hắn đâu.”