Chương 377: thù địch
“thật sự rất xin lỗi, là lỗi của tôi, anh ấy đỡ đạn cho tôi…”
Trình Uyên rất áy náy và tự trách mình, đầu rủ xuống, hai mắt đỏ hoe, run run nói.
Mọi người có mặt đều bàng hoàng trước tin dữ này.
Tân Thiến hiển nhiên không thể chấp nhận được tin này, bà ấy cho rằng Trình Uyên là đang nói đùa, mà trò đùa này không vui chút nào. “Tiểu Trình, cháu là đang nói đùa ….. phải không, ngày này không thích hợp để đùa kiểu đó đâu đấy.”
Nhưng.
Nhìn thân thể bê bết máu của Trình Uyên, càng nói giọng bà ấy càng yếu ớt.
“A” một tiếng, Mục Tư Nhã lao như điên về phía Trình Uyên, nắm lấy cổ áo anh lắc mạnh.
“Không thể nào! Ngươi nói với tôi đây là không phải là sự thật đi.”
“Tại sao là anh ấy, anh ấy lợi hại như vậy mà.”
“tại sao chết không phải là ngươi? Ngươi sao không đi chết đi!”
“Trình Uyên, ngươi là một tên khốn, ngươi nói cho tôi biết đi!”
Cô ấy thật sự như phát điên, túm lấy cổ áo của Trình Uyên cứ lay, đấm đá, rồi tát bốp bốp… mà Trình Uyên chỉ có thể cam tâm tình nguyện để cô trút giận.
Anh cũng không thể và cũng không muốn ngăn cản Mục Tư Nhã, bởi vì anh cảm thấy như vậy có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai bên.
Tuy nhiên, anh cũng bị thương, và anh vẫn đang chảy máu.
Mặc dù con dao đâm vào vai anh không sâu lắm, nhưng ít nhất nó cũng là một lỗ máu.
Vì vậy, cả ngươi anh run bần bật, không biết là vì đau lòng hay là vì Mục Tư Nhã mạnh mẽ như vậy.
Anh không quan tâm nhưng có người khác quan tâm.
Bạch An Tương Nhìn thấy Trình Uyên vẫn còn đang chảy máu và nước da sắc mặt bắt đầu tái nhợt, trong lòng đột nhiên dấy lên một nỗi xót xa khó tả.
Cô đột nhiên xông tới kéo Mục Tư Nhã ra, dang tay đứng trước mặt Trình Uyên, quát Mục Tư Nhã, “Tư Nhã, cậu hãy bình tĩnh lại đi!”
” Lý Túc chết không phải bị Trình Uyên dùng súng bắn chết.”
“cậu không thấy anh ấy cũng bị thương đây sao?
Anh ấy cũng đang chảy máu không ngừng đây!”
Mục Tư Nhã tự nhiên không lộ ra vẻ nhu nhược, còn mắng Bạch An Tương nữa “Đúng vậy, chồng của cô chảy máu,thì cô đau lòng sao? Vậy chồng của tôi chết rồi thì sao! Anh ấy chết rồi,cô có biết không?”
“tôi muốn giết hắn, tôi muốn giết Trình Uyên, nếu không có Trình Uyên, chồng của tôi sẽ không chết!”
Mục Tư Nhã lại lao tới.
Bạch An Tương ôm cô để ngăn lại.
Mọi người đều chết lặng.
Phụ nữ rất ích kỷ, hay nói cách khác là con người rất ích kỷ, cứ như cảnh này thì dù chị em hay bạn thân hay là gì đi nữa đến đâu rồi cũng trở mặt.
Bạch An Tương cảm thấy đau lòng nhìn Trình Uyên như vậy,nhưng Mục Tư Nhã lại sầu thảm trước cái chết của Lý Túc điều này cũng không có gì là sai cả.
Loại chuyện này, rất khó phân rõ đúng sai.
Nhưng mà, lúc này Trình Uyên lại đột nhiên hét lớn một tiếng “tránh ra!”
Nó giống như sấm sét trên mặt đất.
Không ai nghĩ tới lúc này Trình Uyên sẽ nói ra hai chữ này.
Đặc biệt là rất nhiều người ý thức được hai chữ này là dành cho Bạch An Tương.
Bạch An Tương không tin nhìn lại Trình Uyên, liền thấy trong mắt đỏ bừng, nước mắt rơi trên mặt đất như hai dòng suối.
Vì trước đó anh cứ cúi gằm mặt nên không thấy.
Tuy nhiên, so với những giọt nước mắt này, lời nói của Trình Uyên thực sự khiến trái tim Bạch An Tương bị tổn thương.
Cô không thể nào tin được.
“anh bảo tôi tránh sao?”
Rõ ràng là tôi đang bảo vệ anh, nhưng anh lại mắng tôi tránh đi?
Tự trách và cảm giác tội lỗi tràn ngập trong trái tim và khối óc của Trình Uyên, anh không thể phân biệt được lời nói của mình, và anh không thể giải thích rằng anh thực sự muốn Bạch An Tương tránh ra.
anh chỉ muốn Mục Tư Nhã trút bỏ bao nhiêu tâm tư lên người anh.
Tuy nhiên.
Cho dù chỉ là hiểu lầm, Bạch An Tương lúc này vẫn nghiến răng nghiến lợi.
Cô lại mở rộng vòng tay, đứng trước mặt Trình Uyên.
“Tư Nhã, hãy nghe tớ lời tớ đi, chúng ta hãy làm rõ mọi chuyện trước đã?”
Có thể do mất máu quá nhiều.
Trình Uyên đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cả người liền chao đảo rồi ngã lăn xuống đất.
Lý Tịnh Trúc vội vàng sơ cứu cho anh.
Xe của Từ Xuyên cũng đã sớm đi theo tới, trước đó đã gọi một cuộc điện thoại, Trình Uyên liền được đưa đến bệnh viện.
…
Bên trong một bệnh viện tư nhân.
Lý Tịnh Trúc từ trong phòng cấp cứu đi ra, thở phào nhẹ nhõm, cười với Bạch An Tương đã chờ sẵn ở bên ngoài,rồi nói: “Đừng lo lắng, chỉ là mất máu mà thôi.”
Thần sắc Bạch An Tương buồn bã gật đầu.
“em có thể khen chị được không?” Lý Tịnh Trúc cười.
Bạch An Tương có chút khó hiểu, khẽ nhíu mày.
Lý Tịnh Trúc nói: “Nếu như đổi đó là tôi, cảnh tượng lúc đó, người mà tôi đang bảo vệ bỗng bảo tôi tránh ra, tôi nhất định sẽ quay đầu rời đi.”
“thế nhưng với chị thì không.”
Bạch An Tương chua xót nói “Tôi thật ngốc.”
Lý Tịnh Trúc lắc đầu, ánh mắt rất kiên định lạ thường nói: “cô không phải ngốc, mà là trưởng thành.”
“chị có biết rằng vào thời điểm đó, anh ấy đã không còn có khả năng phân biệt mọi thứ cùng với cách sắp xếp ngôn ngữ không.”
“cho nên, chị hãy bao dung hết tất cả những gì anh ấy làm đi.”
“Giống như … Cũng giống như cha mẹ em vậy, cho dù không còn quan hệ gì nữa, nhưng một khi mẹ em tranh chấp với ai đó, cha em vẫn luôn bảo vệ mẹ em ở sau lưng.”
“Đôi khi, em hỏi chả em tại sao lại làm như vậy, không phải cha luôn nói mẹ là một con hổ cái sao?
Chị đoán xem cha em sẽ nói gì?”
“ông ấy nói, chúng ta là một gia đình, cho dù không thích mẹ của con đi nữa, thì chúng ta vẫn là một gia đình.”
Nói đến đây, Lý Tịnh Trúc mỉm cười. “Chị dâu, mặc dù em biết chị từ chối thừa nhận mối quan hệ của mình với anh ấy cho đến bây giờ, nhưng chị không thể lừa dối lòng mình. Chị đã coi anh ấy là người của mình rồi, là một gia đình của chị rồi. “
Bạch An Tương ngây người tại chỗ, lộ vẻ kinh ngạc.
Lý Tịnh Trúc thở phào nhẹ nhõm một hơi, giống như đã đưa ra một quyết định quan trọng to lớn nào đó.
“Chị dâu, chồng của chị , em rất thích.”
Bạch An Tương càng thêm kinh ngạc, cô không biết nên trả lời như thế nào.
Lý Tịnh Trúc nở một nụ cười đùa giỡn. “cho nên, chi lo giữ anh ấy thật chặt, đừng để em có cơ hội đấy.”
Bạch An Tương nghĩ tới đây, nói: “Nếu em thích thì cứ việc lấy đi.”
“Ờ, tự tin vậy?”
“Tôi không thể ngăn cản cô thích một người nào đó được.”
Nở một nụ cười, Lý Tịnh Trúc đột nhiên trầm mặc nói: “Chị dâu, khi nào anh ấy tỉnh lại, tốt hơn là chị nên nói chuyện với anh ấy. em nghĩ lần này so với trước đây hơi khác một chút.”
“Khác ở chỗ nào?” Bạch An Tương nghi ngờ hỏi.
“Sự hận thù trên người anh ấy rất nặng, giống như đã biến thành một con quỷ vậy.” Lý Tịnh Trúc nói.
Bạch An Tương kinh ngạc.
“đừng có mà không tin, em đang nghiên cứu Đông y,cho nên có thể nhìn ra một số thứ mà người khác không nhìn ra được.” Lý Tịnh Trúc “Cho nên, em nghĩ anh ấy có thể sẽ bất chấp hậu quả để trả thù cho Lý Túc.”
Nghe được những lời này Lý Tịnh Trúc nói, Bạch An Tương đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.
Cô lo lắng hỏi: “vậy … vậy sẽ có người chết nữa sao?”
“…” Lý Tịnh Trúc.
“Tôi có thể làm gì?” Bạch An Tương hỏi.
Lý Tịnh Trúc suy nghĩ một chút nói: “Đến tìm Mục Tư Nhã nói chuyện với cô ấy, nếu cô ấy có thể khuyên nhủ Trình Uyên,thì có lẽ sẽ có hiệu quả.”
“Chuyện này sao có thể?” Bạch An Tương kinh ngạc, “lòng thù hận của Tư Nhã bây giờ còn nặng hơn cả Trình Uyên?
Lý Tịnh Trúc nhún vai, bất lực nói: “dù sao cùng phải thử một chút?”
Nhìn thấy Lý Tịnh Trúc nhún vai, Bạch An Tương khẽ nhíu mày.
“Không cần phải thử, tôi ở đây.”
Đúng lúc này, Mục Tư Nhã với vẻ mặt bình tĩnh đột nhiên xuất hiện ở hành lang bên ngoài phòng cấp cứu.
Nhìn thấy Mục Tư Nhã, Bạch An Tương và Lý Tịnh Trúc đều sửng sốt.