Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 342




Chương 342: Đã lâu không gặp, bạn học cũ

Sau đó ,trong một khoảng thời gian, Trình Uyên sống tốt với mẹ và vợ.

Trong lúc đó, anh vẫn bí mật đến Long Đàn Y Viện vài lần.

Nhờ sự giúp đỡ của Từ Xuyên, đội ngũ bệnh viện nhanh chóng được thành lập.

Trong số đó, có một khu chẩn đoán, một khu nội trú và một khu ký túc xá cho các công chức trong bệnh viện.

Có sáu tầng trong ký túc xá này, trong đó 3 tầng là ký túc xá nhân viên đang ở, và ba tầng trên được kết nối trực tiếp bằng thang máy duy nhất.

Lầu bốn là nơi Vương Mỹ Lệ ở, Trình Uyên chỉ định hắn thành lập thế lực bí mật, về phần ứng cử viên thì để hắn tự mình lựa chọn.

Tầng 5 tạm thời để trống.

Tầng sáu do Lý Hải Tân phụ trách.

Bạch Long và Trần Đông vẫn như cũ bảo vệ cho anh.

Cứ như vậy, trong nháy mắt lại là nửa tháng trôi qua.

Vào ngày này, Trình Uyên đột nhiên nhận được điện thoại của Vương Hinh Duyệt.

“Chủ tịch, người của Thương Minh đang ở đây, nói ngày mai sẽ tổ chức cuộc họp quan trọng, các ông chủ của tất cả các công ty lớn ở Tân Dương đều đích thân đến tham dự.”

Trình Uyên gật đầu nói: “Để Hoàng Đại Cường đi thôi.”

” Vâng.”

ở bên ngoài, tất cả mọi người đều cho rằng Trình Uyên ở kinh thành điều trị chứng mất trí nhớ.

Mà trên thực tế. . .

Trình Uyên đã chờ đợi giây phút này lâu rồi.

Cùng lúc đó, một tin nhắn từ kinh thành đến.

Bạch Thiếu Lâm và Lý Tố Trân cũng chuẩn bị về nhà.

Trình Uyên nghĩ, mình không nên nói cái này với Bạch An Tương, chờ sau khi giải quyết xong chuyện Thương Minh và Thẩm Lệ, liền có thể quang minh chính đại chuyển về biệt thự, sau đó cho cô một bất ngờ.

Cho nên, hôm nay, anh muốn đi gặp một người.

Quản lý của Quán Lẩu “Ngôi nhà Tím” này trước đó là khách sạn Long Đằng.

Chỉ là Long Đằng không còn nữa, ở đây đã đổi chủ.

Lần này là một chuyến đi bí mật, nên Trình Uyên không mang theo ai cả, một mình đến Ngôi nhà tím quán lẩu.

Tuy nhiên, khi vừa bước vào cửa, anh đã bị ai đó chặn lại.

“Này, ngươi mù sao. ngươi không thấy rằng nhà hàng của chúng ta đã được bao hết rồi sao? Mà còn đòi đi vào trong.”

Trình Uyên khẽ giật mình, hỏi “Ai bao?”

Nhân viên bảo vệ lắc đầu nói: “Ngươi nghĩ ngươi là ai?

tại sao ta phải nói cho ngươi biết?”

Trình Uyên không khỏi nhíu mày, nhìn về phía bảo vệ nói: “Người hẹn với tôi rất có thể là đặt bao hết chỗ này.”

Người Bảo vệ nhìn Trình Uyên từ trên xuống dưới, không khỏi lộ ra vẻ mỉa mai, “Ngươi, ngươi ở đâu thì về chỗ đó, xéo đi nhanh lên đứng có đứng đây chướng tai gai mắt, cũng không tự soi mặt mình vào trong nước tiểu xem lại bản thân thế nào, còn đòi cùng hẹn với Tiêu tổng, ngươi xứng sao? “

Trình Uyên hôm nay ăn mặc an nhàn, chủ yếu là không muốn thu hút sự chú ý, cho nên bị đánh giá thấp là chuyện bình thường.

Tuy nhiên nhân viên bảo vệ tức giận như vậy hiển nhiên có chút không bình thường.

“có chuyện gì?”

Đúng lúc này, một người đàn ông vạm vỡ trong bộ vest bước ra khỏi đại sảnh, khi nhìn thấy cơ bắp không thể giấu được trong bộ vest, Trình Uyên biết đây là vệ sĩ hoặc là nhân vật nào đó.

“Ai gù, Vương tiên sinh, ngài nhìn …” bảo vệ nhìn thấy tên này, vội vàng nịnh nọt, sau đó chỉ vào Trình Uyên nói.

”tên Ăn mày muốn đi vào, còn nói đã hẹn trước với Tiêu tổng. “

Tên to con đó liếc Trình Uyên một cái, sau đó lớn tiếng hỏi: “Ngươi là Trình Uyên Trình Đổng của Tập Đoàn Cẩm Đông phải không?”

Âm thanh nói chuyện của hắn rất to, khiến nhiều người chú ý ngay lập tức.

Vẻ mặt của Trình Uyên chợt sững sờ.

Cuối cùng thì anh cũng kìm nén được cơn tức giận trong lòng mà gật đầu.

Người đàn ông vạm vỡ nhếch mép chế nhạo, lắc đầu nói: “theo tôi.”

Nói xong xoay người bước vào.

Trình Uyên cau mày đi theo hắn vào.

Nhưng mới đi không được hai bước, Trình Uyên liền quay đầu đi tới tên bảo vệ.

Tên bảo vệ lúc này bắt đầu trong lòng bắt đầu lộ ra vẻ sợ hãi, hai chân run lên.

Trình Uyên, chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông?

Tên bảo vệ không ngờ người đàn ông mặc quần áo rẻ tiền trước mặt lại là chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông, đã vậy còn nói anh là tên ăn mày.

Nghĩ đến đây, trong lòng người bảo vệ không khỏi run bần bật.

Sức mạnh của Tập Đoàn Cẩm Đông là gì?

“Trình Đổng, tôi… Tôi vừa rồi có mắt như mù, thực xin lỗi, thực xin lỗi, ngài đại nhân độ lượng tha cho kẻ hèn mọn này.”

Trình Uyên chỉ vào mặt của hắn, nghĩ đến nhưng không có nói ra, cuối cùng thở dài một hơi.

“thôi quên đi, ai cũng không dễ dàng, lần này ta sẽ không so đo với ngươi, nhưng… sau này lo bỏ cái thói nịnh nọt người khác đi, bản thân ngươi cũng sẽ không nhầm lẫn nữa, cho nên, không nên tùy tiện xem thường bất kỳ ai khác. . “

“Vâng, vâng!” Bảo vệ vội vàng gật đầu.

Người đàn ông cường tráng đi tới trước mặt Trình Uyên, sau khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng khẽ động, khi nhìn lại Trình Uyên, phát hiện Trình Uyên vẻ mặt bình tĩnh.

Khi ra khỏi thang máy, hắn đảo vị trí cố ý hay là vô ý, cung kính dùng tay làm dấu hiệu mời “Trình Đổng, mời tới bên này.”

Phòng riêng sang trọng, Trình Uyên mở cửa bước vào.

Nhìn thấy Trình Uyên, trên ghế sô pha gỗ cổ xưa, Tiêu Trí đặt cuốn sách trong tay xuống, vội vàng đứng lên nở nụ cười.

“Bạn học cũ, đã lâu không gặp.”

“Ừ,đúng vậy, đã lâu không gặp.” Trình Uyên cũng thở dài. “Tiêu tổng thời gian qua càng ngày càng thoải mái.”

“Không dám, tất cả đều nhờ hồng phúc của Trình Đổng đây.” Tiêu Trí mỉm cười.

Ngồi ở trên sô pha, Trình Uyên lắc đầu cười nói: “Không, không, không, tôi chỉ giúp một chút, chỉ có sáu tháng mà đã trở thành một tập đoàn mới đứng thứ hai thành phố.”

Nghe vậy, Tiêu Trí sắc mặt trì trệ.

Có điều trong lời nói của Trình Uyên, rõ ràng là ám chỉ Tiêu Trí có một lai lịch lớn ở phía sau.

“Là vệ sĩ của Tiêu tổng ở cửa sao?” Trình Uyên không đợi Tiêu Trí giải thích, liền hỏi.

Tiêu Trí gật đầu, “Gọi là Vương Huy, đấm đá rất giỏi.”

Trình Uyên cười nói: “Tốt rồi, sau này để cho hắn cùng Bạch Long học hỏi lẫn nhau một chút.”

Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Trí chìm xuống, sau đó đứng dậy đi ra cửa.

“Vương Huy!”

Vệ sĩ tên Vương Huy nghe tin liền đẩy cửa đi vào “Ông chủ có chuyện gì vậy?”

“bốp!” Một cái tát trên mặt, Tiêu Trí chỉ vào mặt Vương Huy nói: “cút đi, ngày mai ngươi không cần đi làm nữa.”.

Vương Huy sửng sốt một hồi, bụm mặt nhìn về Trình Uyên “Chủ tịch, tôi…”

“cút!” Tiêu Trí lạnh lùng nói.

Vương Huy hung dữ trừng mắt liếc Trình Uyên một cái, mà Trình Uyên thì nhún vai.

Sau khi Vương Huy rời đi, Tiêu Trí cười nói: “cùng với tôi một thời gian, không thể tránh khỏi kiêu ngạo, ngày thường cũng như vậy. đã xem thường người khác, vậy Được rồi, tôi đã đuổi hắn đi.”

Trình Uyên nhìn Tiêu Trí, khóe miệng nở nụ cười nhạt.

“Bạn học cũ, tôi không quan tâm cậu dự định làm gì.

Tôi không hỏi tương lai cậu phát triển như thế nào. Tôi chỉ mong cậu đừng thay đổi về những điều tốt đẹp mà chúng ta đã nói trước đây.” .

Tiêu Trí khẽ giật mình.

Trình Uyên đứng dậy rồi đi ra ngoài.

Tiêu Trí tỉnh táo lại, “dùng bữa rồi hẳn đi?”

“Không đói!”

Sau khi Trình Uyên rời đi, một người bước ra sau bức bình phong.

“Lúc trước hắn nói gì với ngươi?”

Tiêu Trí cười khổ, ” Ngươi còn không có nhìn ra sao?

Đây rõ ràng là kế ly gián, hắn biết trong phòng còn có người.”