Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 337




Chương 337:

Cãi nhau giữa những người đàn ông Trần Đông nhìn thẳng vào Trình Uyên, Trình Uyên trong nháy mắt cũng đáp trả mà không hề tỏ ra yếu đuối.

Không khí lúc này như ngưng tụ lại.

Bầu không khí cũng trở nên rất yên ắng.

Lặng lẽ như thể cả cơn gió đều ẩn nấp hết.

“Ngươi có thể giết tôi.” Trần Đông từ trong ngực lấy ra con dao, ném tới trước mặt Trình Uyên.

Trình Uyên lắc đầu ” tại sao tôi phải giết anh?”

“Vậy thì tại sao ngươi lại nghi ngờ tôi?” Trần Đông lạnh giọng hỏi.

Trình Uyên bỗng nhiên phẫn nộ nói: “Tôi không thể nghi ngờ anh sao? Nếu như đổi lại là anh, anh sẽ không nghi ngờ sao?”

“Nếu vậy, ngươi có thể giết tôi.”

“Tại sao tôi phải giết anh?”

“Vậy thì ngươi không nên nghi ngờ tôi.”

“nếu là anh, anh có nghi ngờ không?”

“Cho nên, ngươi nghi ngờ tôi, không bằng giết tôi đi.”

“Tại sao tôi phải…”

Cãi nhau là một nghệ thuật, nhất là các bạn nữ càng nắm bắt được nghệ thuật này một cách tinh tế hơn, chuyện đàn ông cãi nhau với đàn bà là chuyện rất bình thường,lúc đó đàn ông có lý, nhưng khi cãi nhau, hầu như quên mất cả lý do để cãi vã, Ngược lại, đàn ông trở nên vô lý, và lúc đó người phụ nữ trở nên quyết đoán hơn.

Cũng may Trình Uyên và Trần Đông đều là đàn ông, dù sao đều là đàn ông, chuyện cãi vã này thật là khó tin.

Khoảng năm phút trôi qua.

Trình Uyên chợt nhận ra hai người cứ cãi nhau thế này xem ra chẳng có ý nghĩa gì.

“Câm miệng!” anh nhận ra điều đó, liền muốn phá vỡ bầu không khí vô nghĩa này. “Tôi không muốn cãi nhau với anh”.

“Nếu không muốn ồn ào, cứ việc giết tôi đi.” Trần Đông lạnh giọng nói.

Trình Uyên tức giận nói: ” tại sao tôi phải giết anh?”

“Vậy thì tại sao ngươi lại nghi ngờ tôi?”

“Tôi …” tâm tình Trình Uyên như tan nát.

Từ lâu anh đã cảm thấy hài lòng với tài hùng biện của mình, hồi còn học đại học anh rất ít khi cãi nhau với người khác, nhưng bây giờ, anh không ngờ rằng cãi nhau lại thành bầu với bí quá nhàm chán.

“đại ca, tôi sai rồi , tôi không nên nghi ngờ anh, nếu anh cảm thấy không khoái cảm, thì giết tôi đi” Trình Uyên thờ dài thỉnh cầu cái chết.

“cái đồ ngu” Trần Đông hừ lạnh một tiếng.

“CMN tôi …!” Trình Uyên.

Anh lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, hít một hơi thật sâu, mở cửa kính xe ra, mạnh mẽ nhả khói ra ngoài.

Trần Đông cũng giật lấy điếu thuốc, châm một cái, mở cửa kính xe xuống, cũng mạnh mẽ bên ngoài nhả ra.

Hai người họ giống như những đứa trẻ đỏ mặt với nhau, quay đầu ra khỏi cửa sổ xe, và ai cũng không thèm để ý tới ai.

Hút xong điếu thuốc, Trình Uyên vỗ tay lái nói: “Đi thôi.”

Trần Đông thắt dây an toàn.

Xe tiếp tục tiến đi.

Khi xe sắp vào thành phố, Trần Đông hờ hững nói: “Sáu năm trước, tôi được mệnh danh là sát thủ số một của kinh thành.”

” Cũng là sáu năm trước sáng lập Star X.”

“Nhưng ngươi biết đấy, cuộc sống của tôi bị thu hẹp và căn bản tôi không thích hợp để làm lãnh đạo chút nào, vì vậy hai năm sau khi Star X được thành lập, tôi đã rời khỏi đó.”

“Tôi chưa nói với ai về điều này, và tôi không biết làm thế nào mà ngươi biết đến nó, nhưng đó không còn quan trọng nữa.”

“Điều quan trọng nhất là ngươi không tin tưởng ta.”

Trần Đông nói đến đây lúc này mới dừng lại, giọng điệu có chút ảm đạm. “Có rất ít người khiến tôi thuận mắt, cũng có ít người khiến tôi suy nghĩ lại về tương lai cuộc đời này.”

“Nhưng ngươi biết không, nếu một người vì người khác mà quyết định thay đổi, lại không được người đó tin tưởng, đau lòng như thế nào không?”

“Tôi bảo ngươi giết tôi đi vì tôi cảm thấy ngươi giết tôi còn tốt hơn cái thứ kinh tởm nghi ngờ đó.”

Lời nói của Trần Đông giống như một cái búa nhỏ, từng tiếng gõ vào trái tim Trình Uyên.

Sau khi cố gắng hít thở sâu vài cái, Trình Uyên khẽ nói: “Không phải … cũng không phải là nghi ngờ, mà là…”

Anh mò ruột, gãi bụng, tổ chức lại ngôn ngữ hồi lâu, cuối cùng thành tiếng thở dài một hơi, “Được rồi, được rồi, tôi xin lỗi, tôi sai rồi!”

Trần Đông ngẩng đầu nhìn bầu trời ảm đạm u ám qua giếng trời.

Trình Uyên liếc hắn một cái, nhếch miệng nói: “Tính tình của anh càng ngày càng cổ quái. Xem ra nhất định phải tìm cho anh một người phụ nữ rồi.”

“Huh!”

Xe dừng lại trước “hộp đêm Triệu Hoa”.

Trình Uyên và Trần Đông bước vào hộp đêm.

Tiếng nhạc ồn ào, đám thanh niên cuồng nhiệt điên cuồng trong quán.

Trình Uyên cùng Trần Đông đi qua những người “múa cột”, đi tới khu văn phòng lầu hai, gõ cửa phòng bảo vệ tại lầu này.

“các ngươi tìm ai ?” Một người đàn ông trẻ tuổi với mái tóc màu vàng ra mở cửa.

Vừa Hỏi xong thì nhìn rõ mặt thấy Trình Uyên, liền vội vàng mở cửa “ông chủ Trình, mời vào.”

Từ đầu trọc đã từng mang theo huynh đệ của mình giúp đỡ Trình Uyên trên những trận đấu, huynh đệ của hắn đương nhiên cũng biết Trình Uyên.

“Đại ca, ông chủ Trình đến.”

Sau khi để Trình Uyên và Trần Đông vào, người đàn ông tóc vàng đã hét vào bên trong.

Phòng làm việc không lớn nhưng có hai chiếc ghế sô pha dài đối diện nhau, trên ghế sô pha có bảy tám người đang chơi điện thoại di động hoặc xem phim.

Khi những người đó nhìn thấy Trình Uyên, đều nhanh chóng đứng lên.

Và một cái đầu hói xuất hiện sau bàn làm việc.

Người này không phải là Từ đầu trọc, nhưng cũng là đầu hói , vóc người thấp bé.

Nhìn thấy Trình Uyên, tên đầu hói này nhanh chóng đẩy ghế ra, đi tới chỗ Trình Uyên “Ông chủ, mời ngồi, tôi sẽ gọi điện cho đại ca.”

Trình Uyên xua tay, ” Không phải đến tìm Từ đầu trọc,mà chỉ là đơn thuần tới chơi thôi.”

Tên đầu hói chợt tỉnh ra và hỏi “ông chủ muốn chơi thế nào?”

Trình Uyên liếc nhìn Trần Đông, sau đó cười nói: “Anh hai tôi cần một người phụ nữ dịu dàng, xinh đẹp và dễ gần.”

“Đã hiểu!” Tên hói liền vội vàng gật đầu.

Nghe vậy, Trần Đông không khỏi nhíu mày “ý của ngươi là gì?”

Trình Uyên dùng cùi chỏ thọc vào anh, rồi liếc mắt nhếch lông mi lên đôi với anh ta như hiểu ngầm là “hiểu.”

Trần Đông kinh ngạc, nháy mắt cảm thấy Trình Uyên dáng vẻ quá hèn mọn.

Tên Hói nháy mắt với anh em trong phòng, một cái tiểu đệ đi ra ngoài,và sớm đã trở lại, cầm hai tay đưa cho Trình Uyên cùng Trần Đông.

“Lòng tự trọng đặt ở tầng ba, 301 và 302 ông chủ cứ tự nhiên.” Đầu hói nịnh nọt nói.

Trình Uyên gật đầu, cầm lấy thẻ trong tay đưa cho Trần Đông, Trần Đông vẻ mặt nghi ngờ đi lên lầu ba.

Đang đi lên cầu thang, đột nhiên có một bóng người lao tới, Trình Uyên còn chưa kịp né tránh, liền đụng phải Trình Uyên.

“Ai gù, ngươi đi kiểu gì mà không có mắt vậy, ngươi không phải muốn …” Người đụng phải Trình Uyên bỗng nhiên tức giận, nhưng vừa nói được nửa câu liền sững sờ. “Đại… đại cả , tại sao lại là anh ?. “

Trình Uyên vẻ mặt bối rối “Từ Lệ?”

Từ Lệ là em gái của Từ đầu trọc, là người phụ nữ trang điểm diêm duốt lúc trước, bị va nhầm và sợi mì vắt lên người.

“đại ca, anh đi chơi ở đây sao”

Trình Uyên vẻ mặt ngượng ngùng, biết cô gái đó mới mười tám tuổi.

“Ừ, đi xem một chút.”

Nói rồi, không đợi Từ Lệ hỏi lại, liền vội vàng lên lầu ba.

Trần Đông hỏi “lên đây làm gì?”

Trình Uyên cười thần bí “Thưởng cho anh.”

Trần Đông vẫn tỏ vẻ khó hiểu.

Sau đó bị Trình Uyên đẩy vào 301.

Vào phòng, Trần Đông còn chưa kịp phản ứng thì Trình Uyên đã đóng cửa lại.

Trần Đông vẻ mặt bối rối, quay đầu nhìn về phía trong phòng, lập tức đỏ bừng.