Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 327




Chương 327: sợ một ngày nào đó mẹ sẽ quên mình

Lòng bàn tay như ngọc của cô khẽ vòng qua ôm vào ngực Trình Uyên.

Bạch An Tương áp mặt vào sau lưng Trình Uyên.

Dường như khi đưa ra quyết định này, cô đã lấy hết dũng khí, nhưng trái tim vẫn không khỏi run lên, cho nên Trình Uyên có thể cảm nhận được toàn thân cô đang run nhẹ.

Bạch An Tương cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy, có lẽ … cô muốn cho người đàn ông này thoải mái một chút trong lúc khó chịu nhất.

Tuy nhiên.

Nếu là lúc bình thường, cho dù Trình Uyên có thương tích trên người, anh dù sao cũng sẽ liều lĩnh,vì đây là anh đã khát vọng được làm A làm A đã lâu.

Nhưng mà hôm nay thì không được, hôm nay anh không có tâm trạng để làm A.

Bệnh Alzheimer hay còn gọi là bệnh giảm trí nhớ cho người già, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mẹ mình sẽ mắc căn bệnh này, và cũng không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mẹ mình sẽ già đi, nhưng mà bây giờ mẹ lại già nhanh đến như vậy, không thể ngờ được.

Trình Uyên lòng tràn đầy tự trách, bởi vì từ khi lên đại học liền rời khỏi nhà, và đến bây giờ anh vẫn không thể quan tâm đối xử tốt với mẹ mình nhiều hơn được .

vì chính anh, mẹ cả đời không có lập gia đình, có thể nói là từ khi Trình Uyên mười tám tuổi, cũng không có người cùng mẹ bầu bạn nói chuyện.

bây giờ mẹ Mới ngoài năm mươi tuổi.

“mẹ già đi nhanh quá.” Trình Uyên buồn bực nói.

Bạch An Tương bàn tay nhỏ bé trên ngực anh dừng lại.

“con Người ai cũng sẽ già đi cả.” Cô muốn an ủi người đàn ông của mình, nhưng cô chưa bao giờ tìm được câu nào thích hợp hơn câu này.

Quay đầu lại, Trình Uyên nhìn Bạch An Tương đang ở gần trước mặt khoản một gang tay, ánh mắt nhìn nhau, khoảng cách gần như vậy, trong những năm này dường như là khoảnh khắc ngắn ngủi nhất thời nhất.

Sóng mắt đang chảy, và có thể cảm nhận được những lần thở thút thít.

Nhưng vào lúc này, Trình Uyên lại nhào đầu vào bộ ngực mềm mại, căng tròn của Bạch An Tương.

“Anh không muốn như vậy!”

“anh không can tâm…”

“anh sợ rằng một ngày nào đó, mẹ sẽ quên anh.”

Tiếng nghẹn ngào lộ ra vẻ không can tâm và tự trách.

Bạch An Tương mím chặt môi, nhưng không biết nên nói gì, vươn bàn tay ngọc nhẹ nhàng ôm chặt và xoa lưng vỗ về Trình Uyên.

Người đàn ông này lần đầu tiên thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt cô.

Mọi người sẽ già đi, nhưng ai có thể sẵn sàng đón nhận được điều này ?

Trong trí nhớ của anh, mẹ anh vẫn là người phụ nữ trung niên hay càu nhàu, trong tiếng càu nhàu của mẹ, Trình Uyên rất sốt ruột thúc giục bản thân phải mau trưởng thành, mau lập gia đình,để mau rời khỏi những cái cằn nhằn khó nghe này của mẹ.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, thời gian vô tình cứ lướt trôi , những tiếng cằn nhằn ngày càng ít đi, anh bỗng tĩnh ngộ và đột ngột quay nhìn lại, mới nhìn rõ được người mẹ của mình, đã già đi rồi.

Lúc này, anh mới cảm thấy đau khổ, dây dứt và không cam lòng.

Nhưng rồi có thể làm được gì?

Rốt cuộc cuối cùng vẫn không thể dùng một câu để lừa gạt chính mình nữa?

Mọi người rồi cũng sẽ già đi không thể trẻ mãi theo năm tháng được.

Sáng hôm sau, Trình Uyên nói dối mẹ mình, “mẹ, Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe đi.”

Mẹ anh xua tay,nói “còn khỏe như vậy, tại sao phải đi khám? Xài tiền phun phí.”

“Hôm nay bệnh viện có

 

 

 

Chương trình, khám bệnh miễn phí mà mẹ.” Trình Uyên vẫn nói dối.

Bà mẹ liền Vứt mớ rau đang cầm trên tay vào cái rổ, đồng thời lau tay vào tạp dề, “Đi, đi mau, tới trễ, người ta lại thu phí thì uổng mất”.

“…” Trình Uyên.

anh vẫn đến bệnh viện tư nhân, bởi vì Trần Đông không có bằng lái nên chỉ có thể lái xe là Bạch Long và chở gia đình bọn họ đi.

Từ Xuyên đích thân tiếp mẹ, và kiểm tra toàn diện cho bà.

“Đúng là bệnh Alzheimer, nhưng hiện tại vẫn ở mức độ nhẹ. Chỉ cần chị cố gắng tĩnh dưỡng vui vẻ, và cố gắng duy trì như vậy là sẽ tốt hơn.”

Khi xem kết quả, Trình Uyên nhờ Bạch An Tương đưa mẹ đi dạo một vòng ở bệnh viện.

Từ Xuyên vỗ vỗ vai an ủi Trình Uyên, để Trình Uyên cảm thấy tốt hơn,rồi anh ta nói thêm: “chị ấy vừa rồi hỏi tôi, sao không giống như kiểm tra sức khỏe vậy bác sĩ, cái này không thu phí thật sao? “

Đúng vậy, đây là phong cách của mẹ anh, Trình Uyên khóe miệng gợi lên một vẻ cười khổ “Từ huynh, tôi gọi huynh là anh, anh gọi mẹ tôi là chị thế nào, đời này loạn rồi.”

“Vậy tôi nên gọi cái gì?” Từ Xuyên hỏi.

Trình Uyên suy nghĩ một chút, thở dài nói: ” Ờ, Gọi là chị đi, nghe có vẻ trẻ hơn.”

Mẹ Trình Uyên đã ngoài năm mươi, Từ Xuyên cũng đã ngoài bốn mươi.

“về sau gắng ở bên chị ấy nhiều hơn.” Từ Xuyên đề nghị.

Trình Uyên gật đầu, “chờ tôi Giải quyết xong mấy con tôm tép này, Tân Dương cơ bản cũng ổn định lại. đến lúc đó Tôi liền dẫn mẹ đi một chuyến du lịch.”

“Ý kiến hay đó.” Từ Xuyên khen ngợi.

Từ phòng làm việc của Từ Xuyên đi ra, Trình Uyên nhìn thấy Bạch An Tương cùng mẹ anh ở đại sảnh.

Chỉ là, vào lúc này, một người đàn ông mặc vest đang nói chuyện với Bạch An Tương.

Trình Uyên lặng lẽ tiến lại gần.

“Chỉ là xin số điện thoại thôi, không có ý gì khác cả, không thể làm bạn được sao?”

“Chúng ta không quen biết , không nhất thiết phải làm thế.”

“cho số điện thoại, hoặc Wechat, lúc đó chẳng phải biết nhau sao?”

“Xin lỗi, tôi đã kết hôn.”

“Ai gù, anh lại thích như vậy.”

“Anh… !”

“Anh xin lỗi, anh chỉ nói đùa thôi, nhưng anh chỉ muốn kết bạn với em và add Wechat thôi. Việc em kết hôn hay không cũng không có gì quan trọng? Hơn nữa, dù em có kết hôn đi chăng nữa nếu sống không được tốt, thì chúng ta không phải có thể được sao? “

Trình Uyên có thể nghe được.

Người đàn ông này nhìn thấy Bạch An Tương xinh đẹp như thế này liền đi qua bắt chuyện,đồng thời cũng bộc phát mặt dày mày dạn ngoan cố đó, nhìn tư thế này, Bạch An Tương nếu không để lại điện thoại hay là wechat của cô thì hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ..

Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, trên trán có một nốt ruồi to bằng hạt đậu nành, trông hơi tiều tuỵ với đôi lông mày xấu xa, quần áo mặc khá cao cấp.

Đi đến trước mặt Bạch An Tương, nắm tay Bạch An Tương, Trình Uyên nói với cô, “Em cùng mẹ lên xe trước đi.”

Bạch An Tương trong mắt lóe lên một nét lo lắng, nói với Trình Uyên: “Đừng có làm to chuyện, đừng có tức giận gì cả.”

Trình Uyên gật đầu.

Bạch An Tương đi tới băng ghế dài phía trước mẹ anh đang ngồi nghỉ ngơi ở đó, rồi đỡ bà dậy nói: “Mẹ, chúng ta lên xe trước đi, Trình Uyên gặp người quen một chút, nói chuyện vài câu rồi đến ngây ạ.”

Mẹ anh liếc mắt nhìn về đó một chút,rồi cùng Bạch An Tương rời khỏi đại sảnh.

Nhìn thấy bọn họ rời đi, trong mắt Trình Uyên tràn đầy vẻ dịu dàng.

“Giết chủ tịch Thương minh có thoải mái không?”

người đàn ông đó thình lình hỏi một câu.

Nghe vậy, Trình Uyên hai mắt nhíu lại.

Sau đó anh mới biết đối phương bắt chuyện Bạch An Tương là giả, mà đến gặp anh mới là thật.

“ngươi là ai?” Quay đầu lại, Trình Uyên lạnh giọng hỏi người đàn ông tiều tụy đang nở nụ cười thật tươi này.

“Tôi?” Người đàn ông mỉm cười. “Đương nhiên là người Thương Minh.”

“Tôi không biết anh vừa nói là có ý gì.” Trình Uyên lạnh giọng nói tiếp.

Người đàn ông cười chế nhạo “Giả ngu có ích lợi gì không?”

Nhìn xung quanh một lần, Trình Uyên nói: ” Nếu như không ngại, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện được không?”

“Đương nhiên.” Người đàn ông nhún vai đồng ý.

Trình Uyên xoay người đi về phía văn phòng viện trưởng Từ Xuyên, lúc này mới đút tay vào túi quần rồi ấn cái nút.

người đàn ông tiều tụy đó theo sát phía sau.

Cùng lúc đó, điện thoại của Bạch Long rung lên.