Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 31




Chương 31

“Răng rắc!” Bạch Long đột nhiên vươn tay nắm chặt tay trái của Đầu Trọc, một âm thanh giòn tan lập tức vang lên, đi sau nửa giây là tiếng kêu la của Đầu Trọc.

Mẹ nó, chỉ năm một cái thôi đã bóp gãy xương tay người †a rồi sao? Trong đám người lập tức vang lên nhiều tiếng kêu kinh hãi, thậm chí có người nhát gan còn ôm mặt không dám nhìn nữa luôn.

Trình Uyên cũng trợn tròn mắt, thật ra anh cũng không muốn Bạch Long làm gấy tay người ta, chỉ nghĩ, đợi khi Bạch Long ra tay, mình sẽ lên tiếng ngăn cản, cũng thuận lợi ca tụng Bạch Long là người tốt, nhưng mà ai ngờ được tên này vừa ra tay đã nhanh chóng mạnh mẽ, lưu loát linh hoạt như vậy, hơn nữa còn bóp gãy luôn.

Từ Đầu Trọc đau đến mức nhe răng nhếch miệng không kiềm chế được rú lên thảm thiết, anh ta sắp quên mất lần trước mình bị người ta đánh là từ bao giờ rồi.

Làm gì có đại ca nào không phải từ đàn em đi lên, mà đàn em thì không tránh khỏi phải đánh đánh giết giết, cho nên ban đầu chắc chắn cũng đã từng ăn đòn rất nhiều, Từ Đầu Trọc lấy việc đánh nhau liều mạng để nổi tiếng, có rất nhiều người đều biết đến chuyện này.

Nhưng có rất ít người biết, người đã lăn lộn một khi đạt được cuộc sống tốt đẹp rồi, sẽ cực kỳ sợ chết.

Từ Đầu Trọc cũng không ngoại lệ, bây giờ anh ta đột nhiên rất sợ hãi, đột nhiên cảm nhận được mối nguy.

hiểm dày đặc.

Nhưng lúc này, Bạch Long vẫn thản nhiên nói: “Tiếp theo, là chân.” Rất nhiều người đều bịt mát lại, rất nhiều người đều không dám nhìn.

“Thôi được rồi Bạch Long.” Đúng lúc này Trình Uyên lên tiếng.

Trình Uyên võ vỗ bả vai Bạch Long, nói: “Đến đây thôi, chuyện còn lại không cần anh quan tâm nữa” Bạch Long đang định cho Đầu Trọc nếm đủ bộ gấy tay gãy chân, đột nhiên bị Trình Uyên ngăn cản, hơi ngẩn ra.

Anh ta gật đầu, đột nhiên nói với Trình Uyên: “Lần sau đừng gọi là Pikachu nữa” Nói xong, anh ta lách ra khỏi đám người.

Trình Uyên liếc mắt nhìn Đầu Trọc ngã sấp trên mặt đất ôm cánh tay không ngừng rên rỉ, anh nở nụ cười.

Anh biết, bây giờ có cho Đầu Trọc mười lá gan, anh ta cũng không dám gây phiền phức cho mình nữa.

Cho nên anh cũng không để ý đến Đầu Trọc, mà lập tức xoay người nhìn Lâm Xương Dịch vẫn đang sợ hãi đến co rúm trên mặt đất.

“Bạn học cũ, anh cũng thật thẳng thắn” Trình Uyên cười khẩy lùng.

Lâm Xương Dịch bị Đầu Trọc đánh một trận, đã sợ bạt vía từ lâu, nhưng anh ta nhìn thấy vệ la Trình Uyên còn khủng bố hơn nữa, lần này lại càng sợ hãi hơn, phải biết rằng vừa nãy chính anh ta đẩy Trình Uyên ra, cũng đã tự tay mình xác nhận trước mặt mọi người.

“Anh… Anh định làm gì?” Lâm Xương Dịch sợ hãi đến mức run rẩy.

Trình Uyên không trả lời anh ta, mà chỉ lục lọi trên người.

Lật hết tất cả túi quần túi áo trên người một lượt, sau đó gộp một nắm tờ một trăm đồng lại, tính sơ sơ xem ra cũng có khoảng mười nghìn.

Trình Uyên cầm tiền phe phẩy trước mặt Lâm Xương Dịch, giọng nói lạnh lùng: “Gọi ông nội đi!” Trước đó Lâm Xương Dịch cũng đã nói, miễn là Trình Uyên có thể lấy ra được mười nghìn, anh ta sẽ gọi Trình Uyên là ông nội.

Nói đùa chắc, mặc dù Trình Uyên ăn mặc không ra gì, nhưng mà giá trị con người lại cao nhất thành phố Tân Dương đấy.

Nhưng mà anh quả thật không có thói quen cầm theo tiền, chẳng qua biết rõ hôm nay họp lớp mới cầm theo chút tiền mặt ra ngoài thôi, chuẩn bị có thể dùng đến bất cứ lúc nào.

Nói thật, nếu Lâm Xương Dịch nói, nếu anh có thể lấy hai mươi nghìn ra tôi sẽ làm thế nào thế nào đó, vậy thì Trình Uyên không lấy ra được thật.

“Là ai?” “Ai đánh nhau đấy?” “Ông, ông đây tự ngã” Nghe nói như vậy, cảnh sát kia không kiềm được nhíu mày, giận dữ nói: “Anh đừng có sợ hãi mà tránh né…!” Đúng lúc này, có một đám cảnh sát từ dưới tâng hai khách sạn xông lên.

Bọn họ xông lên là lập tức bao vây nơi này.

Cảnh sát dẫn đầu hơn ba mươi tuổi, vừa cao vừa béo.

Anh ta chỉ Từ Đầu Trọc đang ngã sấp trên mặt đất hỏi: “Có chuyện gì xảy ra? Ai đánh bọn họ?” Từ Đầu Trọc liếc mắt nhìn Trình Uyên, cười cay đắng nói: “Không ai sợ hãi gì cả, có chúng tôi ở đây không ai dám trả thù nữa, là ai đánh anh anh cứ nói thẳng, anh phải tin tưởng pháp luật.” “Ông đã nói là do ông tự ngã cơ mà” Đầu Trọc tức giận nói.

Như vậy đám cảnh sát cũng không còn cách nào được.

nữa.

Biết rõ nơi đây có gây chuyện đánh nhau, chạy lên đến nơi lại chỉ bắt được một đám bị đánh, có chuyện gì xảy ra vậy? Nhưng mà đúng lúc này.

“Là anh ta, là anh ta đánh!” Lâm Xương Dịch giống như đã gặp được người cứu vớt, không biết lấy can đảm từ đâu, lập tức bò dậy chỉ vào Trình Uyên nói với đám cảnh sát.

Lần này tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Hơn nữa những người bạn học của Trình Uyên cũng hoàn toàn không thể tin được đúng lúc này Lâm Xương Dịch lại đứng ra xác nhận là Trình Uyên.

Trình Uyên cũng vô cùng kinh ngạc.

Đối mặt với ánh mắt thăm dò của đám cảnh sát, anh có thể làm gì bây giờ? Dù sao anh cũng không thể khai Bạch Long ra được, dù sao Bạch Long người ta cũng đang bảo vệ mình.

“Thật sự là anh đánh sao?” Trình Uyên cười gượng: “Coi như là vậy.” “Dẫn đi!” Người cảnh sát trung niên hét lớn một tiếng.

Sau đó Trình Uyên đã bị nhóm cảnh sát này dẫn đi.

Đợi cảnh sát đi rồi, Tiêu Mục chợt xoay người nhìn chằm chằm Lâm Xương Dịch, đưa tay chỉ anh ta, cũng không biết nên nói gì cho phải, không kiềm được tức giận nói: “Mẹ kiếp anh là loại người gì thế hả?” Nói xong anh ta xoay người ra khỏi khách sạn, gọi xe đi thẳng đến Cục Cảnh sát, Tiêu Mục muốn làm chứng cho Trình Uyên, nói là anh phòng vệ chính đáng.

Lý Huy liếc mắt nhìn Lâm Xương Dịch mà mình vẫn luôn nịnh nọt, cũng không kiềm được lắc đầu, dần dần tách ra khỏi đám người.

“Dù gì cũng là bạn học, tại sao anh phải làm như vậy?” “Đúng đấy, Lâm Xương Dịch anh tệ quá” “Tôi cũng không dám có người bạn học như vậy đâu, nói không chừng lúc nào đó sẽ bị người ta hãm hại mất” Các bạn học đều nhao nhao chỉ vào Lâm Xương Dịch, sau đó cả đám người đều tan rã chẳng vui vẻ gì.

Lâm Xương Dịch thấy tất cả mọi người đều trách mắng mình, không khỏi gân cổ kêu to: “Chẳng lẽ tôi nói dối à? Mẹ nó tôi toàn nói sự thật mà, chẳng lẽ như vậy cũng sai sao?” Nhưng lời giải thích của anh ta không được bất kỳ ai đáp.

lại, tất cả mọi người đều chỉ dám đứng nhìn từ xa không dám đến gần.

Lâm Xương Dịch thật sự cũng tức giận đến phát điên, nhưng khi nhìn thấy Thiệu Đình Đình vẫn đang ở đây, anh ta không kiềm được thở dài, hai tay vịn vai Thiệu Đình Đình: “Đình Đình, cho dù bọn họ đều không hiểu anh, miễn là em tin tưởng anh, anh vẫn…” Nhưng không đợi anh nói hết câu, Thiệu Đình Đình đã hất tay anh ta ra, chỉ vào mặt Lâm Xương Dịch nói: “Lão Lâm, tôi thật sự không ngờ được anh lại là loại người đê tiện như trước đây coi như mắt tôi bị mù, chúng ta xong hết rồi.

Nói xong cô ta cũng hất đầu đi ra.

Lâm Xương Dịch ngây ra.

Cục Cảnh sát, cảnh sát cao béo không tra hỏi gì hết đã lập tức ra lệnh trước tiên cứ giam Trình Uyên lại đã, sau đó một mình đi ra khỏi Cục Cảnh sát.

Đi ra vỉa hè, anh ta lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.

“Cậu Bạch, đã bắt được người rồi.” Đầu bên kia điện thoại có giọng nói của BạchVĩnh Minh vang lên: “Hì hì, cũng chỉ có lão Cao anh đáng tin thôi, thế nào? Có phải cậu ta bị người ta đánh cho gãy tay gãy chân rồi không?” Cảnh sát cao béo nhíu mày nói: “Không có chuyện đó, ngược lại là đám người Từ Đầu Trọc bị anh ta đánh gãy tay gãy chân.” “Cái gì?’ Bên kia giọng nói khiếp sợ của BạchVĩnh Minh vang lên: “Một mình cậu ta sao?” “Một mình anh ta, đánh bảy, tám tên lưu manh” Cảnh sát cao béo nói.

“Mẹ kiêp!” BạchVĩnh Minh không kiềm được chửi bậy một câu.

Nhưng anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại: “Biết rồi lão Cao, những chuyện đã đồng ý với anh cứ tin tưởng vào.

†ôi, anh xem nếu ngày mai thuận tiện, sắp xếp cho tôi gặp Trình Uyên, hừ hừ… Nếu Từ Đầu Trọc đã không có tác dụng gì, vậy tôi chỉ có thể tự mình ra tay thôi.” Nghe thấy câu này, cảnh sát cao béo không kiêm được.

nhíu chặt lông mày lần nữa: “Cậu Bạch, chuyện này trái quy định đấy.” “Quy định là chết người là sống, ngoại trừ những chuyện mà tôi đã đồng ý với anh ra, tôi cho anh thêm một triệu nữa” “Được rồi, để tôi đi sắp xếp Khi trời tối.

Trong biệt thự Vịnh Ánh Trăng, Bạch An Tương nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt thay đổi.

Mà cùng lúc đó, Vương Tử Yên cũng nhận được một cuộc điện thoại.