Chương 279: Thử cái khác H
oàng Đại Cường sững sờ.
“CMCM, ai cho các ngươi lên đây?” Sau khi định thần lại, chỉ vào Trình Uyên tức giận nói: “Cút xuống , ngươi, ngươi… A, em gái không nói em, và ngươi cút xuống.”
Trình Uyên lười không để ý tới hắn, quay mặt ra khỏi xe, thấy Thời Dương và Vương Hinh Duyệt thì thào nói nhỏ gì đó.
“Này, các ngươi có nghe không, loại xe này không thích hợp cho nhà quê các ngươi? Biến khỏi đây đừng làm bẩn xe của bọn ta.”
Trình Uyên lạnh lùng liếc hắn một cái.
Hoàng Đại Cường bị ánh mắt của Trình Uyên làm cho giật mình.
Lúc này, Kim Kiệt và Vương Hinh Duyệt cũng đã lên xe.
Hoàng Đại Cường thấy Kim Kiệt lên xe, càng thêm kiêu ngạo. “Lão Kim, nhìn xem, tên này là ai, dám lên xe Cẩm Đông của chúng ta, cho bọn hắn lăn xuống đi.”
Kim Kiệt khuôn mặt mập mạp không khỏi co giật run vài cái.
Lão Kim là người như thế nào?
Đó là một nhân vật cấp cao trong Cẩm Đông, hắn ta rất thông minh.
Tính ra Hoàng Đại Cường cùng Trình Uyên xem như đã biết trước đó không lâu, nhưng là Trình Uyên không có nói thân phận cho Hoàng Đại Cường biết, cho nên xem ra Trình Uyên cũng không muốn người khác biết thân phận.
Nghĩ rõ ràng về điểm này với Hoàng Đại Cường, tự nhiên cũng không dám vạch trần Trình Uyên là chủ tịch hội đồng quản trị, Kim Kiệt đối với Hoàng Đại Cường, chỉ cười cười: “Đều là người một nhà, là người một nhà.”
Nghe vậy , Hoàng Đại Cường đột nhiên giật mình.
Người một nhà?
“Hắn cũng là Tập Đoàn Cẩm Đông của ngươi?” Hoàng Đại Cường hoài nghi hỏi với Kim Kiệt.
Trình Uyên toàn thân bị thương, bên trong quấn rất nhiều băng, để che giấu những thứ này, anh cố ý mặc quần áo bình thường rộng hơn, dường như cho người ta cảm giác rất rẻ tiền.
“Đúng, đúng thế.” Kim Kiệt gật đầu, mồ hôi nhễ nhại.
Hoàng Đại Cường nghĩ thầm, cho dù Trình Uyên có là ở trong Tập Đoàn Cẩm Đông, cũng có lẽ chỉ là một nhân viên nhỏ, hoặc là chủ nhiệm nhỏ.
Bất kể là như thế nào, dù sao cũng không cao bằng Kim Kiệt, dù sao Kim Kiệt tại Tập Đoàn Cẩm Đông chính là dưới một người trên vạn người, là một đổng sự.
Hoàng Đại Cường nghiêng đầu,nhìn chằm chằm giễu cợt với Trình Uyên.
Sau khi mọi người lên xe đủ, xe bắt đầu di chuyển.
Trình Uyên trong lòng tràn đầy suy nghĩ, cũng không thèm để ý tới Hoàng Đại Cường, nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ đến chuyện kỳ quái này.
Ngay khi Trình Uyên và xe của họ vừa lái đi, một tiếng động đột nhiên vang lên ở lối ra.
“Giết người …!”
“Nhìn xem, có người bị cắt cổ!”
Một nhóm người bao quanh lối ra của nhà ga đông như kiến.
Có một người đàn ông mặc quần áo đen và đeo mặt nạ đen nằm trên mặt đất, anh ta dùng một tay che cổ họng, máu trào ra.
Có vẻ như ai đó đã bị cắt cổ một lúc rồi, và rất nhiều máu đã đổ ra.
Đã có rất nhiều người ra khỏi ga, nhưng khi cảnh tượng này xuất hiện, tất cả đều chạy lại xem, đột nhiên những người muốn rời khỏi ga đều bị chặn lại.
Không ai để ý, một cô gái mập mạp chỉ cao có 1,5 mét, nặng một hơn trăm cân đã chen ra khỏi đám đông rồi bước đi.
Bước vào nhà vệ sinh công cộng của ga tàu cao tốc, cô gái mập ú lấy điện thoại di động ra nói: “Chủ nhân, em đã giao hàng an toàn, xương cá cũng rút”.
“Cái gì? Ở lại bảo vệ Thiếu chủ?”
“Vâng! La Sát hiểu.”
…
…
Trong xe của Lincoln …
Hoàng Đại Cường cùng Kim Kiệt nhiệt tình tán gẫu, nhưng đáng tiếc Kim Kiệt tựa như có cái gì tâm tư, dần dần, không nói gì nữa.
Chiếc xe trở nên im lặng.
Lúc này Hoàng Đại Cường nhìn chằm chằm Trình Uyên, càng nhìn càng khó chịu, càng nhìn càng tức giận.
Lòng căm thù bấn loạn trong lòng!
Nhưng mà, nhìn Bạch An Tương, trong lòng lại bắt đầu có hưng phấn.
Một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, nếu có thể lên giường, chẳng phải sướng muốn chết sao?
Ngay sau đó, hắn nghĩ đến một cô em gái xinh đẹp như vậy, lại thật sự đi theo Trình Uyên.
Thật là Bực bội!
Rất tức giận!
“Này oắt con, bây giờ ngươi đã biết ta là ai chưa, Hoàng Đại Cường?” Hoàng Đại Cường chế nhạo Trình Uyên, tìm phiền toái.
Trình Uyên mặc kệ hắn.
Để hắn ấy đi nhờ, chủ yếu là vì anh không muốn phức tạp thêm, nhân tiện cho Kim Kiệt chút thể diện, nếu không thì đá đít hắn nữa đường.
Nhưng là có đôi khi anh càng không muốn để ý người khác, thì người khác hung hăng có thể ngồi lên đầu ngồi, điển hình như Hoàng Đại Cường trước mặt đây, hắn còn tưởng rằng Trình Uyên sợ hắn.
Vì vậy hắn càng thấy đắc ý hơn, thậm chí còn kiêu ngạo hơn.
“Này, oắc con còn giả vờ điếc nữa sao? Con mẹ nhà ngươi, ta đang nói ngươi đấy, ngươi không phải rất tuyệt khi ở nhà ga sao?”
“Ái!”
“Bốp!”
Trình Uyên đang lo lắng suy nghĩ mấy chuyện, nhưng đột nhiên bị Hoàng Đại Cường đẩy ngã đầu, nhất thời sửng sốt.
Không chỉ có Trình Uyên sững sờ, tất cả mọi người trong xe đều sửng sốt.
Kim Kiệt trợn tròn mắt hơn nữa, không ngờ rằng bạn học của mình lại muốn tìm con đường chết.
Hoàng Đại Cường tiếp tục vỗ vào đầu Trình Uyên, thấy anh có chút thất thần, khẩu khí hắn càng thêm kiêu ngạo.
“ranh con này bây giờ vẫn giả điếc với Lão Tử đúng không? Vừa rồi khẩu khí của ngươi như thế nào? Không phải dám động thủ với ta sao? Ngươi làm Lại cho Lão Tử thử xem nào?”
Trình Uyên ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Hoàng Đại Cường, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng.
Nhìn thấy bộ dạng này của Trình Uyên lúc này, Kim Kiệt bị hù kém chút quỳ xuống đất..
“Ngươi nói cái gì? Lại muốn cùng ta động thủ nữa sao?” Trình Uyên lạnh lùng hỏi Hoàng Đại Cường.
Hoàng Đại Cường vỗ ngực của mình, rồi kêu gào nói: “Lại đây, lại đây, con mẹ nhà ngươi để Lão tử nhìn xem lần này ngươi cùng với ta động thủ thế nào.”
Trình không có cùng hắn động thủ, mà là đem ánh mắt nhìn về phía những người khác. “Các ngươi đều cũng nghe được. Hắn nói thử động thủ với hắn lần nữa”
“Đúng vậy, ta nói!” Hoàng Đại Cường không rõ ràng cho lắm, thế là ngay tại bên bờ nguy hiểm, điên cuồng điên cuồng khiêu khích.
“CMM!”
” Đánh chết con mẹ nhà ngươi đồ con rùa!”
” Muốn chết, ngay cả chủ tịch ngươi cũng dám đánh!”
“Giết chết hắn!”
Đầu tiên là Kim Kiệt, lúc này không quan tâm đến thể diện bạn học nữa, xông lên một đấm đánh vào sống mũi Hoàng Đại Cường.
Sau đó là các giám đốc cấp cao Cẩm Đông, những người này dường như muốn biểu hiện ở trước mặt Trình Uyên, thế là từng người một.
Một đám người đè, giữ Hoàng Đại Cường rồi đấm, đá, cào cấu, đủ các thể loại môn võ công thất truyền, chỉ thiếu dép vả quyền mà thôi, còn lại được dùng trên người Hoàng Đại Cường.
Hoàng Đại Cường bộ não bây giờ gần như tê liệt. (rối não vl không nghĩ ra từ được ) Sau khi bị một nhóm người đánh, hắn không thể ngẩng đầu lên được, chỉ có thể ôm đầu rên rỉ, “Mẹ kiếp, Lão Kim, ngươi làm sao vậy?”
“Ái á,Ôi đau quá, dừng tay!”
“Tôi là Hoàng Đại Cường, Lão Kim, làm ơn kêu bọn họ dừng lại đi, Á, ú…”
Từ khi lên xe, người tàn nhẫn đã thấy Trình Uyên khác thường, lúc này, hắn mới nhìn Trình Uyên kỹ hơn.
Lúc này Trình Uyên, đối với tàu cao tốc lộ ra hai cái khí chất khác biệt.
“Có vẻ như tôi đã đánh giá thấp ngươi.” Anh Ruthless nói.
Trình Uyên nhàn nhạt đáp “Tôi tên là Trình Uyên.”
Nghe vậy, người tàn nhẫn trầm ngâm suy nghĩ.
Trình Uyên lại giải thích “Tân Dương , chủ tịch Tập đoàn Cẩm Đông, Trình Uyên!”
Người tàn nhẫn chợt mới hiểu ra.
Một nhóm người vẫn đánh bầm dập Hoàng Đại Cường.
Cuối cùng, Kim Kiệt nắm lấy tóc Hoàng Đại Cường, chỉ vào Trình Uyên nói: “Con mẹ nó nhà người, ngươi nhìn đây cho rõ, người này mà ngươi cũng muốn dám đánh?”