Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 239




Chương 239: Báo thù

Vết máu trên người từ lâu đã biến thành màu đỏ sẫm, lan khắp người Bạch Thiếu Lâm giống như một vết bớt, còn có mùi tanh của máu trong phòng bệnh cữ lơ lững.

Ông cụ nhúng khăn vào nước sạch, lau người cho Bạch Thiếu Lâm rất cẩn thận.

Bên ngoài có quá nhiều tiếng ồn, như thể ông không nghe thấy.

Nhưng thật ra, dù tuổi cao, chân đi không thuận tiện nhưng cụ vẫn biết tai thính mắt tinh.

Làm sao ông ta không nghe thấy được?

“cha sống gần cả một đời người, cả đời bị danh lợi quấn quanh.”

“Lúc đầu cha sợ mọi người đàm tiếu, hoặc sự nghiệp vừa thăng tiến sẽ bị ảnh hưởng nên đã phũ phàng từ chối mẹ con con.”

“Vì vậy, sau này, cha đã sợ hãi khi nhìn thấy con như thế này.”

“Dù thời đại bây giờ đã khác, nhưng những tư tưởng cổ hủ đó đã ăn rất sâu vào thế hệ của bọn cha , đã gây gánh nặng cho con suốt đời, và khiến gia đình các con đau khổ hàng chục năm”.

” Cha có lỗi với các con.”

“Haiz,bây giờ cha đã 80. cha bắt đầu đo bằng ngón chân khi đi bộ,và cũng lúc này cha mới hiểu rằng Mối quan hệ thân thiết nhất trong cuộc đời của một con người là cốt nhục thân tình, danh vọng và sự giàu có đều như là mây trôi. “

“Thiếu Lâm, con yên tâm, khi nào khỏe hơn, cha sẽ dẫn mẹ con vào từ đường Bạch gia.”

Bạch Thiếu Lâm tỉnh táo lại, nhưng vẫn còn đang hôn mê lão thái gia cũng không biết hắn có thể hay không nghe thấy.

cũng không biết, nếu anh ấy có thể nghe thấy những điều này, thì anh ấy tỉnh lại có còn nói những lời này hay không.

Trình Uyên và Bạch Ngạn Bân đều được đưa vào phòng bệnh.

Bạch Ngạn Bân bị Trình Uyên đánh không nhẹ, nhưng tính mạng cũng không nguy hiểm, mặt mày nhất định phải nát bét, sắc mặt gần như thành quả cà tím.

Hắn cũng được gọi là nghiệp tới cản không nổi.

Nghe thấy Bạch Thiếu Thần nói Bạch An Tương và Bạch Thiếu Lâm sắp chết, bị Trình Uyên “lừ gạt” không có mặt tại bệnh viện, nên Bạch Ngạn Bân vui mừng đến mức không kiềm chế được, không nhịn được, liền một mực đến tận nơi thấy tận mắt để thõa mãn niềm vui sướng trong lòng của hắn.

“Đội trưởng Lý, ngươi nhất định phải làm chủ cho ta, từ nhỏ đến giờ tôi chưa bao giờ cảm thấy tức giận như lúcnày.” Bạch Ngạn Bân khóc lóc kể lể với Lý Túc sau khi tỉnh lại.

Trên thực tế, hắn bị Trình Uyên đánh mấy lần cũng không chịu tĩnh ngộ, đáng đời.

Lý Túc ngây người nhìn Bạch Ngạn Bân, lạnh lùng nói: “Nguyên nhân của chuyện này là do có người muốn bắt cóc Bạch An Tương.”

“Bọn hắn kia bị là đáng đời,và khẳng định Trình Uyên hẳn là đã đắc tội ai đó.” Bạch Ngạn Bân vội vàng nói.

Lý Túc lại cười lạnh một tiếng, “Cho nên, phía sau người bắt cóc, chúng ta nghiêm túc nghi ngờ ngươi.”

“Cái gì?” Bạch Ngạn Bân kinh ngạc há to miệng như quả trứng gà.

“Đương nhiên, hiện tại chỉ là nghi vấn. Chúng tôi chưa cũng chua có chứng cứ đầy đủ, chuyện này phải đợi sau khi nạn nhân nói ra”, Lý Túc nhẹ giọng nói. ” Cho nên, chuyện của các ngươi, là bí mật hoà giải, ngươi tốt nhất hiện tại suy nghĩ tỉ mỉ một chút. “

“…” Bạch Ngạn Bân không thể tiêu hóa được Logic này, nhưng theo bản năng của hắn cảm thấy có lẽ trận đánh này không giải quyết được gì.

Đến Nửa đêm, Trình Uyên cũng tỉnh lại.

Lý Túc đứng bên cạnh, cùng với Lý Tịnh Trúc, Vương Hinh Duyệt và Bạch Long.

Sau khi mở mắt ra, Trình Uyên trực tiếp hỏi Lý Túc “Ai làm?”

Lý Túc từ trong túi móc ra một tấm ảnh chụp hiện trường, ném cho Trình Uyên. “Một tên bị cha vợ ngươi giết, một tên bị bắt. Theo lời kể lại, bọn hắn là thủ hạ của Lão mèo. Về phần lão mèo già có làm điều đó hay không, thì cái tên đó có chết hay sống không nói. “

Trình Uyên chật vật ngồi dậy, Lý Tịnh Trúc và Vương Hinh Duyệt vội vàng đỡ anh lên.

“Ngươi đang nghi ngờ mèo già, vì không có chứng cứ, cho nên cuối cùng cũng sẽ không giải quyết được gì đúng không?” Trình Uyên hỏi Lý Túc.

Lý Túc lắc đầu, kiên quyết nói: “Đương nhiên sẽ không dừng lại ở đây, ngươi hãy tin tưởng ta bằng hữu.”

Trình Uyên nghe xong thở dài, sau đó gật đầu.

Sau khi Lý Túc rời đi, Trình Uyên nhẹ giọng nói: ” Ta khẳng định sẽ tin ngươi, nhưng tin ngươi trong lòng ta không thể giải tỏa được cơn hận này .”

Vương Hinh Duyệt và Lý Tịnh Trúc liếc nhau, bọn họ dường như nhìn thấy trong mắt Trình Uyên lửa giận bừng bừng.

Bọn họ trong lòng trước nay chưa từng có hồi hộp như vậy với Trình Uyên.

Trình Uyên gọi Từ đầu trọc “ngươi hãy gõi tất cả các anh em có được rồi tập hợp lại.”

Bởi vì Đầu trừ trọc nghe lời Trình Uyên, và Trình Uyên vừa mới cứu được em gái của hắn, cho nên Đầu từ trọc lần này cũng không thèm hỏi giá cả cũng như không hỏi anh đang làm gì.

“Tôi biết rồi ông chủ.”

Sau đó, Trình Uyên nói với Bạch Long, “Ta muốn gặp lão Hắc của khu phía Đông, ngươi nghĩ biện pháp giúp ta đem hắn tới đây được không.”

Bạch Long gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Còn Đại Đinh ở huyện Nam Thành …

Bởi vì chuyện vừa rồi, Bạch Long cũng không dễ dàng thu dọn hết, có lẽ hắn đã sớm trốn đi ,vì chuyện này người của Từ trọc đã tìm kiếm hắn khắp đường phố.

“Ngài, muốn làm gì?” Vương Hinh Duyệt lo lắng hỏi Trình Uyên.

Trình Uyên vẻ mặt ảm đạm nói ” Báo thù!”

Không lâu sau, Từ đầu trọc vội vàng đến bệnh viện trước.

“Ông chủ, các anh em đều đợi ở bên ngoài, có chuyện gì thì ngài cứ việc phân phó.”

Không bao lâu, Bạch Long cũng trở lại, nhân tiện còn mang theo một cái bao. Bạn đang đọc truyện tại group: Vasterel. Hãy tham gia group để được đọc những chap mới nhất.

Với một tiếng “bụp!”, Ném bao xuống đất, chẳng khác gì ném một bao khoai.

“CMN! Đau chết Lão Tử.”

Kết quả là, trong bao tải truyền tới một tiếng mắng giận.

Cởi bao tải ra, tất cả những người có mặt đều lộ ra vẻ mặt kỳ quái, đặc biệt là Trình Uyên trực tiếp xoa trán.

“Đại ca, ta kêu ngươi mời qua. Ngài trói hắn lại là có ý gì?”

Bạch Long nhẹ nói: “Đều như nhau.”

Lão Hắc đúng như tên gọi, vóc dang đen như mọi, nếu không nói thông thạo tiếng phổ thông, thoạt nhìn có thể nghĩ rằng hắn đến từ Châu Phi.

Khi hắn ta đang ngủ trên bụng của một người phụ nữ, hắn ta bị Bạch Long trực tiếp dùng dây trói.

Về việc Bạch Long tìm được lão Hắc bằng cách nào, đối với am hiểu cách truy lùng điều tra của Bạch Long mà nói, không khó đối với Bạch Long.

“Fuck, các người là cái quái gì vậy, bắt Lão Tử tới đây là có ý gì …” Lão Hắc rất tức giận, quay đầu nhìn những khuôn mặt xa lạ này nói.

Đột nhiên, hắn nhìn thấy Từ đầu trọc. “Từ trọc, Ngươi là có ý gì? Ta, lão Hắc, nước giếng không phạm nước sông với ngươi. Ngươi định khai chiến với ta sao?”

Từ đầu trọc vội vàng lắc đầu, “Đừng đừng, đừng, ta không có ý này, đây là ý của ông chủ chúng ta.”

“Ông chủ?” Nghe đến đây, lão Hắc không khỏi nheo mắt.

Hắn rất tò mò, làm sao một người như Từ đầu trọc lại có thể nghe theo mệnh lệnh của người khác? Vì vậy, ánh mắt hắn bắt đầu tìm kiếm.

Cuối cùng, ánh mắt của hắn đặt ở trên người Trình Uyên.

Chỉ là sau khi nhìn thấy tuổi tác của Trình Uyên, hắn rất là thất vọng. “Từ trọc, ngươi bây giờ biến thành dạng gì rồi vậy? Ngay cả đứa hỉ mũi chưa sạch cũng có thể điều khiển được ngươi sao?”

Lão trọc chậm rãi xoa miệng, lão hắc lộ ra một nét giễu cợt, lão Hắc không trả lời.

“Mười triệu.”

Trình Uyên không nói nhảm với lão Hắc, duỗi một ngón tay ra, mở miệng nói với hắn.

“Cái gì mười triệu?” Lão Hắc kinh ngạc nói, “Mười …

triệu?”

“Đúng vậy, mười triệu, ta sẽ cho ngươi mười triệu!”

Trình Uyên lại nhấn mạnh.

“A …” Lão Hắc ngẩn người. “Vì sao?”