Chương 228
Lúc Trình Uyên nói Lý Nam Địch đang lo chuyện khách sạn, Tống Triết có hơi động lòng.
Ông ta tiếp tục tham lam nhìn chảm chằm Vương Tử ‘Yên, nói một câu không liên quan gì đến chủ đề Trình Uyên đang nói: “Chủ tịch Trình đúng là có phúc, nhân viên bên cạnh người này xinh đẹp hơn người kia, thật giống như tất cả đại mỹ nữ ở thành phố Tân Dương đều bị cậu thu phục hết rồi vậy”
“Chủ tịch Tống nói đùa rồi” Trình:Uyên ©ười.xoà: “Vậy: ông xem buổi tiệc tối nay…”
“Chủ tịch Trình đã tự mình đến mời, ông Tống tôi có chuyện lớn đến mức nào chắc chắn cũng phải tạm thời buông xuống, tôi cũng đâu thể không nể mặt cậu được đúng không”
Tuy nói thì hay, nhưng lúc Tống Triết nói chuyện ông ta vẫn cứ nhìn châm chăm Vương Tử Yên, khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu.
“Nhưng mà..” Tống Triết im lặng một lát rồi nói tiết và chủ tịch của mấy ngân hàng khác đều là bạn bè, nếu Chủ tịch Trình chỉ mời tôi, tôi sợ bọn họ sẽ nói ra nói vào, cậu thấy sao?”
Trình Uyên hiểu ý của ông ta Con cáo già này vẫn đang tự làm giá cho mình, đổi việc mời ông ta thành mời các ông chủ trong liên minh ngân hàng của thành phố Tân Dương, đơn giản chỉ muốn nói với anh rằng những người này đều nghe lời tôi, đến lúc đó, nếu cậu không đồng ý, vậy chúng tôi chắc chản sẽ cùng tiến cùng lùi.
Hiểu thì hiểu, nhưng thật ra có vài việc không thể không đồng ý, dù sao người ta cũng có lý do hoàn hảo.
“Đúng, Chủ tịch Tống suy nghĩ chu đáo, tôi sẽ lập tức.
thông báo với chủ tịch của mấy ngân hàng khác”
“Không phải thông báo, mà là mời” Tống Triết nhắc nhở.
“Đúng đúng đúng, mời”
Ra khỏi toà nhà Ngân hàng Trung Thượng, Trình Uyên không nhịn được mắng một câu: “Tên béo chết tiệt!”
Vương Tử Yên hỏi: “Vậy tiếp theo chúng ta…2”
“Đi thông báo với ông chủ của mấy ngân hàng khác”
Trình Uyên lạnh lùng nói: “Tiện thể mời thêm mấy người luôn”
“Hả?”
Sau khi Tống Triết gật đầu, ông chủ của mấy ngân hàng khác cũng không khó mời, gọi mấy cuộc điện thoại là xong Còn về những người mời thêm… Đương nhiên càng không khó mời hơn.
Cùng lúc đó.
Trần Thành trốn vào trong căn hộ có ba phòng ngủ.
Anh ta bị Bạch Long đập một trận, có mấy chỗ bị thương, cổ tay trái còn bị trật khớp.
Mà chủ của căn hộ này chính là người đàn ông trông ốm yếu bên cạnh Thẩm Trác kia, cũng chính là sư đệ của Trần Thành.
Trần Thành nằm trên giường, sắc mặt bình tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
“Sư huynh, con người của anh đúng là quá cố chấp” Ma Ốm đem một chai nước thuốc không biết tên đến, đầu tiên là bôi lên tay mình, sau đó dùng hai tay vặn cổ tay cho Trần Thành: “Nếu cậu ta muốn biết thì anh cứ nói với cậu ta đi, nguyên tắc với chẳng nguyên tắc cái gì”
“Sao?” Trần Thành hỏi lại gã.
Ma Ốm nhếch miệng cười: “Được được được, coi như em chưa nói”
“Rác!”” Đúng vào lúc này, Ma ốm đột nhiên dùng sức, một âm thanh giòn giã vang lên khiến Trần Thành không khỏi nhíu chặt mày.
“Khụ khụ..” Sau khi bẻ khớp lại cho Trần Thành xong, Ma Ốm lại liên tục ho khan: “Em đi giết anh ta giúp anh”
Trần Thành nặng nề thở dốc hai hơi, người đàn ông mình đồng da sắt như anh ta khi động đến xương cốt cũng vẫn đau đến mức khó chịu.
“Tại sao?” Trần Thành hỏi lại.
Lần này đến lượt Ma Ốn ngạc nhiên.
“Anh ta muốn đánh chết anh mà sư huynh, anh giữ anh †a lại làm gì?”
Trần Thành đột nhiên ngồi dậy, nghiêm túc nói với Ma Ốm: “Sư đệ, chú nghe lời anh, đừng đụng vào anh ta”
Đến lượt Ma Ốm không vui: “Sư huynh, anh bị sao thế?”
Lạ lùng thật, em nói chuyện giúp anh ta, anh trách em, bây giờ em muốn giết chết anh ta giúp anh, anh cũng trách em, Ma Ốm rất uất ức: “Rốt cuộc anh muốn thế nào hả?”
Trần Thành lấy ra một chai siro lê trị ho từ trong ngực đưa cho Ma Ốm: “Anh ta là của anh”
Ma Ốm cầm lấy chai siro lê, không khỏi cười khổ nói: “Lần trước em vẫn còn nửa chai đây.”
Loại siro lê này khác với loại bán ngoài chợ, đây là Trần Thành tự mình làm.
Dù sao bình thường ngoài giết người và giết người, anh †a có rất nhiều thời gian để lãng phí, có lẽ những người quen biết anh ta đều biết anh ta điều chế rượu rất ngon, nhưng chỉ có Ma Ốm biết anh ta nấu siro lê cũng rất đỉnh.
“Nhưng mà sư huynh, tình trạng của anh lúc này không đúng lắm”
“Không đúng chỗ nào?”
“Em dám đánh cược anh không thể giết chết Trình Uyên”
“Đúng thật là rất khó, Bạch Long là một chướng ngại vật rất lớn”
“Không không không, ý của em là dù không có Bạch Long, em cũng cảm thấy anh không thể giết anh ta”
“Hả?”
“Còn tiếp tục như thế nữa, anh sẽ yêu anh ta đấy”
“CútI”
Ma Ốm bật cười.
Trần Thành bày ra dáng vẻ của một sư huynh, nghiêm túc quay mặt sang chỗ khác.
Một lúc lâu sau đó, Ma ốm đột nhiên nói: “Sư huynh, nhà họ Thẩm rất lớn, nội tình rất sâu”
“Anh biết.” Trần Thành gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Nhưng anh không quen ăn nhờ ở đậu: “Vậy giữa anh và Trình Uyên…?”
“Quan hệ hợp tác” Trần Thành nói một cách chắc chắn.
Nhưng Ma Ốm lại không thấy thế, gã cứ cảm thấy quan hệ giữa Trình Uyên và Trần Thành hơi vi diệu.
Quan hệ không giống hợp tác, hoặc giống hợp tác không giống bạn bè, hoặc giống bạn bè không giống giết và bị giết, nhưng nếu không có những quan hệ này, hai người hoàn toàn không thể có tiếp xúc với nhau.
Tóm lại là rất phức tạp.
Lúc Tống Triết đến khách sạn lớn của thành phố Tân Dương thì phát hiện nơi này còn náo nhiệt hơn trong tưởng tượng của ông ta.
Ông ta vốn cho rằng có thêm ông chủ của mấy ngân hàng khác, một bàn một phòng bao là đủ rồi, nhưng bây giờ thì sao.
Cũng là phòng, nhưng là loại phòng lớn, cả lầu hai được.
bao trọn, ngoài ông chủ của mấy ngân hàng đang ngồi trên một bàn còn có ông chủ lớn của rất nhiều doanh nghiệp khác, lần lượt chiếm bốn năm cái bàn.
Tống Triết không khỏi nhíu mày: “Rốt cuộc Trình Uyên này muốn làm gì? Thật kỳ quái.”
Ở trước mặt nhiều người như thế, kêu ông ta nói điều kiện kiểu gì đây?
“Chủ tịch Tống đến rồi à Uyên tự mình nghênh đón.
lào nào nào, mời ngồi” Trình Tống Triết bất mãn liếc anh một cái: “Chủ tịch Trình, lúc.
cậu nói chuyện với tôi cũng đâu có nói đông người đến thế đâu”
Trình Uyên cười đáp: “Mấy ông chủ này đều đến đây để ăn cơm, tình cờ gặp nhau nên ngồi cùng luôn”
Tình cờ?
Tống Triết không nhịn được trợn mắt, có trời mới tin anh.
Nhưng lúc này cũng không thể thể hiện quá rõ ràng được, lúc ngồi xuống trước bàn của mình, ông chủ của mấy ngân hàng khác đều chào hỏi ông ta.
Sau đó là mấy lời hỏi han vô bổ.
Rượu và đồ ăn lên rất nhanh, lúc tất cả món đều lên hết, mọi người đã quá ba tuần rượu.
Trình Uyên cũng dẫn dắt đến chủ đề chính.
“Chủ tịch Tống, thật không dám giấu giếm, ông cũng biết đó, Tuấn Phong chúng tôi luôn rất có uy tín, cho nên gần đây tài chính của chúng tôi xuất hiện chút vấn đề, muốn vay chút tiền của ngân hàng mấy vị”
Nghe vậy, ông chủ của mấy ngân hàng đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai nói gì.
Tống Triết thì rướn cổ nhìn xung quanh, thản nhiên hỏi: “Sao hôm nay không gặp hai trợ lý xinh đẹp bên cạnh Chủ tịch Trình vậy?”
Trình Uyên cười đáp: “À, bọn họ không uống rượu, cho nên tôi cũng không kêu bọn họ đến, hơn nữa ở đây đều là ông chủ lớn mà”
“Ầy, Chủ tịch Trình nói vậy là không đúng rồi, thật ra tôi rất tán thưởng cô Lý và cô Vương”
Tống Triết nói một câu đầy hàm ý.