Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 211




Chương 211
Bạch Long tới chậm một bước.

Khi anh ta chuẩn bị ra tay thì trần nhà nổ tung, Trần Thành rơi vào trong hồ nước nóng như một viên đạn pháo.

‘Gã đeo kính không kịp đề phòng cho nên bị bọt nước bắn ướt nhẹp, đồng thời trên cánh tay và đùi lại truyền tới hơi lạnh trái ngược với nước trong hồ.

Gã đẩy hãi cô nàng Xinh đẹp mäeĐlinÏ ra tước mặt của mình, muốn rời khỏi hồ nước nóng, nhưng một bóng đen bất chợt xuyên qua giữa hai cô gái đang la ré kia, đập mạnh thẳng vào ót gã.

Bọt nước rớt xuống hết, nước trong hồ nước nóng cũng dâng lên từng tầng gợn sóng, tiếng hét của hai cô gái còn chưa dứt thì gã đeo kính đã nằm thắng đơ trong hồ.

Mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt.

“Muốn chết hay muốn sống?” Trần Thành xoay người đánh hai cô gái mặc bikini ngất xỉu, túm tóc kéo gã đeo.

kính ra khỏi hồ nước nóng rồi hỏi Bạch Long.

Bạch Long hờ hững nói: “Anh ta nói muốn chết, nhưng tôi cảm thấy, có lẽ còn sống sẽ tốt hơn.”

Trên cánh tay và đùi của gã đeo kính có rất nhiều vết dao chém, màu máu đỏ tươi chảy xuống như những con rắn nhỏ bò từ trên người gã xuống đất rồi bò vào trong hồ.

Hồ nước dần dần thay đổi màu sắc.

“Hừ!” Trần Thành dường như có chút không cam lòng.

Anh ta phun một ngụm nước bọt lên mặt già của gã đeo kính rồi nói: “Vậy giao cho anh đó.”

Bạch Long nhìn Trần Thành với ý tứ sâu xa.

Trần Thành vội vàng giải thích: “Anh đừng nghĩ nhiều, tôi cũng không phải muốn làm việc cho tên đó. Chỉ là cái tên thối tha này đã từng nói xấu tôi mà thôi.”

Lần đầu gặp mặt, Trần Thành đã cứu Trình Uyên trong tay gã đeo kính này.

Lúc ấy gã đeo kính đã nói tương tự như sau, vì Trần Thành không có năng lực nên ông chủ của anh ta mới bảo họ ra tay với anh ta.

Không có năng lực ư?

Trần Thành nhìn chằm chằm gã đeo kính như đang nhìn một con chó chết, nhếch miệng cười mỉa: Cũng cmn không biết ai mới không có năng lực.

Bạch Long gật đầu liên tục, nói: “Hiểu rồi”’ “Đi đây.”

Lúc rời đi, trong lòng Trần Thành còn nghĩ Bạch Long hiểu cái rắm gì, ngay cả chính anh ta còn cmn không hiểu nữa.

Thế là lúc gã đeo kính tỉnh thì phát hiện mình đang ở trong một không gian kín tối tăm, không có cửa sổ.

Gã bị trói chặt bằng dây thừng trên một chiếc ghế, cánh †ay và hai chân đều lan truyền cảm giác đau đớn.

“Bụp!” Một chiếc đèn bàn kiểu cũ sáng lên.

Trình Uyên xuất hiện trước mặt gã, nhìn chằm chằm gã với ánh mắt bình tĩnh.

Bạch Long biết chuyện Trình Uyên bị hạ độc nên không giết gã này theo yêu cầu của Trình Uyên mà gửi cho anh một địa chỉ và nhắn: Người ở đây.

Trình Uyên chắc chắn tin Bạch Long nên không hề do dự mà lái xe đi tới địa chỉ anh ta gửi.

Đây là một kho hàng đông lạnh bị bỏ hoang trong bến Tàu.

Nhìn thấy Trình Uyên, gã đeo kính lập tức mở to mắt, không dám tin thốt lên: “Mày dám bắt tao?”

Gã cảm thấy tính mạng của Trình Uyên nằm trong tay gã nên hiện tại anh bảo vệ anh ta còn không kịp ấy chứ, sao lại dám bắt cóc gã?

Không sợ gã không đưa thuốc giải cho anh sao?

“Tôi còn dám giết anh nữa đấy” Trình Uyên thản nhiên nói.

Gã đeo kính lộ ra ánh mắt nghi ngờ, nhưng rất nhanh đã nghĩ tới mục đích của Trình Uyên.

“Ha ha, mày muốn ép tao đưa thuốc giải thật sự sao?”

Gã cảm thấy mình đã đoán đúng suy nghĩ của Trình Uyên nên tràn đầy kiêu ngạo nói: “Nhưng mày nghĩ tao giống đồ ngu lắm hả?”

Trình Uyên lẳng lặng nhìn gã, không trả lời.

Gã đeo kính cười khẩy nói: “Đừng làm quá lên, tao biết nếu tao thật sự đưa thuốc giải cho mày thì tao mới chết chắc. Nhưng bây giờ thì khác, tao không phải kẻ ngu, tao cũng biết mày sẽ không giết chết tao, nếu không ai sẽ cho mày thuốc giải cơ chứ”

“Sống rất quan trọng đấy, Chủ tịch Trình” Gã đeo kính cảng nói càng đắc ý, càng nói càng khí thế.

Trình Uyên lẳng lặng nhìn gã, vẫn không nói lời nào.

Thấy mình suy đoán cả nửa ngày mà Trình Uyên không thèm lên tiếng, gã đeo kính không khỏi bực tức nói: “Chủ tịch Trình, bây giờ mày thả tao ra còn kịp đấy, nếu không… Mày cứ chờ chết đi.”

“Nếu tao mà có chuyện gì thì đừng nói mày không lấy được thuốc giải, ngay cả ông chủ của tao cũng sẽ không từ bỏ ý đồ đâu”

“Ông ấy nhất định sẽ giết chết mày. Đúng, giết chết mày!”

Trước mặt Trình Uyên là một cái bàn lớn, trên bàn có một con dao, con dao này là của gã đeo kính.

Nghe gã đeo kính nói vậy, Trình Uyên thở dài, tiện tay “Ha ha, mày muốn ép tao đưa thuốc giải thật sự sao?”

Gã cảm thấy mình đã đoán đúng suy nghĩ của Trình Uyên nên tràn đầy kiêu ngạo nói: “Nhưng mày nghĩ tao giống đồ ngu lắm hả?”

Trình Uyên lẳng lặng nhìn gã, không trả lời.

Gã đeo kính cười khẩy nói: “Đừng làm quá lên, tao biết nếu tao thật sự đưa thuốc giải cho mày thì tao mới chết chắc. Nhưng bây giờ thì khác, tao không phải kẻ ngu, tao.

cũng biết mày sẽ không giết chết tao, nếu không ai sẽ cho mày thuốc giải cơ chứ”

“Sống rất quan trọng đấy, Chủ tịch Trình” Gã đeo kính càng nói càng đắc ý, càng nói càng khí thế.

Trình Uyên lẳng lặng nhìn gã, vẫn không nói lời nào.

Thấy mình suy đoán cả nửa ngày mà Trình Uyên không thèm lên tiếng, gã đeo kính không khỏi bực tức nói: “Chủ tịch Trình, bây giờ mày thả tao ra còn kịp đấy, nếu không… Mày cứ chờ chết đi.”

“Nếu tao mà có chuyện gì thì đừng nói mày không lấy được thuốc giải, ngay cả ông chủ của tao cũng sẽ không từ bỏ ý đồ đâu”

“Ông ấy nhất định sẽ giết chết mày. Đúng, giết chết mày!”

Trước mặt Trình Uyên là một cái bàn lớn, trên bàn có một con dao, con dao này là của gã đeo kính.

Nghe gã đeo kính nói vậy, Trình Uyên thở dài, tiện tay anh à”

Gã đeo kính chợt giật mình, ngay lập tức trừng to mắt, ánh mắt cũng đột nhiên lộ ra vẻ sợ hãi, vội hỏi: “Có ý gì hả?”

“Phich!”

Trình Uyên đâm mạnh một dao vào đùi gã đeo kính, lắc đầu nói: “Tôi nghĩ là anh hiểu lầm rồi”

“AI” Đau đớn trong nháy mắt lan truyền khắp cơ thể, gã đeo kính bắt đầu run rẩy.

“Có nói không?” Trình Uyên rút dao ra.

Gã đeo kính đổ mồ hôi đầy đầu nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi giận dữ nhìn Trình Uyên, nói: “Mày phải biết hậu quả của việc làm này của mày?”

“Cứng miệng!” Trình Uyên lại không chút do dự đâm thêm một dao.

Đâm đúng ngay vị trí vừa rồi.

“AI” Gã đeo kính kêu lên thảm thiết.

“Nói không?” Trình Uyên hỏi lại, lại rút dao ra.

Gã đeo kính gầm lên với anh: “Trình Uyên, mày chết chắc rồi!”

“Phịch!” Lại thêm một dao, vẫn cắm đúng vị trí cũ. Trình Uyên vẫn hờ hững như cũ, anh hỏi: “Cuối cùng có nói không?”

Cùng một vị trí lại bị đâm ba dao, đây là cảm giác gì chứ?

Chắc hẳn có rất nhiều người đã từng bị thương, dù vết thương không lớn nhưng chỉ cần đụng tới một chút, như dùng tay đè một cái, thì cũng sẽ vô cùng đau đớn, huống.

chi là chịu tận ba nhát dao?

Gã đeo kính sắp rơi nước mắt, nếu không phải toàn thân gã đau tới mất cảm giác thì có lẽ gã đã ngất đi.

Nhưng lúc này gã vô cùng tức giận: ‘Cmm, mày còn chưa hỏi tao thì kêu tao nói cái gì đây hả?”

Trình Uyên ngẩn ra, nhíu mày suy nghĩ, sau đó cười nói: “Ha ha, xin lỗi nha, vừa nãy sốt ruột quá nên quên hỏi, ba dao mới nãy không tính nha”

Không tính?

“Mày đã đâm rồi còn nói với tao là không tính hả?” Gã đeo kính sắp bị anh chọc tức chết.

Trình Uyên ra vẻ khổ sở nói: “Vậy làm sao bây giờ? Nếu không tôi rạch ngang cho anh?”

Lúc đi học không có bút xóa nên khi viết sai thì chúng ta thường có thói quen gạch ngang rồi viết tiếp phía sau.

Nhưng đó là trên sách vở.

Hiện tại là trên cơ thể con người, hơn nữa còn dùng dao rạch ngang.

Chỉ nghĩ thôi thì gã đeo kính đã không ngừng run rẩy trong lòng.